Em sẽ yêu như 1 người điên…
Nhớ nhé, em sẽ yêu anh đầy đam mê như một người đàn bà điên trong tình ái nhưng tuyệt nhiên sẽ không bao giờ em yêu như một kẻ ngu…
Em bắt đầu biết yêu từ tuổi 18, không trẻ mà cũng chẳng già. Em nghĩ thế. Em không ngần ngại thừa nhận rằng em đã biết cuồng si từ cái nhìn đầu tiên anh trao tặng. Em mê dại, em đắm chìm vào cơn say tình ái đó. Em như người đã quen, đã yêu anh từ muôn kiếp trước… Em yêu như một người điên: hồn nhiên, không toan tính, không vụ lợi, không âu lo, không sợ hãi…
Em là cô nàng cuồng nhiệt và đam mê. Chỉ cần tình yêu gõ cửa, em không dè dặt mà mở toang cánh cửa tâm hồn để đón nhận nó. Em sẽ cháy hết mình với tình yêu em có. Khi yêu, em bỏ đi mọi lễ giáo, bỏ mọi nỗi sợ hãi vô hình để yêu thật cuồng si. Đời người ngắn ngủi lắm, tình yêu và tuổi trẻ cũng vậy vì thế em không muốn bỏ phí từng khoảnh khắc qua đi. Cảm xúc trong tim bùng cháy thì sao phải e dè, sao không thốt lên và yêu hết mình cơ chứ?
Em không giống những cô gái dịu dàng khác. Khi yêu, em không cân nhắc quá nhiều về ngoại hình, về hoàn cảnh, về vị trí, về bạc tiền… Em chỉ cần trái tim cứ xốn xang, cứ rung động là em sẽ hết mình với tình yêu đó. Khối óc và con tim của chúng ta nhỏ lắm, tại sao không để tình yêu lấp đầy chúng mà cứ để những toan tính nhỏ nhen làm chật chội tâm hồn? Sống ở trên đời, cả triệu người trong nhân gian, tìm được một người đồng điệu tâm hồn với mình đâu phải dễ, vậy thì tại sao không bỏ qua những rào cản, những mặc cảm không đâu của bản thân để yêu hết mình?
Không nhất thiết tình yêu đó phải đi đến đích. Nhưng chỉ cần khi ta yêu, ta đã làm mọi điều vì nó, hi sinh cho nó và không hối hận… Em nghĩ đó đã là một cách yêu rồi. Em thấy thương cho những cô gái chỉ vì lo sợ điều này, lo sợ điều kia mà cuối cùng để tình yêu ấy tuột qua tay. Em cũng thương cho những người mải mê tính toán quá mà biến tình yêu thành bi kịch. Em… chỉ muốn yêu thôi, bỏ lại sau lưng mọi thứ…
Em sợ mỗi ngày qua đi em không đủ thời gian để người mình yêu biết được rằng em đã yêu nhiều đến thế nào. Biết đâu đó, một ngày nào ta nhắm mắt lại sẽ chẳng còn có thể nhìn thấy người mình yêu thương nữa. Vậy thì phải sống, phải yêu cho trọn vẹn từng phút giây như thể ngày mai không còn cơ hội để nói lời yêu ấy nữa…
Em yêu… yêu như một người điên thế đấy!
Đàn bà khi yêu khờ khạo lắm phải không anh? Đôi khi họ dâng hiến cả bản thân mình mà chẳng nhận lại được điều gì. Em nghĩ rằng chỉ cần cho đi cũng đã là cách được nhận lại. Nhưng anh này… đừng nghĩ một cô nàng yêu mê dại giống người điên như em sẽ là một kẻ ngu ngốc trong tình yêu anh nhé. Bởi vì em có thể yêu như một người điên nhưng em sẽ không bao giờ yêu như một người ngu.
Video đang HOT
Em sẽ chỉ hi sinh, em sẽ hết mình với người đàn ông yêu và trân trọng tình yêu của em. Em sẽ không ngừng yêu cho tới khi nào em nhận ra rằng kẻ được em yêu không còn xứng đáng. Đàn bà thường như vậy đấy, họ yếu đuối trong vòng tay người đàn ông mạnh mẽ của họ. Nhưng họ sẽ bản lĩnh khi chỉ có một mình. Nếu anh phản bội, nếu anh là kẻ chẳng đáng để yêu… thì những gì em trao tặng sẽ coi như thứ bố thí cho ái tình. Em sẽ quên anh, nhanh như một cơn lốc. Em sẽ coi như anh chưa từng xuất hiện trong phần đời trước đó của em. Vì anh không xứng đáng…
Phụ nữ càng yêu nhiều thì họ học cách quên tình yêu ấy càng mạnh mẽ. Đừng nghĩ yêu si mê là sẽ yêu ngu ngốc. Đàn bà phải tỉnh táo lắm mới yêu được cuồng si bởi vì họ đã cân nhắc đủ những gì phải nhận. Không phải họ không biết mà là họ chấp nhận thôi. Vì thế, khi sự chấp nhận vượt ngưỡng, họ sẽ thản nhiên để đón nhận mọi điều.
Em yêu anh nhiều bao nhiêu thì khi anh phản bội em sẽ càng quên anh nhanh bấy nhiêu. Đó là sự thật! Vì thế, hãy để em được yêu anh như một người điên. Nếu một ngày anh làm mất lòng tin nơi em, em sẽ dừng lại mà không đau đớn, cũng chẳng hận thù. Những cảm xúc đó chỉ nên dành cho người còn quan trọng với cuộc sống của mình mà thôi. Em có thể yêu anh không tính toán nhưng em sẽ không thể bị dắt mũi và lừa gạt.
Nhớ nhé, em sẽ yêu anh đầy đam mê như một người đàn bà điên trong tình ái nhưng tuyệt nhiên sẽ không bao giờ em yêu như một kẻ ngu…
Theo Guu
"Kẻ khùng" cậu tôi
Lần này đến lượt tôi, tôi bỏ đi cả đêm hôm ấy và ngồi ở 1 góc công viên, tôi khóc.... Tôi khóc cho hơn 30 năm cuộc đời của cậu tôi khóc cho một kẻ khùng- một kẻ khùng là cậu tôi.
Mùng 2 tết.
Tôi vẫn đang cùng các cậu và anh chị chơi bài.
Xoàng... tiếng bể vang lên, mợ út tôi hốt hoảng vụt sang và ú ớ:
- Anh tư ơi, ông năm ổng bị sao mà ngất trong nhà tắm này.
Cậu tư và tôi chạy ngay sang. Đớ lưỡi nói ú ớ, liệt nữa người, cậu bị tai biếng rồi! tôi thúc anh tôi đưa cậu vào bệnh viện ngay....Thế là cả tuần qua cậu tôi phải ăn tết trong viện....
Hơn 30 năm trước, cậu tôi đẹp trai lắm. Qua lời kể mẹ tôi, cậu tôi đẹp đến nỗi có một dì Việt Kiểu sau giải phóng độ 8-9 năm có nghĩa là tầm 1983-1984 gì đấy về và rất thích cậu. Dì ấy đồng ý bảo lãnh cậu tôi sang Úc với điều kiện cậu phải chịu lấy Dì (Dì hơn cậu 3 tuổi). Tất nhiên vào thời ấy khó ai có thể từ chối lời đề nghị hấp dẫn thế nhất là người ở một nước còn đang khá nghèo do chiến tranh như cậu tôi...
Trớ trêu thay, ngày cuối cùng cậu đi làm phụ hồ cho người ta để mang về những đồng tiền cuối cùng đưa ngoại và theo Dì thì số phận lại đùa cợt với cậu...Gạch vữa rơi trúng đầu và thế là căn bệnh tâm thần nó đến với cậu như thế. Dĩ nhiên dì cũng bỏ sang Úc và cũng chẳng ai chịu lấy một kẻ tâm thần như cậu tôi dù có đẹp trai đến đâu.
Sao hôm ấy, cuộc đời cậu tôi trở nên đen tối, nó trở thành một chuỗi ngày dài mà lí trí bị chôn vùi và bản năng trở nên mãnh liệt, nó chôn vùi là phổi của cậu trong những bao thuốc và lá gan bị ngâm trong các chai rượu nồng nặc mùi cồn. Một năm, năm năm mười năm rồi hai mươi năm, đến Tết này cũng đã hơn 30 năm cậu tôi là một " kẻ khùng", những kí ức dường như từ lâu đã bị phai mờ theo năm tháng với cậu và ngày kỉ niệm duy nhất mà cậu chẳng bao giờ quên là ngày sinh của tôi, bởi vì hôm ấy người kịp thời đưa mẹ tôi vào bệnh viện sinh non là cậu, người bồng tôi đầu tiên cũng là cậu do mẹ tôi kiệt sức và ngất.
Chẳng ai thương yêu một kẻ khùng cả trừ khi họ là người thân của ta. Mợ út tôi lấy cậu út và ở chung nhà với cậu năm, mợ không ưa cậu, tôi biết và tôi thông cảm, bởi còn gì khó khăn là thương yêu và chăm sóc một kẻ khùng đến đi vệ sinh còn chẳng biết dọi như cậu tôi.... Nhiều hôm tôi sang, bắt gặp cậu cầm bát cơm nhão đến nổi gần như một tô cháo cùng vài con cá kho ngụi lạnh mà ăn ngon lành, tôi ngồi xuống cùng cậu tôi khóc....
Tôi nhớ như in 2 năm trước, một lần đi vệ sinh, tôi sơ ý không dội nước, mợ tôi sau đó vào cứ tưởng là cậu tôi, mợ la ó lên và nhắc đi nhắc lại câu nói nghe mà đắng lòng "Dơ như vịt thế thì ai mà sống chung cho nổi". Cậu nhìn tôi, tôi nhìn cậu nhưng chưa bao giờ và không bao giờ tôi có can đảm làm điều đó.... Hôm ấy cậu tôi bỏ nhà 3 hôm, cứ học về tôi lại vác xe đi chung quanh tìm cậu cuối cùng tôi cũng đèo cậu về được từ cái chồi cậu xây tạm ngoài mé sông, trên đường chở cậu về tôi lại khóc....
Sau đấy, nhà tôi gửi cậu vào trại tâm thần một phần vì sợ cậu lại bỏ đi một phần cũng vì mợ tôi. Ngày cậu đi tôi lại khóc.
Sinh nhật năm ấy, cậu tôi không còn nhắc và tặng tôi mấy cài vòng hay nhẫn sắt ve chai đẹp đẹp mà vô tình cậu lượm được ngoài phố nữa, sinh nhật năm ấy tôi cầu nguyện cho cậu chóng khỏi và về với tôi, sinh nhật năm ấy cậu đập cửa rào đến khuya đòi về nhà thăm tôi rồi lên liền, nhưng chẳng ai cho cậu về cả.
Cận tết năm nay cậu lại về, nhưng gầy lắm, cậu ít nói, ít ăn đi hẳng, cậu cũng chẳng buồn lì xì tôi như mọi năm hay rủ tôi đánh bài cào nữa...Mùng một tết cậu chỉ ngồi trên cái ghế trước hiên nhà bên cạnh cái "nhà vệ sinh" mà mợ tôi làm riêng cho cậu.
Ngày nào sau khi đi học tôi cũng về thúc cậu ăn nhiều vào cho khỏe, từ gần 80kg cậu tôi sụt 70 kí, 60 kí, và giờ cậu tôi còn lại trên dưới 50kg. Tôi đưa cậu bát cơm, cậu mút 2 muỗng cho vào họng rồi không ăn nữa lúc nào cũng vậy, tôi ngồi lì mãi và dọa năm nay sẽ không cho cậu đi sinh nhật tôi thì cậu mới ráng nuốt thêm vài muỗng....
Hết tết, tôi là người đầu tiên đọc được bản xét nghiệm tổng quát sau khi bị tai biến của cậu tôi: "Sơ gan có dịch" và nghe lõm được vài lời dặn dò của bác sĩ cho mẹ tôi: "Cậu ấy chẳng sống được lâu đâu, nếu khá giả ráng chạy chữa cho cậu ấy bớt đau đớn, bệnh này vật hành đau đớn lắm".
Lần này đến lượt tôi, tôi bỏ đi cả đêm hôm ấy và ngồi ở 1 góc công viên, tôi khóc.... Tôi khóc cho hơn 30 năm cuộc đời của cậu tôi khóc cho một kẻ khùng- một kẻ khùng là cậu tôi.
Theho Guu
Với chồng, tôi chỉ là một người điên Mâu thuẫn chồng chất, anh không chỉ mày tao, còn văng tục, chửi tôi bằng những từ ngữ bậy bạ chợ búa. ảnh minh họa Tôi 27 tuổi, có chồng và con gái 3 tuổi, vợ chồng đều có công việc ổn định, lương khá. Chồng hơn tôi một tuổi, thu nhập ổn định, sống cùng bố mẹ chồng và người giúp việc....