Em sẽ về khi mùa thu sang
Em quay đầu thấy dáng anh cao lớn, anh của em, người con trai sinh ra từ bùn đất, em đã trở về để lại được yêu anh…
Hạ Phong
Sáng nay em thức dậy như bao ngày khác, vẫn căn phòng áp mái nhìn ra ban công ngập sắc hoa hồng. Mùa hè oi nồng, em nằm im nghe tim mình hình như không còn đập, hơi thở chậm lại trong không gian im lặng. Thời gian, em muốn quay lại khoảnh khắc của ngày hôm qua, khi anh mở cánh cửa màu xanh dịu mát, anh nói sẽ đưa em ra phố ngắm người ta nhộn nhịp yêu nhau, ngày cuối tuần mà thành phố vẫn ồn ào, hối hả. Em áp mình vào lưng áo anh, mùi của anh, mùi nồng nàn tha thiết, mùi của đồng quê đượm chút phiêu du.
Anh là con trai của đất, anh lớn lên trên cánh đồng bao la, tính cách phóng khoáng như đất nơi anh sinh ra. Em gặp anh trong một lần đi tình nguyện, em loi choi nghịch phá, anh nghiêm nghị, rất ít cười, thế là cả đoàn ghép chúng mình thành một đôi, anh nhỉ? Anh rụt rè bước bên em trên đồng mùa lúa chìn. Em còn nhớ mùi thơm ngàn năm vẫn vậy, vị đất nồng nàn quện vơi hương lúa kiêu xa. Mùi của đất quê anh, mùi của làng quê Việt rất đỗi thanh bình. Em nói nhiều và hỏi không ngớt, anh giải thích cặn kẽ. Sau này, anh nói với em là ngày hôm đó, tim anh có lẽ bị hỏng, em cười giòn tan nói: “em có sóng từ”.
Tình yêu là điều kỳ diệu của tạo hóa. Em – cô bé vô lo, vô nghĩ, bỗng trở nên mơ ước viển vông, mong sẽ được bên anh sớm tối. Em muốn cùng anh xây mái ấm gia đình, nơi có tay anh, tay em cùng vui vén. Ngày đi làm, tối về cùng nhau ăn cơm chiều, rồi chúng mình cùng ra ban công ngồi hóng mát, uống trà đêm, đợi hoa quỳnh nở. Em sẽ sinh những đứa con trắng trẻo, mập mạp, chúng sẽ mang dáng hình của cả hai đứa mình, anh nhỉ? Em bẽn lẽn kể cho anh nghe về kế hoạch tương lại, anh nhìn em chỉ trầm ngâm không nói. Em nũng nịu hờn trách “anh sao thờ ơ thế, chẳng nhẽ anh không muốn cưới em à?”. Em vùng vằng bỏ lại anh trên phố, đứa trẻ trong em không kịp nhìn thấy mắt anh buồn.
Video đang HOT
Anh hay dỗ dành, nâng niu em trong vòng tay ấm áp. Em là cô bé ngốc nghếch, chưa đủ lớn khôn để hiểu, để rồi em đã làm anh đau. Em bước đi bên cạnh người con trai khác, dáng anh gầy trong nắng chiều nhàn nhạt. Em đã không biết anh buồn. Em chỉ là cô bé háo thắng, muốn anh chỉ nhìn thấy em cùng em xây lâu đài tình ái. Nhưng em nào có biết anh còn trăm mối lo toan, anh chỉ là người con trai sinh ra từ đất nên anh nào có thể bên em.
Anh rời xa em vào buổi hoàng hôn muộn, khi trời chiều chuyển dần sang tối. Anh nhìn vào mắt em thật lâu rồi nói: “Chúng mình chia tay em nhé!”. Anh bước ra khỏi cuộc đời em nhanh như một cơn gió nhưng dấu vết thì chẳng thể tàn phai. Anh biến mất khỏi thành phố nhiều ánh đèn và bụi bặm, anh trở về với mảnh đất an bình – nơi anh là chính mình, không phải luồn cúi, nơi anh yêu nồng nàn và anh lại là anh.
Em là cô gái của ngày hôm qua, không hiểu chuyện. Anh là người đã dạy em lớn khôn. Em học cách nhìn cuộc sống chân thật. Em đi làm thêm ở một quán cafe, bê nước đến tê chân, mỏi gối rồi vui mừng đến tháng nhận tiền lương. Đã đủ thời gian để em khẳng định lòng mình, em vẫn sống tốt dù không có anh.
Em vẫn đi chơi cùng bạn bè, vẫn dạo phố mua đồ, đọc sách hàng đêm trước khi đi ngủ. Em vẫn nghe nhạc Hàn vào mỗi buổi sáng mai , em vẫn là cô bé của ngày xưa. Và em biết ở nơi xa anh cũng sống như vậy, hạnh phúc đủ đầy dù không có em vì cuộc sống không chỉ có niềm vui đôi lứa, còn chặng đường dài em và anh sẽ phải đi qua.
Em rời khỏi thành phố vào một buổi trời đông giá lạnh, nơi phi trường em nhìn thấy bóng anh. Bàn tay anh bó hoa chưa kịp tặng, mồ hôi ướt đầm vai áo làm em chỉ lo anh sẽ cảm. Mắt anh đượm buồn, anh nuối tiếc quãng thời gian đã xa, em chìm dần trong quá khứ của hai ta, lại hạnh phúc thấy mình là cô bé. Nhưng em đã đủ lớn để tìm lấy ước mơ, ngoài mơ được bên anh hạnh phúc, em sẽ đi để bay cao bay xa.
Mùi của đất thơm nồng, em như thấy lại mình trong ánh nước vô biên, mong manh sương sớm, nắng. Em đã về lại thành phố sau những ngày dài ly biệt, sau những nhớ mong tưởng chừng không dứt em lại trở về. Em lại muốn tâm hồn lần nữa được yêu anh, những lá thư nồng nàn tình yêu em vẫn giữ để mang về làm hành lý của tình yêu. Em quay đầu thấy dáng anh cao lớn, anh của em, người con trai sinh ra từ bùn đất, em đã trở về để lại được yêu anh…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hãy để em ra di
Bao nhiêu ngày xa anh là bấy nhiêu ngày nước mắt em rơi.
Anh có biết em đã hạnh phúc như thế nào khi anh đến bên em và nói yêu em không? Em thấy mình thật sự rất may mắn và hạnh phúc. Em cứ nghĩ hạnh phúc đó sẽ theo em đi suốt cuộc đời nhưng không phải vậy. Anh có rất nhiều điểm khác với những người con trai khác mà em đã từng gặp và chính vì điều đó em mới yêu anh.
Quãng thời gian anh ở bên em, em thấy vui và hạnh phúc biết bao nhiêu thì khi anh xa em, em đau khổ bấy nhiêu. Em đã nghĩ mình sẽ đi với nhau đến hết cuộc đời chứ không phải đến rồi đi như vậy. Bao nhiêu ngày xa anh là bấy nhiêu ngày nước mắt em rơi. Em thật sự không muốn khóc, thật sự không muốn mình yếu đuối như vậy, nhưng nước mắt em cứ rơi khi nghĩ về anh.
Em sợ lên Hà Nội, sợ đi qua những nơi có kỉ niệm của em và anh. Em sợ đi hát, sợ ra ngoài, sợ nghe những lời tâm sự của bạn bè về chuyện tình cảm vì tất cả chỉ làm em nhớ đến anh nhiều hơn.
Anh ơi, hơn 1 năm mình yêu nhau chẳng lẽ không có ý nghĩa gì với anh sao? Anh đã quên hết những gì anh đã hứa với em rồi sao? Anh đã nói qua thời gian khó khăn này rồi mình sẽ hạnh phúc, anh đã nói mỗi tháng anh lên thăm em 1 lần, nhưng đã 7 tháng rồi anh, 7 tháng từ ngày anh về quê nhận công tác. Đã qua thời gian khó khăn của anh rồi sao em không thấy hạnh phúc, đã 7 tháng rồi sao anh không lên thăm em dù chỉ 1 lần mà thay vào đó anh bảo em hãy quên anh đi.
Em làm sao có thể quên anh được đây? (Ảnh minh họa)
Em đã cố gắng nhiều lắm nhưng em không làm được. Sao anh lại dễ dàng thay đổi như vậy? Anh nói anh thương em, anh yêu em anh lo cho em cơ mà, anh bảo em dễ tin người, anh sợ em bị lừa nhưng tại sao anh lại l ừa dối em vậy anh.
Em đã nhận thấy sự thay đổi của anh, nhưng em vẫn cố gắng níu kéo và vì em tin, em tin anh sẽ không làm chuyện gì có lỗi với anh. Giờ em đã chấp nhận để anh ra đi, em đã chấp nhận quên anh như anh muốn vậy tại sao anh lại làm em phải nghĩ về anh, làm em có hi vọng rồi anh lại làm tan vỡ những hi vọng đó trong em. Em đã chấp nhận để anh ra đi mà không oán trách anh. Vì em biết em không mang lại hạnh phúc cho anh. Chị ấy mới là người mang lại hạnh phúc cho anh.
Anh ơi, em xin anh, xin anh hãy để em quên anh đi, em yếu đuối lắm chứ không mạnh mẽ như vẻ bề ngoài của em. Vì vậy em xin anh những lúc anh say, anh đừng gọi cho em nữa. Anh đừng làm như em với anh không có chuyện gì như thế, rồi khi anh tỉnh anh lại lạnh nhạt, lại hờ hững như mình không quen biết nhau.
Thật sự em đã từng nghĩ ngày nào đó anh sẽ quay lại với em, anh làm em có niềm tin như thế. Nhưng tối qua khi anh gọi cho em, những lời anh nói như trăm ngàn nhát dao đâm vào tim em, em đau lắm anh biết không? Cả đêm em đã không ngủ được, hôm nay em cũng bỏ luôn cả mấy buổi phỏng vấn, trong lòng em cảm thấy trống rỗng.
Biết anh đã thích người khác nhưng trong sâu thẳm trái tim em vẫn tin anh vẫn yêu em. Anh có nhớ anh có nói gì với em tối qua không? Anh say như mọi lần và anh đã nói: "Anh gọi cho bạn gái kia không được, nó ngủ rồi nên nó không nghe máy, anh gọi cho em". Lần đầu tiên anh thú nhận anh yêu người khác. Anh biết em mềm yếu, biết em dễ mềm lòng. Anh muốn em quên anh đi vậy tại sao anh lại làm em cứ hi vọng, cứ nghĩ về anh như thế? Em biết phải làm thế nào đây anh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh đi tìm người con trai yêu em Thi thoảng trong những giấc mơ đêm anh vẫn ước mình là chàng trai đó, nhưng mộng mị nào rồi cũng chóng qua. Em là một cô gái xinh đẹp, đẹp theo những góc riêng nhiều người không biết. Lạ lùng thay, tôi luôn tìm thấy những nét duyên thầm đó để mỉm cười mỗi khi nghĩ về em. Và tôi tưởng tượng,...