Em sẽ tìm lại chính mình
Em giải mã được mọi thứ và tìm thấy câu trả lời rồi, giờ em sẽ tìm lại chính mình.
Khi rời xa nhau em chỉ muốn nói với anh đôi lời, anh hãy sống thật tốt làm tròn chữ hiếu và kiếm tìm cho mình một tình yêu mới. Anh hãy nhớ đừng bao giờ làm người mình yêu buồn anh nhé và anh hãy nghĩ người ấy xứng đáng được nhận tình yêu thương đó và anh được nhận lại còn nhiều hơn thế.
Ngày mình yêu nhau anh luôn nói vì em mà anh mất bạn bè. Em thấy rất buồn khi nghe câu nói ấy dù đang trên đường đi chợ em chỉ biết lau nước mắt và mỉm cười coi như chưa từng nghe thấy. Em không hề ngăn cấm anh đi chơi với bạn bè. Bạn bè ai cũng có, em cũng vậy và dĩ nhiên là anh không thể thiếu, ở mức độ nào đó tình bạn là xã giao ở chừng mực nào đó thôi. Còn tình bạn khi đói, khi no, khi sẻ chia từng bát cơm, cái bánh… và ở bên nhau những lúc ốm đau hoạn nạn. Em xin anh hãy trân trọng và giữ lấy, em chỉ muốn anh hiểu như vậy mà thôi, đổi lại em nhận được những lời trách móc từ anh và em chẳng hiểu gì đúng không anh.
Em không thể nói rằng em là người con gái tốt, nhưng em tự tin và khẳng định rằng em đã làm tất cả cho người em yêu. Anh có hiểu em không? Đó là câu hỏi mà tới giờ này em vẫn chưa có câu trả lời. Có phải em quá vội vàng hay em quá ngốc?
Nhiều khi em nghĩ ông trời sao khéo trêu đùa em đến như vậy. Em không biết họ yêu nhau như thế nào, còn tình yêu của em chỉ là như vậy thôi. Tình yêu của em dù hai đứa không sống chung một nhà nhưng em sẽ nấu cơm hàng ngày cho anh ăn được đủ no, và tình yêu của em cũng chỉ biết nhịn khi thấy anh ăn thật ngon và bảo rằng em ăn đủ, tình yêu của em cũng chỉ là cố gắng dậy nấu cơm cho anh để anh không phải đợi lâu và đói mỗi khi đi học về dù cho khi đó em đau mệt nhoài nhưng vẫn cố.
Mỗi khi đi chợ em điều lại hàng quần áo nam đứng nhìn và tự hứa sẽ để dành tiền và mua thật nhiều cho anh. Em là như vậy đấy, chỉ có vậy thôi anh à. Tình yêu em dành cho anh cũng chỉ là thấy cơm mưa lại lo anh đi đường bị ướt, nhìn thấy anh bi đau không uống thuốc em lại thức lên mạng thức cả đêm học cách nấu cháo cho anh ăn đỡ đau vì em không biết nấu mấy thứ cháo đó và cũng chẳng ai nấu cho em ăn mỗi khi em đau chi biết nghe mắng chửi, em chi biết căng tròn hai con mắt mà đọc trên điện thoại vì em nhìn không rõ.
Video đang HOT
Em sợ nhất là khi giọt nước mắt anh rơi, em không nhớ là anh đã khóc bao lần và lại càng không muốn nhớ bởi khi đó em nghẹn lòng và đau đớn. Anh trách móc và xin lỗi nhưng chẳng hề sửa lỗi lầm ấy. Anh tìm mọi lý do thanh minh cho việc mình làm và đổ lỗi cho mọi người. Anh tưởng rằng em không hiểu chuyện đúng không anh?
Em và anh đã có lúc to tiếng trước mặt mọi người và anh trách em làm anh mất mặt. Sao anh không hỏi lý do vì sao em lại như vậy. Có lẽ nào họ khinh anh lại coi trọng em ư? Xấu chàng thì hổ ai?
Em mong anh hãy hiểu và hãy nhớ phụ người thì người khác lại phụ mình (Ảnh minh họa)
Em chưa đòi hỏi điều gì ở nơi anh, tình yêu của em đâu phải là ngồi trên chiếc xe đẹp hay mặc bộ quần áo đắt tiền và những thứ xa hoa, em là loại người đó thì chẳng bao giờ yêu anh đến như vậy. Em chỉ cần anh quan tâm em một chút thôi cho trái tim này bớt cô đơn và lạnh lẽo.
Ngày em chuyển phòng em gọi cho anh không biết bao nhiêu cuộc điện thoại nhưng anh chẳng hề bắt máy. Em tới gặp anh thì anh nói để cho anh được ngủ đừng có làm phiền anh. Lẽ ra người đi tìm phòng cho em phải là anh mới đúng chứ, anh là người yêu của em mà. Vậy mà em tự mình đi tìm và chuyển đồ. Trong túi em lúc ấy chỉ có 9 nghìn thôi, đáng lẽ là 109 nghìn nhưng lúc trưa em đã đưa anh 100 nghìn vì anh nói anh cần có việc thế rồi anh lại đi đánh đề. Em cầm 9 nghìn để đi tìm phòng trọ mà nước mắt rưng rưng, em phải hiểu anh như thế nào đây?
Nhưng cũng thật may mắn là em đã tìm được chỗ ở tốt và chuyển ngay lúc ấy. Em bước chân đi sao nặng trĩu, lúc nào cũng chỉ mình em với chiếc xe đạp ấy cười và gạt đi nước mắt. Tới chỗ mới nhà họ bán cơm em nhìn thấy chỉ biết ước giá như giờ mình đươc ăn cơm, bụng đau và rất đói chỉ biết uống nước cho xoa dịu cơn đau ấy. Còn anh thì sao? Anh đang ở đâu? Anh đang vui chơi với bạn chẳng hề biết và hình như cũng không muốn biết. Còn em, em đã từng nghĩ trước ngày anh đi thi nếu như em không phải uống thuốc thì em sẽ hiến máu lấy tiền cho đi thi, nhưng bác sỹ không cho, anh có hiểu không lúc nào em cũng sợ anh thiếu thốn sợ anh phải đói bởi em hiểu cảm giác đó, còn anh thì chẳng hề tiết kiệm và lại rất tốt với mọi người. Giá như anh nghĩ tới em bằng lòng thương hại thôi cho được ấm lòng. Anh ơi có phải giọt nước mắt ấy cũng là giả tạo đúng không anh? Anh chỉ lợi dụng em thôi có phải vậy không?
Anh có biết không kể từ khi yêu anh chính em đã phải từ bỏ bạn bè, nhưng chưa một lời trách móc. Anh nói rằng em hãy hiểu cho anh, nhưng giờ đây em không muốn hiểu thêm nữa bởi như vậy là đủ rồi. Đó không phải là tình yêu, và cho đi mọi thứ không phải để nhận lại một thứ gì đó tương xứng và cũng không phải là sự khâm phục hay một câu cám ơn. Nhưng em mong anh hãy hiểu và hãy nhớ phụ người thì người khác lại phụ mình đó là một quy luật. Em chỉ biết rằng tình yêu của em là như vậy, em sẻ chia cho họ một nửa nụ cười và khóc cùng người ấy bên nhau cả những lúc nghèo khó, bần hàn chỉ vậy thôi anh à. Mong anh hãy đối tốt với người mình yêu sau này nhé. Em giải mã được mọi thứ và tìm thấy câu trả lời rồi, giờ em sẽ tìm lại chính mình. Cám ơn cuộc đời và cám ơn anh!
Theo 24h
Nơi đó hạnh phúc nhé anh!
Dù khó khăn nhưng em sẽ cố làm quen với cuộc sống không anh, em sẽ cầu mong anh được hạnh phúc.
Anh à! Khi em viết những dòng này cho anh em thật sự không biết rằng em đang nghĩ gì, tâm trạng em đang rối bời như có cái gì đang đè nén trong lồng ngực, cảm giác đau đớn, nhói buốt vào sâu thẳm trái tim em.
Anh biết không? Mỗi ngày trôi qua em không biết sẽ đi về phương nào. Em như một chiếc kim đồng hồ bị mất phương hướng, không biết mình sẽ dừng ở một điểm đích nào nữa? Em thấy cuộc sống thật chán chường, mệt mỏi và dường như muốn buông xuôi mọi chuyện. Nhìn lại mọi thứ đã xảy ra trong cuộc sống của chính em, có những cái thấy hối tiếc, vấn vương nhưng cũng có cái hụt hẫng, thất vọng...
Tất cả đơn giản vì đó là cuộc sống phải không anh! Hết lần này đến lần khác em lại bắt ép chính bản thân em phải chấp nhận sự thật là anh đã ra đi mãi mãi. Để rồi không nhận ra mình quá ích kỉ, tàn nhẫn với chính bản thân mình. Tại sao em lại khờ khạo, ngây thơ đến như thế? Chính cuộc sống, tình yêu mà em dành cho anh đang làm chủ, chi phối chính em. Ở đâu đó em không thể điều khiển được những suy nghĩ, hành động của chính mình.
Em quá yếu đuối, thất bại với chính uớc mơ của mình (Ảnh minh họa)
Giá như em có thể gặp lại anh, để anh dạy em có thêm bản lĩnh, nghị lực nên làm thế nào để mọi thứ đơn giản hơn. Giá như em đừng có đặt có nhiều kì vọng, áp lực cho anh thì mọi chuyện sẽ không như thế. Em đã tiếc nuối, đã dằn vặt, trách cứ bản thân mình. Em ước mình có một phép lạ em thì mãi mãi em sẽ không như thế.
Em càng làm ra vẻ điềm tĩnh thì lại càng mất đi sự cân bằng của bản thân. Đôi khi em cảm thấy lòng tổn thương, em muốn thoát khỏi cái bế tắc mà mình đang gặp. Em trốn tránh, em luôn thu mình vào vỏ ốc của riêng mình, em tự trừng phạt bằng cách nhốt tâm hồn trong tường rào vững chắc do chính em tạo ra... Và đến giờ em thấy dường như em quá mỏi mệt. Em quá yếu đuối, thất bại với chính uớc mơ của mình, em không còn chút lòng tin váo bất cứ ai, kể cả bản thân mình.
Nhưng dù thế nào đi chăng nữa em vẫn thầm cảm ơn anh! Cảm ơn cuộc đời mang anh đến mỗi sáng mai được bên cạnh em, cảm ơn anh đã cho em có những phút giây hạnh phúc, yên bình dù chỉ là ngắn ngủi. Em sẽ cố thích nghi, sẽ cố quen với cuộc sống không anh. Nơi đó hạnh phúc nhé anh!
Theo 24h
Em sẽ quên Dù mệt mỏi và khó khăn nhưng em vẫn sẽ cố để tách anh ra khỏi cuộc sống của em. Cứ mỗi khi em cố gắng để quên anh, để không nhớ không nghĩ về anh nữa em lại thấy mình thật giống như đang cai nghiện vậy, mà có lẽ là thế thật! Bởi nghĩ và nhớ về anh đối với em...