Em sợ không còn được nắm tay anh nữa
Em còn chờ bao lâu nữa, hãy nói để em có động lực em đi tiếp dù cho con đường đó chỉ có mình em.
Anh thân yêu! Mình cùng chung một xóm nhỏ, anh đầu xóm, em cuối xóm thế mà chẳng biết gì về nhau. Âu cũng là do tuổi thơ của em chẳng đi đâu cả, suốt ngày luẩn quẩn trong nhà, cùng lắm là chơi với mấy đứa hàng xóm xung quanh. Dường như tuổi thơ của em không có anh dính líu gì hết.
Đến một ngày kia, khi em đã là một cô gái trưởng thành, một mình bước ra đời, xa gia đình. Sài Gòn là mảnh đất em lựa chọn cho con đường học hành. Em dần bước vào thiết lập các mối quan hệ ngoài cuộc sống và trên mạng xã hội.
Facebook, em quen anh trên đó. Anh trai anh và em là bạn bè của nhau, em đã kết bạn với anh trước, trong tiềm thức, em chợt nhớ anh là con út trong gia đình, và anh dường như là nhân vật chẳng tham gia các hoạt động đoàn đội. Mình chẳng biết gì về nhau.
Hè năm đó, chúng mình cùng tham gia hoạt động đoàn. Tối đó về, anh đã chat với em, hàng ngày trôi qua mình nói chuyện với nhau trên mạng xã hội. Tham gia sinh hoạt đoàn, em ấn tượng nhất khi anh đứng lên phát biểu ý kiến xây dựng hoạt động đoàn. Có lẽ chỉ mỗi thế mà em rung động trước anh. Em còn phát hiện anh là một chiến sĩ công an. Nó như là duyên anh nhỉ. Em yêu màu áo xanh từ thuở nhỏ.
Chúng mình yêu nhau kẻ nam người bắc, nhưng không phải vì thế mà mình nản lòng. Trải qua những tháng ngày xa nhau, quan tâm nhau bằng những tin nhắn, những cuộc gọi dài, những lá thư tình trao tay. Em nói em sẽ biên thư anh rồi chờ anh đáp. Em muốn cảm giác là người yêu lính thời chiến. Hậu phương – Tiền tuyến.
Mỗi buổi sáng anh dạy sớm tập thể dục và đi học anh đều gọi em dạy cùng, mình nói chuyện vài ba câu ngắn gọn rồi hai đứa sửa soạn đi học. Cứ như thế đều đặn mỗi ngày.
Mỗi đêm anh trực, em nói em thức cùng anh, em sợ mình anh thức sẽ buồn lắm. Và rồi em cũng làm được mặc cho cơn buồn ngủ ríu cả mắt. Khổ nhất là những hôm anh trực 2h sáng, em ngủ rồi em vẫn hẹn giờ dạy nói chuyện với anh. Em nói em trực cùng anh. Có nhiều hôm, anh giấu không cho em biết giờ trực, nói dối không phải trực để em không thức. Em giận anh vô cùng, nhưng chỉ cần em dọa nạt là anh phải nói ngay.
6 tháng trôi qua, mình vượt qua bằng nỗi nhớ, tình yêu thương và sự vun đắp. Anh đón em ở sân bay, tim em thổn thức loạn nhịp, em mong biết chừng nào giây phút gặp anh, em muốn nắm lấy đôi tay gày của anh, muốn chạm vào da thịt anh để biết rằng mình đã bên nhau chính giây phút đó, để biết rằng em không mơ. Trong cái tiết lạnh mùa đông của Hà Nội, em đã ôm anh suốt quãng đường về thật ấm áp và hạnh phúc vô thường, cái cảm giác em chưa hề có từ trước đến nay.
Những ngày nghỉ tết ngắn ngủi trôi qua, anh và ba đưa em ra ga. Chưa bao giờ em cảm thấy nặng nề như vậy, bước chân muốn chững lại. Từ nhà lên ga, ngồi trên xe ô tô, tay chúng mình nắm chặt lấy nhau. Đoàn tàu rời ga một cách chậm chạp và lặng lẽ, em nhìn theo anh và ba, nước mắt tuôn dài, không ngăn nổi. Lần đầu tiên kể từ 3 năm xa nhà, đi đi về về mà em khóc như một đứa con nít lạc mẹ giữa dòng người đông đúc.
Những ngày tháng xa nhau lại bắt đầu, hành trình nam tiến của em còn hơn 1 năm nữa sẽ kết thúc.
4 tháng sau khi xa anh, em lại trở về. Trở về trộm gia đình để được gặp anh. Anh sẽ lại đón em ở sân bay, giây phút đó hạnh phúc lắm. Nhưng bất ngờ trước giờ bay, anh nói có thể không đón được em vì thủ trưởng chưa kí giấy xin ra, em tuyệt vọng. Trong em như trống rỗng, em mong được ôm anh ở sân bay, mong được cầm tay anh, mong được ôm anh để biết mình không mơ… Và rồi, em đã to tiếng với anh, em hiểu công việc của anh nhưng vì lúc đó em không kiềm chế được… giá mà anh hiểu và đừng chấp em… Nhưng rồi anh đã nghĩ em chưa hề hiểu cho anh.
Rồi anh đã cố gắng để ra được kịp giờ đón em. Em trễ giờ bay gần 2 tiếng đồng hồ, nhưng em vẫn an tâm vì anh đang ở ngoài đó đón em rồi. Nghĩ tới em hạnh phúc lắm nhưng em cũng biết anh buồn. 2h bay với em trôi qua lâu quá, mong gặp anh – em thổn thức đến giây phút đó biết nhường nào.
Mình gặp nhau, em vui sướng bao nhiêu thì có lẽ anh buồn bấy nhiêu vì chuyện hồi chiều. Nhưng có lẽ em vui quá nên đã quên không để ý đến cảm xúc lúc đó của anh. Và rồi anh để bụng chuyện đó… Em xin lỗi vì em đã quá vô tư để anh buồn lòng!
Còn thương, còn yêu thì đừng hành hạ nhau nhiều thế (Ảnh minh họa)
10 ngày mình bên nhau, cùng nhau đi chơi một vài địa điểm. Anh nói có bạn lên chơi đưa cả người yêu đi cùng, em đã hỏi khá kĩ về người bạn đó và cả người yêu họ vì em không tự tin khi giao tiếp với người lạ và em cũng khó hòa đồng. Em chỉ muốn hỏi anh để biết rõ hơn về họ, để em tự tin và không rụt rè… Em sợ đi chơi cùng bạn anh nếu em im lặng sẽ rất giống bị trầm cảm. Rồi anh nói hai người bạn đó muốn đi chợ đêm sinh viên mua đồ, em nói mình hết tiền nên không đi, ở nhà, nếu đi thì anh đi một mình. Thật sự em nói thế nhưng em không hề có ý đó, em chỉ muốn anh ở nhà với em, vì chỉ có 10 ngày thôi, em chẳng muốn chia sẻ anh cho ai trong 10 ngày đó. Nhưng rồi anh đã không hiểu cho tính cách của em, anh nghĩ có em anh mất hết các mối quan hệ.
Đúng là anh không chỉ có em, anh còn các mối quan hệ khác. Nhưng sao anh lại vô tình lấy tình yêu của mình ra làm vật so sánh với những mối quan hệ khác. Tình yêu là cái gắn kết cả đời, cớ sao anh lại đối chiếu với những mối quan hệ theo thời điểm. Anh đặt ra sự lựa chọn giữa bạn và người yêu. Và rồi em trở thành tội đồ, kẻ phá vỡ các mối quan hệ bạn bè của anh. Em cứ nghĩ anh đã cho em một vị trí vững chắc hơn một vài vị trí khác trong tim rồi. Nhưng giờ thì em biết, một góc nhỏ thôi, em chưa từng có.
Em có mối tình học trò 4 năm, cho đến bây giờ, học hành, hay các hoạt động trên lớp, ngoại khóa… em đều chạm mặt bạn ấy, không những thế, tụi em còn hoạt động cùng nhóm trong suốt 3 năm đại học qua. Nhưng rồi, anh lại đi lôi một người đáng tuổi anh mình vào để ghen tuông, trách móc em. Đó là người anh em tôn trọng, dù cho họ có tình cảm với em, nhưng đó là những gì xảy ra trước khi mình quen nhau. Và em khẳng định em không hề có tình cảm gì đặc biệt giữa nam và nữ với anh đó ngoài sự tôn trọng. Còn anh, cứ một hai cho rằng em yêu anh đó, quá đáng hơn nữa khi anh cho rằng em yêu anh khi vẫn còn yêu người ta. Một mực anh áp đặt cái suy nghĩ đó của anh cho em, mặc cho em giải thích. Và rồi sự giải thích trở nên thừa thãi, em đã không còn muốn nói thêm một lần nào nữa vì anh đã vô tình xúc phạm nhân phẩm của em. Điều mà em xây dựng và gìn giữ ngay từ tấm nhỏ cho đến mai sau.
3 ngày nữa, tròn 1 tháng anh hành hạ tâm hồn em. Em đã không còn khóc được nữa. Trái tim em ứa máu tổn thương cả về nghĩa đen lẫn nghĩa bóng. 1 tháng trời, cơn hen giày vò em, bóp trái tim em đến nghẹn thở. 1 tháng trời ròng rã em chìm trong buồn tủi và cô đơn, chìm trong kỉ niệm. 1 tháng trời em nhận ra được bao điều mà chỉ khi bước qua những đau đớn người ta với nghĩ được. 1 tháng trời, anh nói yêu em được 4 lần, 4 lần đó đều là những lần em lên cơn hen. Và dù cho đó không phải là thương hại đi nữa thì thật buồn vì trong em đã có cảm giác đó rồi.
Anh còn yêu em không?
Anh còn thương em không?
Anh còn muốn trao hoa cưới và nhẫn cho em không?
Anh còn muốn mình có những đứa con không?
Anh còn muốn chở em lên giảng đường mỗi sáng nữa không?
Anh còn mình cùng đi du lịch khắp nơi, chụp những tấm hình hoa, cỏ nữa không?
Anh còn muốn mình làm những gì đã dự định nữa không anh?
Em nói với anh rằng em sợ anh bỏ rơi em lắm, nhưng em sợ anh thương hại em hơn. Anh hỏi nếu anh không còn yêu em nữa thì sao? Em đã trả lời, ít nhất cũng đã từng yêu em. Vậy là được rồi anh nhỉ.
Video đang HOT
1 tháng qua em cố gắng vun đắp trong sự lạnh lùng, vô cảm của anh. Những lúc em cầm máy nhắn tin cho anh chính là những lúc lí trí em bất lực sau những ngày gắng gồng chịu đựng giả vờ mạnh mẽ. Sau đó em giận bản thân mình nhiều lắm. Anh à, em đợi anh rồi anh có đợi em ở đâu đó không? Em sợ em không với kịp tay anh. Trái tim em đang không nghe lí trí, nó cứ nguội dần, nguội dần. Rồi khi nào đó em sợ nó im lịm đi, em sợ không còn được nắm tay anh nữa.
Em còn chưa 1 lần được nhìn anh mặc cảnh phục – ao ước nhỏ bé của em.
Em còn chờ bao lâu nữa, hãy nói để em có động lực em đi tiếp dù cho con đường đó chỉ có mình em.
Mối tình đầu tiên đôi khi không phải là người mà bạn dành tặng nụ hôn đầu, hay người mà hẹn hò lần đầu tiên.
Mối tình đầu tiên chính là người mà cho dù gặp gỡ ai bạn cũng sẽ vô tình so sánh với người ấy. Là người mà dẫu đã cố quên biết bao lần, họ vẫn lì lợm ở lại trong trái tim bạn.
Lúc ấy, họ mới chính là người yêu đầu tiên của bạn.
Mọi con sông đều chảy ra biển cả
Để hòa vào dòng biển xanh bao la
Ở nơi đó dòng sông được hòa quyện
Thêm vị mặn tình yêu của đôi ta.
Theo VNE
Mãi thuộc về nhau
Cho dù có điều gì xảy điều gì thì những người yêu thương nhau sẽ quay về với nhau.
Khi yêu nhau, ai mà mà không nghĩ đến, ai mà không ước ao, mong muốn rằng mình sẽ hạnh phúc mãi mãi bên người mình yêu đến trọn đời. Nhưng hành trình đi đến hạnh phúc lúc nào chẳng có chông gai, chẳng có thử thách và đôi khi là những ván cược do chính những người trong cuộc tự đặt ra. Cho dù có điều gì xảy ra trong suốt hành trình ấy thì những người yêu thương nhau sẽ quay về với nhau.
Nhỏ vẫn ngồi đó, nơi góc quán ấy, nhỏ đã đánh cược và nhỏ đang khóc. Chỉ vài phút nữa, quán sẽ đóng cửa, nhỏ đã thua...
Nhỏ là sinh viên trường sư phạm, nhỏ ra trường với tấm bằng loại ưu, nhỏ sắp được đứng trên bục giảng với vai trò là một cô giáo thật sự chứ không phải là cô sinh viên thực tập năm nào nữa, nhỏ thấy vui vui. Thời gian rảnh rỗi ở nhà, nhỏ phụ giúp ba má và làm admin cho một trang về công an, bởi nhỏ thích màu áo xanh, nhỏ yêu công việc của các chiến sĩ nhưng có lẽ, nhỏ không có duyên với ngành này. Nói như thế không có nghĩa là nhỏ vào sư phạm là một sự gượng ép, sư phạm cũng là một ước mơ cháy bỏng trong người nhỏ. Quay trở lại với công việc admin của nhỏ, nhỏ vui với công việc, nhỏ được chia sẻ với các bạn về tình yêu của công an, về những sự vất vả trong công việc của chiến sĩ Việt Nam. Và nhỏ quen anh.
Anh là công an của vùng sông nước miền tây. Anh chấp nhận lời kết bạn của nhỏ như những người từ vùng đất mới mà anh chưa một lần ghé thăm. Một sự hiểu lầm: anh sao chép bài thơ của nhỏ từ một trang công an khác nhưng lại không ghi tên tác giả là nhỏ, làm nhỏ khó chịu, nó đòi bản quyền:
- Bạn ơi, tác phẩm này là của mình.
- Oh! Vậy hả? Mình không biết, mình sao chép từ một trang công an.
- Um, giờ bạn biết rồi đó!
- Hihi
Vậy đó, vậy là nhỏ và anh biết nhau, nói chuyện với nhau nhiều hơn qua facebook. Sau đó, nhỏ nhận được lời mời làm admin của một trang công an. Rồi từ những bài thơ, những câu chuyện của nhỏ được anh quan tâm nhiều hơn. Có lần, cách nói đùa của anh làm nhỏ không thích, nhỏ giận, nhỏ tự hứa với mình sẽ phá rối anh, cho anh biết tay, cái tội dám làm nhỏ giận. Nhỏ lấy số điện thoại của anh, cứ 21h hàng ngày, nhỏ nhá máy anh. Anh dùng sim trả sau nên gọi lại cho nhỏ, nhỏ không nghe máy, anh nhắn tin hỏi ai vậy, nhỏ không trả lời. Kế hoạch của nhỏ dự định sẽ diễn ra trong một tuần, nếu không cảm thấy thoải mái, kế hoạch ấy sẽ kéo dài trong một tháng và có thể là lâu hơn nữa...
Nhưng mới được hai đêm, nhỏ thấy anh cứ gọi rồi nhắn tin, nhỏ bị cảm động, anh nói chuyện với nhỏ trên facebook chân thật thế mà nhỏ lại làm như thế này với anh thì không được, nhỏ hủy bỏ kế hoạch sớm hơn dự định rất nhiều. Đêm thứ hai, nhỏ thú nhận:
- Hey, không chơi trốn tìm với người kì lạ nữa đâu! hihi
- Eo, công chúa nhỏ! Hay quá ha!
Thêm một bước tiến mới trong hành trình, nhỏ và anh nhắn tin cho nhau qua điện thoại. Anh ở miền tây còn nhỏ ở miền đông, một khoảng cách khá xa nên có lần, nhỏ rủ anh chơi trò chơi: dạo phố bằng phương tiện là chiếc điện thoại.
- Anh vừa đi tuần về hả? Em đợi anh ở trước công an thị trấn từ nảy giờ.
- Ủa vậy hả? Anh đang đứng ở trước cổng đây nhưng không thấy em, không thấy cô gái nào mặc váy xanh hết.
- Không thấy thật hả? Vậy em đi về!
- Khoan đã, em đừng về, anh thấy em rồi. Bây giờ mình đi ăn mì gỏ ở gần đây nha, anh đói bụng quá!
- Um, anh nói chủ quán để cho em nhiều bò viên nha.
- Rồi, nhường hết phần của anh cho công chúa nhỏ luôn...
Chỉ thế thôi, anh và nhỏ với những hành động, những lời nói chân thật, những sự quan tâm ân cần, nhắc nhở nhẹ nhàng từ nhỏ khi anh say mềm trong những lần đi nhậu cùng đồng đội. Và từ anh, khi nhỏ bị sốt mấy ngày liền, nhỏ bị té xe, phải khâu mấy mũi ở cằm, mấy ngày liền, nhỏ không cười được nhưng mỗi lần nói chuyện với anh là:
- Anh làm em cười hoài! Ui da... đau quá à!
- Hihi, anh xin lỗi, thôi em đừng cười nữa, em đi ngủ sớm đi...
Nhỏ từ chối cơ hội làm việc tại thành phố để về với đồng bằng sông Cửu Long, là quê ngoại của nhỏ, là quê hương của anh. Nhỏ nói tin vui cho anh biết rằng năm học sau, nhỏ sẽ về đó dạy học nhưng nhỏ bị hụt hẫng với câu nói của anh:
- Chào mừng bạn đến với miền tây.
- Bạn... Em với anh chỉ là bạn thôi sao?
- Um, mãi mãi là bạn tốt!
- Nếu anh nghĩ vậy thì em cũng không biết nói gì.
Điều đó không thay đổi quyết định của nhỏ, nhỏ vẫn sẽ về với quê hương thanh bình mà kì nghỉ hè nào, nhỏ đều cùng gia đình trở về đây.
Chính lúc này, linh cảm của người con gái cho nhỏ biết là có điều gì đang xảy ra với anh. Nhỏ phát hiện: đã không còn những cái "like yêu thương" từ anh dành cho những bài viết của nhỏ nữa, nhỏ buồn, nhỏ muốn hỏi anh nhưng không cần hỏi nữa vì nhỏ thấy cuộc trò chuyện của anh và chị ấy - mối tình đầu của anh. Chị ấy đã xuất hiện trở lại, anh lạnh nhạt với nhỏ, hay nổi nóng với nhỏ và uống nhiều rượu hơn, những cuộc điện thoại, những dòng tin nhắn dần mất hẳn. Anh nói: "dạo này, anh cần sự yên lặng, anh không muốn nói chuyện với ai, kể cả nhỏ". Câu nói ấy của anh như con dao sắt đâm vào tim nhỏ, nhỏ khóc nhưng nhỏ không muốn cho anh biết. Anh nói anh cần thời gian và nhỏ cũng cần thời gian, nhỏ ra đi trong sự im lặng, nhỏ hủy kết bạn với anh. Nhỏ lặng lẽ đi dạy rồi về nhà.
Thời gian lướt qua, công việc ổn định, một lần nữa, nhỏ suy nghĩ thật nhiều, thật lâu, sau mỗi trang giáo án hàng đêm, nhỏ lại nghĩ về anh rồi chìm vào giấc ngủ lúc nào mà nhỏ cũng không hay. Đến sáng, chuông báo thức từ điện thoại và hình ảnh anh được bật sáng trên màn hình.
Trước sinh nhật của anh một tuần, nhỏ nhắn tin cho anh, không thấy hồi âm, nhỏ gọi cho anh, đến cuộc gọi thứ năm, anh tắt máy và gọi lại cho nhỏ, cuộc nói chuyện trôi qua rất nhanh nhưng đọng lại ở nhỏ chỉ một câu: "Nút thắt của sợi dây đã tháo ra rồi thì không có ai nhặt, không ai buộc lại đâu. Với lại anh quen một người khác rồi và anh chỉ muốn quan tâm đến người đó thôi". Nhỏ đau, lẽ nào nhỏ đã đánh mất anh, giờ thì nhỏ xác nhận tình yêu mà nhỏ dành cho anh, và xác nhận luôn cả tình cảm anh dành cho nhỏ không phải là tình bạn. Nhỏ quyết định đánh cược, nhỏ hẹn anh ở quán kem, nơi đây, anh và nhỏ đã hẹn nhau trên điện thoại. Nhỏ đến sớm, nhỏ chọn góc quán, ít người để ý, vì nếu nhỏ thua, nhỏ sẽ khóc, sẽ không ai thấy nhỏ mít ướt.
Từ phía xa, nhỏ thấy anh, anh tiến về phía nhỏ.
- May quá, anh đến rồi, em cứ nghĩ là anh không đến.
Nhỏ và anh sẽ mãi thuộc về nhau, cuộc tình đơm hoa kết trái trăm năm (Ảnh minh họa)
- Có gì thì em nói nhanh đi, anh mệt, anh phải về sớm, phải ngủ sớm, sáng mai, anh phải đi tuần sớm.
- Anh bận lắm hả? Vậy anh về đi, em không phiền anh nữa. - Mắt nhỏ cay cay.
- Sao em lúc nào cũng thế hả? Lúc nào em cũng phải làm người khác phải lo lắng, không chịu ăn cơm, chỉ toàn ăn vặt, không chịu ngủ sớm, thức đêm đọc truyện làm chi để bây giờ người ốm yếu, xanh xao thế này.
Nhỏ nhoẻn miệng cười, nhỏ vui, anh vẫn còn nhớ thói quen của nhỏ, nhưng còn anh thì có hơn gì nó đâu chứ.
- Anh xem anh đi, em đã bảo anh phải ăn nhiều, uống ít rượu bia thôi, người anh bây giờ có hơn gì em đâu, sao em phải nghe anh chứ?
- Em quan tâm anh làm gì? Quan tâm anh mà ngày đó lại bỏ anh ra đi, xóa bạn với anh...
- Ngày đó, em biết anh cần thời gian để xếp những kỉ niệm của anh và chị ấy vào quá khứ và em cũng cần thời gian để xem lại tình cảm của em dành cho anh. Nhưng sao anh cũng không gọi cho em, em chỉ xóa bạn với anh chứ đâu có đổi số điện thoại, anh cũng muốn thế mà đúng không? Anh đã đổi tên facebook lại còn đổi ảnh đại diện, em nghĩ là anh trốn em nên em giúp anh, đúng ý anh rồi còn gì? Ngày đó, anh nói chúng ta là bạn bè, em không tin. Bây giờ, em đang chứng minh là anh nói dối, nếu anh và em là bạn thì tại sao anh lại giận em, lại nổi nóng với em thế này...
Nhỏ nói, anh nghe, anh không phản ứng bởi điều nó nói là đúng, anh đứng dậy, anh chào nhỏ rồi ra về. Anh đi đến cửa, anh thấy người phụ nữ trên đường đang hô cướp và đuổi theo chúng, anh vội lấy xe, anh chạy theo chúng, anh đánh nhau với chúng, rồi anh giao hai tên ấy cho cơ quan chức năng vừa đến. Áo anh dính máu, máu từ cánh tay của anh chà xát trên mặt đường nhưng không làm anh đau, bởi trái tim anh đang lên tiếng, anh vừa chạy xe, vừa đặt cược, nếu anh quay lại quán, nhỏ vẫn ngồi đó, anh sẽ không bao giờ rời xa nhỏ nữa còn nếu nhỏ đã đi thì xem như duyên của anh và nhỏ chỉ đến đây thôi.
Nhỏ vẫn ngồi đó, nơi góc quán ấy, nhỏ đã đánh cược và nhỏ đang khóc. Chỉ vài phút nữa, quán sẽ đóng cửa, nhỏ đã thua. Không... từ đằng xa, anh thấy nhỏ vẫn ở yên vị trí ấy.
- Em chưa về sao?
- Sao anh quay lại, anh để quên đồ hả? Anh tự tìm nha, từ nãy giờ không có ai đến gần chỗ này, chắc nó vẫn còn nguyên đây thôi. - Nhỏ đứng lên, bước vội, bởi nước mắt, nước mũi tèm nhem trên gương mặt nhỏ, nhỏ không muốn anh thấy.
Anh kéo tay nhỏ lại, anh ôm nhỏ.
- Phải, anh đã để quên em ở đây, cô công chúa nhỏ à.
- Trước khi đến đây, em đã đánh cược, cho dù anh có đến hay không, em vẫn sẽ ở đây đến khi nào quán đóng cửa, em cho mình được chờ anh nốt ngày hôm nay.
- Mọi suy nghĩ của anh đều bị em nói đúng. Và ván cược này chúng ta đều chiến thắng, không có ai thua ai cả. Sau khi nói chuyện điện thoại với em hôm ấy, không hiểu sao, anh lại thốt ra những lời như thế. Nhưng sau đó, anh muốn gọi cho em để nói với em nhiều lắm nhưng anh không thể, anh ...
- Anh định nói gì với em nào?
- Nói là anh yêu em nhiều lắm...
Rồi anh siết chặt, anh ôm lấy nhỏ, lúc này nỗi đau từ con tim anh và nhỏ đã tan. Chợt:
- Ây da...
- Máu, tay anh bị làm sao vậy, đưa em xem nào?
- Không sao đâu em, lúc nãy anh giúp người ta lấy lại túi xách từ bọn cướp, chút xíu như thế này, không nhằm nhò gì đâu.
- Không nhằm nhò hả? Thế lúc nảy, ai la ây da?
- Ơ... ai bảo em nắm tay anh chặt vậy, ngay vết thương còn đang ra máu thế này, không đau mới lạ.
- Được rồi, để anh lau nước mắt cho em nào, đúng là công chúa nhỏ, mít ướt thấy sợ, xấu gì mà dễ thương thế không biết!
- Ơ, anh này, xấu mà dễ thương là sao? Ngôn ngữ gì kì vậy?
- Hihi... Không có gì. Anh đưa em về, để em đi một mình, anh lại sợ, lại không yên tâm.
- Um, mình về, quán cũng tới giờ đóng cửa rồi, về nhà, em giúp anh rửa vết thương.
Vâng! Chính em
Sẽ luôn trọn đời bên anh với bao yêu thương.
Hoa hồng tươi trên con đường đi đôi ta sánh bước.
Vâng! Chính em
Là thiên đường nhỏ cho anh có riêng góc trời
Như hằn tin thượng đế mang em trao tặng anh...
Đây là bản nhạc, nhỏ và anh rất thích, nhỏ vẫn hay hát cho anh nghe, khúc nhạc "Vâng! Chính em" được vang lên, những ly rượu ngày tân hôn được uống cạn. Mãi đến ngày này, anh mới nói cho nhỏ biết là vào cái ngày định mệnh ấy, anh cũng như nhỏ, anh cũng đánh cược, làm nhỏ giận, sự giận dỗi yêu thương, nhỏ bắt anh hát chung với nhỏ bái hát đó, làm anh chưa có chút rượu bia mà cái mặt đã đỏ bừng trên sân khấu.
Tình yêu của nhỏ và anh sau bao ngày bao đêm chờ mong nhớ thương ngóng trông mòn mỏi để đến hôm nay, ngày vui cả hai chờ đợi, sự thăng hoa tình yêu. Nhỏ và anh sẽ mãi thuộc về nhau, cuộc tình đơm hoa kết trái trăm năm.
Theo VNE
Người tình bắt tôi giữ thai nhưng không chịu bỏ vợ Thai môi ngày một lớn, tương lai sẽ ra sao trong khi giờ tôi còn chưa nuôi nôi bản thân. Quyêt định sinh con tôi sợ sẽ phải nuôi một mình, sao có thê lo cho con được. Còn bỏ thai bây giờ tôi biêt sẽ rât nguy hiêm, đó là hành động giêt người. Tôi năm nay 23 tuôi, sinh viên năm...