Em sẽ từ bỏ anh, người tình ạ!
Người tình à, em không trách anh, chỉ giận em sống quá tình cảm và hay mơ mộng về một tình yêu cổ tích. Để rồi cuối cùng tự làm mình tổn thương.
Hãy để em viết cho anh lần cuối này nữa thôi, một khi đã đủ can đảm đóng một cánh cửa lại em sẽ bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm một cánh cửa thần kì khác. Yêu một người đã khó, từ bỏ mối tình đơn phương lại càng khó hơn. Nhưng ai biết được ngày mai, khi ánh bình minh chiếu rọi, người tình đúng nghĩa của em sẽ tìm đến và thì thầm cùng em lời yêu thương ngọt ngào…
Sau bao ngày rạn vỡ không thể hàn gắn, hôm nay em cho phép mình được viết, viết về những chuỗi ngày dằn vặt trong em, viết về một người tình không đúng nghĩa, viết cho anh, và cho em.
Người ta thường bảo khoảng lặng của đêm luôn khiến người ta trống trải và cô đơn, ngay lúc này đây có ai biết rằng em cũng đang cần lắm một bàn tay đủ ấm để em nắm khẽ, một bờ vai đủ rộng để em tựa đầu vào bình yên, một tình yêu đủ lớn để em hưởng trọn vẹn cảm giác hạnh phúc mà trước giờ vẫn mải mê tìm kiếm.
Ước mơ đó xét cho cùng cũng chỉ là điều mơ hồ em tự huyễn hoặc hòng biện hộ cho một người tình mộng tưởng. Anh vẫn gần em đấy thôi, nhưng sao lại xa vời vậy vì khoảng cách tim ta chưa bao giờ gần nhau, anh không có cảm tình với em, em không muốn ràng buộc, em không thích bắt ép người khác làm theo những điều mà họ không thích, chuyện tình yêu cũng không phải là ngoại lệ. Anh chưa từng nói yêu em, nhưng cho phép gọi khẽ tên anh “người tình của em” chỉ một lần này nữa thôi. Người tình à, có bao giờ anh hiểu cảm giác yêu đơn phương một ai đó không? Em biết câu trả lời là có.
Video đang HOT
Một đêm tĩnh lặng em nhớ có người đã kể cho em nghe về lời tỏ tình vụng về, bị cô gái anh ta thầm yêu từ chối. Anh không vui và em cảm nhận được nỗi đau ấy. Trách người kia sao hững hờ chối bỏ anh. Và em cũng giận anh vô tình làm trái tim em xát muối. Em không đủ can đảm hỏi anh tại sao anh yêu chị nhiều như thế thay vì lời động viên anh lên tiếp tục chờ đợi nếu còn yêu chị ấy. Chúng ta cùng đơn phương, cùng trăn trở về một cuộc tình thầm lặng.
Người tình à, có bao giờ anh hiểu cảm giác hạnh phúc xen đôi chút ấm áp khi ngồi sau tấm lưng một ai đó. Anh có biết rằng anh là người tài xế có thể cho em cảm giác an toàn, con gái mà, ai chả thích được người mình thương che chở, được nhìn người ta từ phía sau, được thả bồng mái tóc chấm vai gầy theo gió. Phố đêm là khoảng không gian em ảo tưởng chúng ta là tình nhân, tình nhân trong suy nghĩ của riêng em.
Người tình à, có bao giờ anh hiểu được niềm vui khi nhận từ người mình yêu một cử chỉ quan tâm, dù là rất nhỏ. Hãy để cho em kể cho anh nghe. Có một con bé đã cười tít mắt mỗi khi check facebook đơn giản vì thấy người ấy like hay bình luận cho những dòng status mà nó viết trên tường. Có một con bé đêm nào cũng âm thầm nhìn trộm cái chấm xanh online hiện tên một người quen thuộc. Con bé ấy ngốc đến nỗi ngày nào không click chuột vào cái timeline đó thì xem như cả buổi cứ xốn xang. Anh đừng cười vì cái con bé đó chính là em, và người nó thương nhớ trớ trêu thay lại được em gọi với cái danh xưng “người tình”.
Người tình à, có bao giờ anh hiểu cảm giác khó chịu khi phải giả vờ không để tâm đến một ai đó. Em vờ như là không thấy anh, nhưng khi bóng anh vội lướt qua thì em cứ mải trông cho đến khi mất hút. Em vờ như là không nghe giọng nói của anh đâu, nhưng khi âm thanh trầm ấm kia biến mất em lại loay hoay tìm kiếm, em vờ ôm hững hờ anh khi anh nói “Cứ ôm chặt anh, nếu em cảm thấy lạnh” nhưng khi anh đi rồi, em lại muốn choàng tay ôm lấy một người đã quá xa xôi. Và em vờ như không yêu anh, nhưng khi anh bảo anh không thể quên được chị, em chỉ muốn thét lên rằng “Em yêu anh nhiều, nhiều lắm”.
“Khoảng cách không là gì nếu con tim đủ ấm. “Còn với em, khoảng cách đôi ta tuy gần, tim em đã ấm, nhưng lại không đủ sức sưởi ấm sự lạnh giá nơi anh”.
Người tình à, em không trách anh, chỉ giận em sống quá tình cảm và hay mơ mộng về một tình yêu cổ tích. Để rồi cuối cùng tự làm mình tổn thương. Hãy để em viết cho anh lần cuối này nữa thôi, một khi đã đủ can đảm đóng một cánh cửa lại em sẽ bắt đầu cuộc hành trình tìm kiếm một cánh cửa thần kì khác. Yêu một người đã khó, từ bỏ mối tình đơn phương lại càng khó hơn. Nhưng ai biết được ngày mai, khi ánh bình minh chiếu rọi, người tình đúng nghĩa của em sẽ tìm đến và thì thầm cùng em lời yêu thương ngọt ngào…
Theo Afamily
Đừng vì thói quen yêu, mà lầm tưởng đó là số phận cuộc đời mình
Thế nên đừng vì thói quen mà lầm tưởng đó là số phận của đời mình. Nắm hay buông đều do mình quyết định cả, cô gái à. Định mệnh vốn dĩ không phụ thuộc vào trời đất, mối nhân duyên được định ở lại bên cạnh ta đều đã được sắp đặt sẵn.
Cô gái bé nhỏ kia ơi! Hãy mạnh mẽ lên, cứng rắn lên để vượt qua 1 trong những nỗi đau của cuộc đời mình. Những thói quen yêu thương, những thói quen của những thăng trầm trong tình yêu mà cô vẫn cứ nghĩ đó là Định Mệnh. Đừng để thói quen ấy đánh lừa cuộc đời mình, cô gái à!
Cô gái bé nhỏ kia ơi! Nếu cô không nỡ rời xa 1 tình yêu mà cô tưởng chừng là không thể buông bỏ. Nếu cô nghĩ rằng người đàn ông ấy chính là mối nhân duyên đã định. Thì hãy dành 1 chút ít thời gian, chỉ 1 chút thôi để suy nghĩ xem cô có đang hạnh phúc với cái gọi là Định Mệnh ấy không?! Nếu cô trả lời 1 cách dứt khoát rằng là có, thì hãy nắm thật chặt niềm hạnh phúc ấy. Vì mấy ai trên đời dễ dàng tìm được hạnh phúc của mình mà không trải qua những thương đau. Nhưng, nếu cô ngập ngừng trong những mớ suy nghĩ rối bời. Để rồi nói rằng ừ thì có những lúc thế này, có những lúc thế kia, hoặc giả như cô đã từng nhiều hơn 1 lần cảm thấy mệt mỏi vì những cuộc cãi vả. Nhiều hơn 1 lần cô cảm thấy phía trước của cả 2 là 1 màu xám không thấy điểm trắng nào. Thì hãy suy nghĩ lại đi, cô gái à!
Này cô gái nhỏ kia ơi! Phụ nữ chúng ta dù mạnh mẽ, cứng rắn đến đâu. Dù tài giỏi và xinh đẹp đến mấy thì cũng không thể so sánh được với 2 chữ hạnh phúc của 1 đời người con gái. Để có điều đó thử hỏi mấy vạn tỉ người trên thế giới này có ai được vẹn toàn?! Tất cả chúng ta đều phải nếm trải qua thương đau, trải qua nhiều thử thách cũng như sự sáng suốt nhất để có thể với tới niềm hạnh phúc cả đời đó. Bởi chúng ta những người phụ nữ chung qui đều là phái yếu. Yếu và thể xác lẫn tâm hồn.
Vậy nên cô gái kia ơi! Đúng là trong tình cảm hãy cứ đi theo tiếng gọi của con tim mình, nhưng đừng để cái gọi là thói quen yêu làm lu mờ lý trí bản thân. Đúng là có mấy ai có thể dùng cả tim lẫn lý trí để yêu. Vì đã gọi là yêu thì không thể đem lên bàn cân mà đong đếm thiệt hơn. Nhưng cô gái à, chúng ta giờ đây đều là những cô gái đầy năng động của tuổi trẻ, đầy nhiệt huyết và tài năng của thế kỉ 21 này. Chúng ta hãy dùng bản năng để tính toán 1 tí cho cuộc đời bản thân mình. Đó là giá trị cuộc sống của 1 đời người con gái. Tất cả những thi vị của đời người đều sẽ phải nếm trải qua 1 lần trong đời cả. Nhưng là nhiều hay ít sẽ do chính bản thân mình chọn lựa, cô gái à!
Cô gái bé nhỏ ơi! Nếu chọn ở cạnh 1 người đàn ông, dù là ở gần bên, hay do những khoảng cách của địa lí hay vì 1 vài lí do về hoàn cảnh mà khiến cả 2 không thể thường xuyên bên cạnh nhau. Nhưng trong thâm tâm, tình yêu đó vẫn luôn hiện hữu, không hề có bất cứ sự nhàm chán. Cảm thấy thoải mái, vui vẻ khi ở cạnh nhau, cười đùa khi cùng nhau thảo luận, tranh luận về bất cứ đề tài gì. Đôi khi là những hờn ghen giận dỗi không thể thiếu trong 1 mối quan hệ trai gái thì tất cả đều không thể dập tắt ngọn lửa yêu vẫn bùng cháy mãi theo thời gian. Đó chính là hạnh phúc. Và điều đó sẽ ngày càng lớn dần hơn khi đến 1 lúc nào đó trong suy nghĩ của chính chúng ta đã đôi lần mơ về 1 tổ ấm cho riêng mình cùng người ấy. Đôi lần nghĩ sẽ cùng nhau cố gắng để có 1 tương lai tươi sáng. Cô gái à, nếu cô đã và đang ở bên cạnh 1 người khiến mình có những điều ấy thì hãy nắm thật chặt đừng buông tay cô gái nhé! Không dễ để gặp được người đem đến cho mình cảm giác muốn gắn bó dài lâu. Bản năng của người con gái vốn dĩ luôn nhạy lắm, cô gái à.
Nhưng này cô gái nhỏ kia ơi! Nếu cô đang ở bên 1 người đàn ông cô yêu cũng như yêu cô. Theo thời gian tình yêu 2 người dành cho nhau dần trở thành là những chuỗi ngày mệt mỏi. Những cuộc cãi vã kéo dài,những khoảng lặng tự dưng ngày 1 nhiều hơn, dài hơn theo thời gian. Để rồi lần mò theo thói quen người ấy lại tìm đến cô, và cũng chính vì những thói quen được lặp đi lặp lại. Cô lại trở về bên người ấy. Đã nhiều hơn 1 lần cô muốn thoát ra khỏi cuộc tình không còn hạnh phúc như lúc ban đầu. Đã nhiều hơn 1 lần cô muốn chạy đi thật xa để người ta không tìm được đến nữa. Và nhiều hơn 1 lần trong thâm tâm cô biết chắc rằng sẽ chẳng còn tiếng cười, những hoài bão hay những điều tốt đẹp ở phía trước như đã từng nghĩ nếu cứ tiếp tục đi trên 1 con đường.
Cô gái ơi, vậy thì cớ vì sao mà cô vẫn cứ cố tiếp tục? Vì yêu ư, hay vì sợ yêu thêm lần nữa? Cô gái nhỏ ơi, phải chăng cô sợ phải bắt đầu lại mối quan hệ với 1 ai khác, không biết phải bắt đầu từ đâu, phải tốn thêm bao nhiêu thời gian nữa? Và sợ tuổi xuân của người con gái không đủ nhiều, không đủ để chờ đợi 1 tình yêu khác xuất hiện chăng? Tuổi xuân người con gái đúng là ngắn hơn so với cánh đàn ông, nhưng cô gái à, đời người con gái hạnh phúc nhất và lộng lẫy nhất chính là chỉ duy nhất 1 lần mặc trên mình chiếc váy trắng tinh khôi. Tay trong tay cùng người đàn ông duy nhất của đời mình bước vào thế giới mới với những điều tốt đẹp ở phía trước.
Thế nên đừng vì thói quen mà lầm tưởng đó là số phận của đời mình. Nắm hay buông đều do mình quyết định cả, cô gái à. Định mệnh vốn dĩ không phụ thuộc vào trời đất, mối nhân duyên được định ở lại bên cạnh ta đều đã được sắp đặt sẵn, đó chính là sự lựa chọn của chính bản thân mình. Là thế đấy, cô gái nhỏ à!
Theo VNE
3 năm rồi, anh có vợ còn em vẫn cô đơn! Thúy khóc như mưa khi gặp anh, cô mặc định đó là lần cuối cùng cô gặp lại người mình yêu tha thiết. 2 năm yêu nhau, dù không phải là quãng thời gian quá dài nhưng cũng không phải ngắn, đủ để hai con người cùng tâm hồn, cùng nhịp đập trái tim thấu hiểu tình cảm, tâm tư của nhau. Thúy...