Em sợ lấy chồng lắm…
Em chẳng thích đán.h cược với tuổ.i trẻ, vì mất mát đau thương chắc chắn lớn hơn hạnh phúc em sẽ có. Em cũng chẳng có dũng khí chờ đợi, chẳng có can đảm để tiếp tục yêu thương. Nếu mà người ta chỉ yêu nhau mãi, không phải cưới nhau thì tốt biết mấy. Chẳng biết các cô gái khác thế nào nhưng em sợ lấy chồng lắm anh ạ. Bạn em bảo sao sợ mà ai cũng lấy chồng để được “chịu nỗ
Có ai đó đã nói rằng: “Đàn ông thì hay cố gắng vun vén dù khó khăn để tạo nên hạnh phúc, còn phụ nữ thường tìm trong hạnh phúc khó khăn để buông tay.”
Câu nói này quả không sai, nhưng cái gì cũng có lý do của nó. Phụ nữ chúng tôi sinh ra vốn đã yếu đuối, thiệt thòi hơn cả. Bởi thế khó mà trách được tại sao sống trong hạnh phúc mà vẫn hoài lo lắng.
Đấy vốn cũng là điều hiển nhiên mà thôi, đàn ông không mấy khi khóc vì vốn họ chẳng muốn ai thấy họ yếu đuối, quỵ lụy, thế nên trong một cuộc tình, người thiệt thòi nhất vẫn là người con gái. Còn phụ nữ bản năng đã chấp nhận hi sinh, chấp nhận ở phía sau, yêu thương đôi khi vô điều kiện…nên lúc nào cũng chẳng thể an yên.
Vậy nên, anh đừng trách em sao cứ bàn lùi, sao em không tin tưởng anh?
Anh à, tuổ.i xuân của em có hạn, nếu như em đã ba mươi dù có xinh đẹp thành công nhường nào thì vẫn bị coi đã đến tuổ.i băm mà chưa có ai thèm rước. Còn anh ba mươi phong độ, đang ở thời hoàng kim của tuổ.i trẻ, có tất cả lo gì không lấy được người xinh đẹp, trẻ trung…
Em chẳng thích đán.h cược với tuổ.i trẻ, vì mất mát đau thương chắc chắn lớn hơn hạnh phúc em sẽ có. Em cũng chẳng có dũng khí chờ đợi, chẳng có can đảm để tiếp tục yêu thương. Nếu mà người ta chỉ yêu nhau mãi, không phải cưới nhau thì tốt biết mấy. Chẳng biết các cô gái khác thế nào nhưng em sợ lấy chồng lắm anh ạ. Bạn em bảo sao sợ mà ai cũng lấy chồng để được “chịu nỗi sợ hãi đấy”? Em cũng chẳng biết trả lời thế nào, đàn ông làm sao hiểu được…
Đúng là em yếu đuối thật, nhưng em không bán rẻ lòng tự trọng để có được anh. Em sẽ không giành giật, cũng chẳng cố níu giữ anh bằng mọi giá đâu, nếu anh yêu em thì anh nhất định biết phải làm gì đúng không? Em luôn bị ám ảnh cảnh “mẹ chồng nàng dâu”, em không tin tưởng lắm người ta sẽ coi em là con gái họ, đối xử tốt với em đâu. Anh thử tưởng tượng xem, thân con gái xa nhà, thành “con nhà khác”, đi đứng nói năng, làm gì cũng bị để ý. Rồi ốm đau, mệt mỏi chẳng được như ở nhà, nhớ nhà nhớ quê, sao mà không tủi.
Video đang HOT
Em mâu thuẫn thật đấy, em sợ cảnh lo toan, gánh vác, sợ lắm nhưng lại chẳng muốn mất đi anh. Nực cười thật đấy, rõ ràng em đang hạnh phúc, em đang có anh nhưng em chẳng thể thôi nghi ngờ. Biết làm sao được anh, con gái mà.
Nhưng đến một lúc nào đấy, em sẽ chỉ còn bằng lòng với những thứ mình có, anh hoàn hảo thật đấy, nhưng có lẽ không dành cho em. Anh còn bận lo sự nghiệp, lo cho gia đình anh, còn mải mê giấc mơ thành công phía trước, còn em chẳng mơ ước nhiều. Đừng trách em mất niềm tin nhanh quá, suy nghĩ tiêu cực nhiều quá, thật ra em không nghĩ tiêu cực, mà là em thực tế anh ạ. Em không bao giờ tự huyễn hoặc bản thân hay cuộc sống của mình, em chỉ nhìn và tin vào những gì em chứng kiến.
Tình yêu đúng là điều tuyệt với thật, anh cũng thế, nhưng có lẽ không dành cho em,
Nói câu này sao thật chua xót, đến bao giờ người ta mới thôi nhìn vào ngoại hình và gia cảnh để đán.h giá một con người. Em không xinh đẹp, nhà cũng chẳng giàu có gì thì anh bảo em chỉ lấy tình yêu và niềm tin ra để tin tưởng sẽ hạnh phúc với anh, liệu có quá sức với em không?
Bố mẹ nào cũng coi con mình là vô giá, luôn luôn tìm cách bảo vệ con mình, suy nghĩ ấy không hề sai nhưng phần nào trở thành rào cản với nhiều đôi lứa. Có lẽ anh và em cũng vậy….
Em không nghĩ cuộc đời lại có nhiều khó khăn đến vậy, nhưng nếu cuộc đời cứ mãi phẳng lặng, ngọt ngào thế thì nước mắt còn biết dành cho ai?
Đã rơi lệ rồi thì đành buông bỏ thôi anh….
Chắc em phải đi rồi….
Theo Tamsubuon
Một lần duy nhất em dâng hiến cho tôi rồi đi biệt xứ
Em như một con người hoàn toàn khác, như cơn bão tố cuốn phăng mọi giác quan và lý trí.
Tôi và em quen nhau một cách tình cờ, trước đó em có bạn trai nhưng người đó đã mất, khá lâu em mới tạm nguôi ngoai và quen tôi. Khi quen nhau, tôi cũng khó khăn lắm mới chiếm được cảm tình của em, em cũng rất toàn tâm toàn ý với tôi.
Em không đẹp nhưng năng động, chỉn chu, tháo vát và biết điều, biết quan tâm người khác, tốt tính. Cuối tuần em sang nhà tôi chơi, phụ mẹ tôi làm bếp, may vá. Gia đình tôi cũng quý em, tôi rất yêu em và chẳng thể chê trách em điều gì, kể cả việc em từng quan hệ với bạn trai cũ đối với tôi đó cũng là việc bình thường. Điều lấn cấn là tôi vẫn thấy em thiếu một chút lửa đam mê trong tình yêu dành cho tôi.
Có những phút giây bên nhau tôi hôn em đắm đuối, em cũng đáp lại ân cần nhưng là sự dịu dàng chứ không phải nồng nhiệt. Trong thời gian quen nhau, mỗi khi có chuyện buồn phiền lo lắng, em ít chia sẻ với tôi mà hay về quê thăm ngoại. Nhưng tôi đoán em cũng vào chùa thăm người bạn trai cũ, thỉnh thoảng về quê cùng em tôi theo em ra chùa thắp nhang cho ba mẹ em, em cũng chỉ cho tôi nơi để tro cốt anh ta. Mọi chuyện khá yên ổn đến khi chúng tôi bàn tính chuyện trăm năm, tôi về quê em cũng tốt đẹp.
Một buổi sáng sớm, em đi ra chùa thắp nhang cho người cũ, không biết tôi đi theo đứng ngay phía sau. Em lâm râm khấn tôi nghe câu được câu chăng, đại khái là: Giờ em đi lấy chồng được không anh. Rồi em ngồi trước tro cốt người chế.t kể lan man là sếp ở công ty em rất ác, rằng em hết tiề.n mà chú ba dì tư cứ đòi mua đồ, rồi ngoại bệnh chắc chẳng còn bao lâu... Những điều đó em chưa bao giờ nói cho tôi nghe.
Ảnh minh họa
Rồi em nói nếu đi lấy chồng sẽ không còn đến thăm anh ta thường xuyên, em còn nói như mơ hồ tiếng gió thoảng qua tai: Em rất nhớ anh ta. Tôi nghe choáng váng bức bối và lặng lẽ ra về nhưng giữ trong lòng nhiều uất ức. Cùng lúc trong công ty có người đồng nghiệp đã có chồng nhưng vẫn thích chơi với tôi đã chủ động tán tỉnh. Tôi phần ham vui, phần cũng giận em mà không nói ra được nên la cà với cô ta. Rồi tôi bị cuốn vào những tin nhắn ỡm ờ qua lại đến nửa đêm dù thực tình chẳng nói lời yêu với cô kia.
Một hôm đi bơi tối khuya cô ta hỏi chuyện em làm gì khiến tôi buồn, rồi bảo để cô ta mua vui cho tôi. Cô ta quấn lấy tôi, hôm đắm đuối ở ngay hồ bơi vắng người. Dễ dãi buông thả, đêm ấy tôi đã có tình một đêm dù chẳng có chút cảm giác tình yêu. Tôi thì hối không kịp với hoàn cảnh này, rất sợ mất em.
Chuyện gì đến cũng đến, do tôi tránh mặt cô kia, cô ta nhắn tin bảo nhớ tôi, nếu tôi buồn chuyện tình yêu thì hãy đến với cô ta, cô sẽ dâng hiến cho tôi như cái đêm đáng nhớ hôm nào. Tin nhắn đó rơi vào tay em, thế là chúng tôi cãi nhau long trời lở đất, tôi năn nỉ em tha thứ nhưng không được. Bao nhiêu uất ức tôi tuôn ra như một kẻ điên khùng, kể tội em không hơn gì tôi, ngoạ.i tìn.h tư tưởng với người đã mất. Tôi bảo cần một người yêu nồng nhiệt, dâng hiến như cô kia chứ không phải một cái xác không hồn 'đồng sàng dị mộng', tốt nhất em nên về gắn bó đời mình với con ma kìa.
Em như chế.t đứng dù sau đó tôi năn nỉ hết lời vẫn câm lặng. Rồi hôm sau em gọi tôi đến nhà và đón tiếp tôi với bộ dạng như một yêu nữ lả lơi chưa bao giờ quyến rũ hơn thế, thì thầm tôi cần cuồng nhiệt dâng hiến thì em sẽ cho tôi cuồng nhiệt dâng hiến. Và em làm thật. Em như một con người hoàn toàn khác, như cơn bão tố cuốn phăng mọi giác quan và lý trí.
Ảnh minh họa
Tôi điên cuồng vì em, chế.t đi sống lại trong cái đêm hạnh phúc ngất trời với em. Men ái tình ngây ngất tan vào nhau theo tôi đến cả ngày hôm sau, vừa tan sở là tôi chạy đi mua nhẫn cưới và lao đến nhà em hòng tiếp tục bài ca hạnh phúc thì em đã dọn đi sạch sẽ chỉ để lại lá thư: Nếu còn thương em thì đừng nói với ngoại, ngoại lo. Anh lấy lại tiề.n cọc thuê nhà đưa ngoại dùm em, đừng tìm em nữa.
Trong thư em tự nhận là người kỳ cục, yêu thương mong manh, lụy tình và cố chấp. Em bảo cả hai đều có lỗi, tôi có lỗi vì đã phản bội em, em có lỗi vì không yêu tôi đủ nhiều để mở lòng với tôi nhưng trên hết tôi đã làm niềm tin và hy vọng của em tan vỡ nên tình thế là hết. Câu chuyện xảy ra là đã hơn hai năm, tôi tìm em khắp nơi nhưng vô vọng.
Cách đây non tháng, em họ em gọi tôi, báo em đã về lại quê một thời gian, có con gần 2 tuổ.i, tính ra đúng là con tôi, tôi biết chắc như thế. Tôi gặp em trong nắng chiều nhạt nhòa mà lòng thắt lại, em ốm và yếu đuối nhiều, em nhận chân trưởng phòng hành chính cho một công ty ở quê, cuộc sống lặng lẽ đơn giản. Tôi bảo em cho tôi ở nhà em vài ngày nhưng bị từ chối. Tôi bảo đã biết đây là con tôi, em cũng cười nhẹ không chối.
Cuộc sống em giờ như sống ở cõi trên (dù hành vi bình thường) đi làm chỉ để nuôi con. Em như người tạm trú trần gian vậy. Tôi ôm em, em không phản đối, tôi hôn em như chạm môi lên một đóa hoa mong manh hờ hững đến lạ lùng.
Tối đến tôi nằm chung giường ôm em, em cũng không phản đối. Giữa đêm em run lên vì lạnh, tôi bèn kéo mạnh tay ôm em vào lòng, cảm thấy như mình đang ôm một đám mây. Em tựa vào lòng tôi gầy gò hư hao, nói khẽ như hơi thở: 'Cảm giác ấm áp thật', tôi xó.t x.a đến rơi lệ. Tôi phải làm gì đây để kéo em về với cuộc sống, với tôi?
Theo Tinngan
Vì làm người đến sau Là khoảng cách, là ghen tuông, là yếu đuối, mệt mỏi... Do anh hay em? Hay do một thứ gọi là định mệnh trớ trêu? Có duyên nhưng không phận nên càng cố càng dùng dằng? Lúc trước chưa từng yêu, đọc mấy tiểu thuyết tình tay ba thì cho là vớ vẩn, yêu mà - cần phải lý trí chứ, không nhẽ...