Em sẽ về khi lòng đã bình yên
Lần đầu tiên tôi thấy em mặc váy, duyên dáng nhưng chả hiểu sao tôi lại không vừa mắt. Tôi nhận ra em đã không còn là em của ngày cuối tháng 10 kia nữa.
Tôi hụt hẫng và đứng phía sau cuộc sống của em. Mùa đông năm ấy, lạnh hơn những mùa đông năm cũ.
***
Chúng tôi biết nhau một ngày cuối tháng 10 đầy nắng.
Tôi vẫn nhớ mãi những câu chuyện của em về mái nhà, về chàng trai em thích và đặc biệt là những hình xăm. Em có một vẻ ngoài rất dễ thu hút sự chú ý của đám đông. Không phải vì em xinh đẹp như các hot girl trên mạng làm bao ánh nhìn điêu đứng, mà cái chất đời dính đầy bụi bặm in đậm trên con người em. Cái áo em mặc, đôi dày em đi và cả cái túi như bao bố em mang trên người, ít ai có đủ dũng cảm để trưng diện khi mà cả xã hội đang chạy theo những tiêu chuẩn về cái đẹp dựa trên hoa mĩ và thanh lịch. Nhưng, kệ cho ai đó cho em là kẻ lập dị, tôi lại quý cái thần thái bất cần đời nhưng lại rất đời thường nơi em.
Em từng hỏi tôi vì sao lại thích những hình xăm?
Tôi bảo bởi nó lạ…. Như chính con người em vậy.
Em cười hiền và nhìn ra ngoài ô cửa sổ.
Lạ thật chứ. Trong khi người người xăm long xăm phượng xăm hoa xăm cỏ… Em lại giữ cho riêng mình hình xăm của những chiếc bánh donut và cả đĩa spagetty nghi ngút khói. Em bảo đấy là gia tài của em.
Tôi nhớ một ngày trời không mưa, em gọi cho tôi và thì thầm: “Em…đã tìm được người mình thích… Để em sẽ cho đi tình yêu đầu tiên và duy nhất trong đời.” Tôi mừng cho em, tôi mừng cho em nhưng có cái gì khác lạ, tôi…khi ấy vẫn chưa biết là cái gì.
Từ đấy, tôi và em ít có những cuộc gặp gỡ và những chiều cà phê quán xá. Em mải miết với chàng trai em thích và cũng không còn nhắc đến những hình xăm. Em cười nhiều hơn nhưng cái chất đời bụi bặm lại không còn nữa. Lần đầu tiên tôi thấy em mặc váy, duyên dáng nhưng chả hiểu sao tôi lại không vừa mắt. Tôi nhận ra em đã không còn là em của ngày cuối tháng 10 kia nữa. Tôi hụt hẫng và đứng phía sau cuộc sống của em. Mùa đông năm ấy, lạnh hơn những mùa đông năm cũ.
Rồi chuyện không vui đã xảy đến với em. Tôi bàng hoàng nhận ra em đang phì phèo điếu thuốc châm dở, mắt nhìn vào màn hình điện thoại, đôi mắt thẫn thờ như muốn ngăn mọi cảm xúc đang trực bùng phát. Em cứ im lặng như thế suốt cả buổi chiều hôm ấy, tôi hiểu em đang rất không ổn, rồi tôi cũng yên lặng ngồi cạnh bên em. Theo một người quen đáng tin tưởng, tôi được biết người em thích đã bỏ rơi em theo một cô gái nhà giàu xinh đẹp để leo lên cái ghế giám đốc công ty nhà cô ta. Còn em, tuy yêu nhưng không thể mang lại cho anh ta những điều kiện tốt cho tương lai sau này nên hắn phản bội em. Tôi thương cho nỗi đau em đang trải qua nhưng sao lòng lại khẽ mỉm cười. Mùa đông năm ấy, tôi biết tôi thích em rồi.
Em gặp lại tôi sau đấy một tuần, chiều Hà Nội hôm đấy sao thật vắng vẻ và yên tĩnh, tôi như nghe được cả hơi thở của em. Hôm nay em gọi cà phê đen chứ không phải ly capuchino ngập kem như mọi lần… em có hình xăm mới. Đó là một con dao dính đầy máu đỏ bên cánh tay phải. Lần đầu tiên, từ ngày tôi biết em, em nói rằng: “Em thật sự rất buồn “. Hình xăm và câu nói ấy đủ để cho tôi biết, em đã thật sự mỏi mệt. Tôi muốn vỗ về, che chở và san sẻ nỗi đau cùng em, nhưng… từ đầu đến giờ, tôi chỉ là một thằng hèn nhát chỉ biết lắng nghe em, đứng sau âm thầm dõi theo em, ngay cả tình cảm của tôi dành cho em cũng được tôi che đậy một cách hoàn hảo.
Video đang HOT
Em đặt lên bàn một bộ hồ sơ du học… em sẽ đi xa, xa Hà Nội phố đông chật chội, xa những kỉ niệm giữa em và người, xa Hồ Tây quán sá và em cũng xa tôi… Tôi thật lòng không muốn xa em chút nào, cũng không muốn sự ích kỉ của mình níu em ở lại, khiến em bị dày vò bởi những kí ức nơi đây. Và rồi, tôi để em đi…như em nói, có thể là ba năm có thể là 10 năm, và cũng có thể là mãi mãi… tình yêu của tôi với em, có thể cũng sẽ bị vùi lấp bởi từng ấy năm.
Em đi trong im lặng, bạn bè đi tiễn chỉ có mình tôi. Buổi tối trước hôm đó, em gọi cho tôi, em cảm ơn tôi vì đã cùng em trải qua những ngày tháng buồn đau nhất của cuộc đời, em xin lỗi vì phiền tôi quá nhiều. Tôi muốn nói cảm ơn em đã cho tôi cơ hội bên em chăm sóc, lắng nghe và thấu hiểu em, nhưng.. tôi lại chả nói được gì ngoài nụ cười trừ. tôi gửi tâm tư của mình vào món quà mà tôi đã chăm chút tỉ mẩn tự làm cho em. Đó là cảnh quán cà phê quen thuộc ven Hồ Tây tôi và em vẫn hay ghé dựng lên bằng tăm tre và kèm theo là một lời nhắn: “Cà phê đợi một người.”
Tôi không biết em có hiểu tâm ý của tôi không, nhưng chỉ cần em nói một tiếng đợi, dù là cả đời, tôi sẽ mãi chờ. Nhưng em không nói gì, chỉ ôm tôi một cái và bước lên máy bay. Tôi đau lòng nhìn theo cho đến khi bóng em khuất hẳn. Điện thoại có tin nhắn, là từ em. ” Nhiên sẽ trở về khi tâm Nhiên lành lặn, đợi Nhiên nha !”
Tôi như không tin vào mắt mình, em gửi cho tôi ư, đúng là từ em thật rồi. Tôi hét lên sung sướng mặc cho bao ánh mắt đang đổ dồn về phía mình. Hà Nội hôm ấy 9 độ C, nhưng có cái gì ấm nóng chạy quanh cơ thể mình, mùa đông Hà Nội đã trôi qua một cách thần kì như vậy.
“Hà Nội có nắng ghé qua…”
Thái Thị Hạnh
Theo blogradio.vn
Chúng ta chỉ là trạm dừng chân nhỏ, không phải bến đỗ của nhau
Biết rằng được gặp anh, được trò chuyện, được gần gũi anh như vậy đã là một cái duyên rất lớn rồi, tiếc rằng em chỉ như một trạm dừng chân nhỏ trên con đường đi tìm hạnh phúc của anh mà thôi.
***
Có bao giờ anh tự hỏi mối quan hệ giữa chúng mình là gì chưa anh? Là bạn sao? Không, xuất phát điểm của chúng ta không phải là những người bạn. Là yêu sao? Lại càng không, khi chúng ta chỉ tìm đến nhau khi cần, chẳng cùng nhau đi chung một con đường, chỉ là những trạm dừng chân nhỏ trên con đường rộng lớn, có cũng được, không có cũng chẳng sao.
Lần đầu tiên gặp anh, em ấn tượng với giọng hát trầm ấm, phong cách lãng tử khi anh ôm cây ghi ta say sưa hát tại một phòng trà nhỏ. Một gương mặt hài hòa, một cặp kính cận tăng điểm nhấn, anh ngồi đó đắm chìm vào thế giới của riêng mình. Những ca từ nhẹ nhàng ấy làm em say ngay từ những giây đầu tiên, cứ như vậy bên ly rượu nhạt em ở lại hết đêm ấy. Dần dần phòng trà ấy là nơi em thường hay lui tới, tìm đến một người lạ, một người mang lại cho em những cảm xúc rất riêng khi nghe nhạc.
Một ngày trời Sài Gòn buồn bã, em lại tìm đến góc nhỏ ấy hi vọng được nghe tiếng đàn, giọng hát của anh để tan đi buồn phiền trong lòng. Bước vào quán thấy chỉ có một vài vị khách tìm cho bản thân những góc khuất lặng thinh, chỉ có tiếng ghi ta đơn độc vang lên, từng nhốt, từng nhịp nghe mà não lòng, chẳng tìm thấy hình ảnh muốn tìm, em chán nản định quay bước thì giọng một chàng trai vang lên:
- Sao mới đến cửa đã vội quay về vậy cô bé? - Giọng nói này mới quen thuộc làm sao, con tim em mách bảo là anh nhưng lí trí lại đưa về thực tại làm gì có chuyện đó xảy ra.
- Quán vắng quá em không quen anh ạ. - Em quay lại đối diện với chàng trai, và thực sự rất bất ngờ khi anh đang đứng đó, ngay trước mặt em, chứ không phải trên sân khấu cách em mấy hàng ghế kia. Lần đầu tiên nhìn anh gần đến vậy, con tim em đánh rơi mất một nhịp, thật sự ngoài sự tưởng tượng của em nữa.
- Quán vắng hay không tìm được ai đó hả em? - Anh mỉm cười nhẹ khi thấy sự ngạc nhiên hiện rõ trên gương mặt em. - Nếu có nhã hứng vào đây nói chuyện với chàng trai này xíu được không cô bé?
Em gật đầu ngay tắp lự, anh đưa em đến chiếc bàn em hay ngồi mỗi lần ghé đây nghe anh hát, mang ra hai ly capuchino đã để sẵn ở quầy.
- Hôm nay không uống rượu nữa nhé. Uống rượu như em chẳng đáng gì cả. Đến đây nghe nhạc acoustic thì gọi một li trà nóng, từ từ thưởng thức sẽ hay hơn đó cô bé.
- Anh biết em sao?
- Nào có. Anh chỉ biết một cô bé rất hay đến đây, gọi một li rượu nhỏ rồi ngồi nghe anh hát hết buổi mà thôi.
Anh đưa em đi từ bất ngờ này đến bất ngờ khác. Làm sao mà anh có thể để ý một cô gái lọt thỏm giữa đám đông, giữa tấp nập khách đến, khách đi, em nào có gì nổi bật để anh ấn tượng như thế. Hàng ngàn câu hỏi cứ quanh quẩn trong tâm trí em nhưng em lại chẳng mở lời, mà chỉ đang tập trung nhìn chàng trai hằng mong gặp gỡ.
- Anh lại trêu em rồi.
Câu chuyện sau đó xoay quanh những bài hát, bài hát anh thích, bài hát em thích, em nói về những ngày đến đây nghe anh hát, anh lại kể về những điều nhìn thấy được từ em. Và rồi từ hôm ấy em có thêm những cuộc hẹn nho nhỏ, có thể là đến sớm một chút để ngồi nói chuyện, hoặc cùng lang thang hàng quán sau mỗi buổi ghé quán. Em biết về anh nhiều hơn - một chàng kiến trúc sư có đam mê với cây ghi ta từ thời đại học, một chàng trai ấm áp, biết sẻ chia với mọi người.
Anh hay gọi em là cô bé vì trông em hơi trẻ con, hay cốc đầu mỗi lần em có những phát ngôn như bà cụ non, hay ngồi nghe em trút bầu tâm sự mỗi lần đi làm về mệt mỏi, hay nhắc nhở em ngủ sớm để giữ gìn nhan sắc, hay đưa em đi lang thang mỗi cuối tuần rảnh rỗi.... và còn rất nhiều điều nữa anh cứ làm lặp đi lặp lại hằng ngày để rồi nó trở thành một thói quen, một điều hiển nhiên trong cuộc sống của em vậy. Những ngày tháng của em vì có anh mà vui tươi hơn hẳn.
Chúng ta cứ bên nhau chẳng cần một tên gọi, sự thân thiết đã vượt ngoài tình bạn và anh cũng thừa hiểu rằng em thích anh từ lâu nhưng anh cứ mãi im lặng như thế, cứ ở bên em nhưng chẳng bao giờ thổ lộ bất cứ điều gì. Em cũng lờ mờ đoán được trong tâm trí anh còn đang tồn tại một mắc xích nào đó ngăn cản mối quan hệ của chúng ta. Và rồi ngày đó cũng đến...
Một buổi chiều tà, anh hẹn em ra Mộc - một quán cà phê nhỏ, yên tĩnh, riêng tư mà anh thường ghé tới thay vì hẹn tới phòng trà như mọi hôm. Anh ngồi trầm tư với ly cà phê phin đang nhỏ từng giọt đắng ngắt. Ánh mắt anh sâu thẳm, thoang thoáng nét buồn phiền. Anh mỉm cười nhẹ chào em chứ không phải xoa tóc đến rối xù như những lần gặp trước.
- Cô ấy trở về rồi...
Câu nói của anh làm tim em nhói lên một nhịp, lần đầu tiên, lần đầu tiên em thấy anh nhắc về một người con gái với giọng nói tha thiết như thế. Cô ấy là ai? Bên anh bao lâu rồi mà em chưa hề nghe nói.
- Anh và cô ấy yêu nhau được 2 năm, hai bên gia đình đều đã biết nhau, chỉ đợi hai đứa ổn định trong công việc thì cưới. Nhưng cách đây 2 năm, cô ấy đột nhiên nói lời chia tay, rồi chẳng từ mà biệt theo gia đình sang Pháp. Anh đã cố gắng tìm hiều nhưng mọi người đều chẳng ai biết lí do vì sao cô ấy lại đi như thế. Anh đã suy sụp rất nhiều, từ bỏ những dự án đang làm rồi đi phượt một mình. Vậy mà anh lại đi đến những nơi anh và cô ấy từng đến. - Anh mỉm cười chua xót - Anh thật ngốc phải không cô bé, đáng nhẽ phải nên quên người con gái đã bỏ mình mà đi, chứ sao lại cứ nhớ hoài đến vậy. Cô ấy cũng dễ thương như em vậy, cũng yêu tiếng đàn của anh, cũng thích luyên thuyên kể anh nghe những chuyện linh tinh mỗi ngày tàn...
Nghe anh nói đến đây, tai em ù đi, không còn nghe thấy điều gì nữa. Hóa ra trước giờ em vô tư bên anh nhưng trong anh em chỉ là một người thay thế, một người mang hình bóng của người con gái ấy. Chưa bao giờ em thấy tim mình đau đớn như thế, thấy bản thân mình tuyệt vọng như thế đâu anh à.
- Nếu bây giờ anh vẫn còn yêu chị ấy như vậy thì hãy đi tìm chị ấy đi, biết đâu hai người sẽ trở lại như lúc đầu.
- Anh thực sự không biết cô ấy có còn yêu anh không, hay chỉ còn mình anh vẫn giữ cô ấy ở trong trái tim này.
- Không thử làm sao mà biết được, hãy kể cho chị ấy những gì anh đã trải qua những ngày thiếu chị, em nghĩ rằng chị ấy vẫn còn tình cảm với anh mà.
Em không biết mình lấy đâu ra sự can đảm để nói những điều đó. Sau cuộc trò chuyện đó, em đã từ chối để anh đưa về như mọi hôm, em đẩy anh đến với người con gái em chưa từng gặp mặt ấy để rồi một mình gặm nhấm nỗi đau đớn. Em vẫn sẽ chúc anh hạnh phúc bởi vì từ đầu mối quan hệ này em đã không tìm thấy một bến đỗ mà chỉ là sự cố chấp theo đuổi một chàng trai em thích mà thôi.
Từ đầu đã luôn nghĩ rằng duyên phận không cầu, tình duyên không cưỡng nhưng lại cứ nuôi hi vọng một ngày nào đó anh sẽ đáp lại tình cảm của em, mà hi vọng nhiều thì thất vọng nhiều. Biết rằng được gặp anh, được trò chuyện, được gần gũi anh như vậy đã là một cái duyên rất lớn rồi, tiếc rằng em chỉ như một trạm dừng chân nhỏ trên con đường đi tìm hạnh phúc của anh mà thôi.
***
Em là một cô bé dễ thương, hoạt bát và luôn làm cho anh những điều bất ngờ. Có những lần em mang đến cho anh hộp cơm nhỏ nhỏ xinh xinh do chính tay em làm. Có những tối em facetime cho anh rồi ngồi kể những câu chuyện trên trời dưới đất, nào là ở công ty em có cậu nhân viên thế nào, rồi nay em gặp ông khách hàng thế nọ, bao nhiêu chuyện trong ngày tưởng chừng như em phải kể cho bằng hết. Lớn đến thế rồi mà em còn thích đến những khu vui chơi, bắt anh mặc những bộ đồ mà em hay bảo là "xì tin" ấy để trẻ bằng em. Từ ngày quen em, anh cảm thấy cuộc sống của mình như nhiều sắc màu hơn, chẳng còn đơn độc những nét kì, những hình đồ họa, những bản tô tô vẽ vẽ những công trình. Em cho anh biết thế nào là một cuộc sống vui vẻ.
Nhưng có một điều luôn làm anh suy nghĩ. Anh biết em thích anh từ lần đầu tiên nhìn thấy anh nơi phòng trà ấy, ánh mắt mỗi lần em nhìn anh thật sự chứa đầy yêu thương, em dành hết tâm trí mình cho anh. Còn anh, em nào biết anh chỉ dành một phần nhỏ cho em, còn lại đã là của một người con gái khác. Anh chưa bao giờ quên cô ấy, và cũng chẳng bao giờ có ý nghĩ mình sẽ không yêu người con gái đó nữa. Anh chưa bao giờ coi em là người thay thế cô ấy, chưa bao giờ cố gắng đi tìm hình bóng cô ấy trong em, chỉ là những ấn tượng đầu tiên về em là em có nét rất giống cô ấy.
Tất nhiên giờ anh nói điều gì cũng chỉ là bao biện, nhưng tình cảm anh dành cho em không phải là san sẻ từ tình cảm anh dành cho cô ấy, mà là sự quan tâm thực sự. Anh đã từng rất đắn đo, giữa em và cô ấy hiện tại anh yêu ai, nhưng cuối cùng cô ấy đã thắng, anh vẫn còn yêu cô ấy rất nhiều, mặc dù không thể như chưa từng có em nhưng anh không thể sống thiếu cô ấy.
Ngày anh tìm em nói về cô ấy, anh không mong em sẽ tha thứ cho anh vì đã đi tìm cô ấy trong em, mà anh muốn em hiểu và từ bỏ anh, biết thế sẽ tổn thương em rất nhiều và dù có làm gì thì anh cũng không bao giờ khỏa lấp được nỗi đau ấy. Điều anh mong là em hãy mạnh mẽ quên anh, tìm một người nào đó thực sự trân trọng em. Dù thế nào anh vẫn luôn trân trọng những gì em đã dành cho anh, vẫn sẽ luôn dõi theo em nhưng là từ phía sau như một người anh trai của em nhé cô bé.
Mộc Đan
Theo blogradio.vn
Tối cười: Mất ngủ vì nghe lời bác sĩ Mời quý vị và độc giả cùng thư giãn buổi tối cuối tuần với mẩu truyện cười: Mất ngủ vì nghe lời bác sĩ. Có một người đàn ông đến than với bác sĩ: - Thưa bác sĩ, tôi không ngủ được cả tuần nay rồi! - Khi anh lên giường đi ngủ, anh hãy đếm từ 1 đến 2.000 - bác sĩ...