Em sẽ phải đi bao xa để tìm anh?
Vốn dĩ cuộc đời này là trò chơi vờn đuổi. Em không còn thiết tha đi tìm mẫu tình yêu lý tưởng hóa trong những câu chuyện ngôn tình em hay đọc.
Từ những ngày em còn lững thững với tuổi mười tám đôi mươi của mình, em đã luôn đi tìm một câu trả lời cho chuyện tình yêu hoàn hảo. Có lẽ, cũng chỉ ở cái thuở thừa thanh xuân và dư dôi nhiệt huyết em mới thấy mình dễ dàng cả tin vào tình yêu mong manh đến vậy.
Em đã nghĩ, người em đi tìm là một người con trai trưởng thành, yêu em bằng đôi mắt màu nâu ấm, giọng nói trầm vang, vòng tay đủ mạnh mẽ rắn rỏi để vòng qua ôm eo em từ ngày ngắn ngủi này qua ngày dài xa xôi khác.
Em đã nghĩ, người em đi tìm là một người con trai thể hiện tình yêu bằng sự trầm tĩnh mặc nhiên. Anh ấy không cần nói nhiều điều, chỉ cần ngước nhìn em, đôi mắt nghiêm nghị đủ trả lời cho em tất cả những điều em đang tha thiết hỏi.
Em đã nghĩ, người em đi tìm là một người con trai có trái tim nhiều hơn một vết rạn. Anh ấy hẳn từng trải qua đổ vỡ với tình yêu mới biết trân trọng và nâng niu hơn thứ tình yêu mà anh ấy đang có. Em cũng nghĩ mình sẽ sẵn lòng xoa nhẹ vết thương từ quá khứ đã qua của anh ấy, để sà vào lòng anh ấy và an yên hạnh phúc với thứ tình yêu chỉ-một-mình-em. Và em-là-duy-nhất!
Video đang HOT
Nhưng tuổi hai mươi của em đôi lần trượt qua ngày tháng hanh hao. Như một con tàu đã lên sẵn cuộc hành trình trên những đường ray xa hút. Có những ngày em ngỡ ngàng nhận ra mình không còn trẻ con và thơ dại. Có những ngày em nhận ra mình từng co vào một góc sợ hãi và trốn chạy thương yêu… Những ngày đó, em cô độc và đáng thương biết nhường nào, anh ạ!
Giá như mà anh biết, em đã mong chờ anh xuất hiện nhiều như thế nào, anh nhỉ?
Em không cần anh là chàng trai của tuổi mười tám đôi mươi em hay kể. Em không cần anh là chàng trai phải thế này hay thế khác. Em chỉ cần anh là chàng trai nói với em rằng:
“Anh cần em!”. Và, “chúng mình bên nhau nhé!”
Vốn dĩ cuộc đời này là trò chơi vờn đuổi. Em không còn thiết tha đi tìm mẫu tình yêu lý tưởng hóa trong những câu chuyện ngôn tình em hay đọc. Thôi thì, chúng mình thỏa hiệp với nhau đi. Để em không phải đi quá xa tìm anh. Anh cũng không phải chờ quá lâu để gặp em…
Theo Guu
Trong tim anh, hình bóng tôi vốn đã nhạt nhòa...
Khi chẳng thể giữ nổi anh, tôi lựa chọn ra đi. Chấp nhận ở lại cũng chẳng được gì, khi trong tim anh, hình bóng tôi vốn đã nhạt nhòa...
Tôi rất hay đứng nhìn anh từ phía xa. Anh ở đó, lịch lãm, nổi bật và có rất nhiều cô gái xinh đẹp,quyến rũ vây quanh. (Ảnh minh họa)
Tôi rất hay đứng nhìn anh từ phía xa. Anh ở đó, lịch lãm, nổi bật và có rất nhiều cô gái xinh đẹp,quyến rũ vây quanh. Họ đong đưa, gợi tình. Anh cũng lịch sự đáp lại bằng nụ cười ấm áp và đầy kiêu hãnh. Mỗi lần bắt gặp nụ cười ấy, tôi như bị thôi miên.Tôi không biết đã "say" nụ cười đó từ bao giờ, nhưng nó khiến tôi cảm thấy nhẹ nhõm và bình an.
Tôi vẫn thường ngắm anh từ xa như thế. Tôi giận hờn một mình, ghen tuông một mình, cô đơn một mình, ước ao một mình. Tôi chăm sóc anh trong trí tưởng tượng, giải phóng mình khỏi những cuộc vui. Tôi mơ đến một nơi mà ở đó chỉ có tôi và anh - nhảy múa và mê say. Lúc ấy, tôi "lột xác" thành một cô gái xinh đẹp, hấp dẫn, tự tin sánh bước bên anh trước những ánh mắt ghen tị của các cô gái khác.
Nhưng sự thật là trong các bữa tiệc do anh tổ chức, tôi vẫn ngồi lặng lẽ ở một góc phòng để quan sát anh. Đôi khi, anh nhìn về phía tôi, khiến tôi giật mình, bối rối như vừa làm một việc mờ ám. Má tôi nóng ran, còn ánh mắt cố tình lạc về hướng khác... Tôi âm thầm yêu, âm thầm nhớ, và tự nhủ " nàng Lọ Lem không thể biến thành công chúa để ở bên hoàng tử". Tôi đặt ra nguyên tắc là không được phép yêu một người đàn ông quá đào hoa như anh. Tôi tránh tiếp xúc với anh...Hình như anh biết tôi yêu anh nên đã tìm cách gặp gỡ tôi.
Ban đầu là những lời mời cà phê "chỉ có hai đứa", đến những buổi xem phim hay đi ăn tối với nhau. Tôi ngần ngại và nhận lời một cách từ tốn. Nhưng anh có sức hấp dẫn kỳ lạ, khiến tôi không thể điều khiển cảm xúc của mình. Những cái chạm tay rất khẽ với anh cũng khiến tim tôi run rẩy. Tôi bắt đầu có thói quen mím chặt môi hoặc nắm chặt bàn tay để kiềm chế những rung động cháy bỏng không lên đến cao trào. Tôi tránh ánh nhìn trực diện, xoáy sâu của anh, sợ anh đọc được từng suy nghĩ của tôi.
Anh quan tâm đến tôi nhiều hơn. Tôi không thể tin một người đàn ông thành đạt như anh có thể sẵn sàng vào bếp nấu cháo khi tôi ốm, hỏi han khi phát hiện vài điều kêu ca rất trẻ con của tôi trên facebook. Anh dịu dàng gắp đồ ăn và giục tôi ăn nhiều lên. Anh cố gắng chạy xe tránh ổ gà cho tôi ngủ. Tôi dần quen với anh nhìn nghiêm khắc của anh khi tôi mắc sai lầm, quen với mỗi ngày nhận được cuộc thoại hỏi thăm của anh, quen dần với việc dựa vào vai anh khi sự mệt mỏi xâm chiếm. Tôi quen với việc có anh bên canh, định hướng, chở che và bảo vệ...
Ban đầu là những lời mời cà phê "chỉ có hai đứa", đến những buổi xem phim hay đi ăn tối với nhau. (Ảnh minh họa)
Nhưng anh là chàng kỵ sĩ thích "đi săn", đâu đã muốn dừng chân mãi ở một thảo nguyên nào đó. Không có lời hứa nào là vĩnh cửu, tình yêu - với anh - cũng có hạn sử dụng. Càng ngày, tôi càng nhận thấy, anh dần thay đổi. Tôi muốn nắm tay anh, nhưng tôi không nhớ bao nhiêu lần anh gạt ra. Tôi muốn dựa vào vai anh khi ngồi cạnh, bất giác,anh quay người về phía khác.
Đã rất lâu rồi, anh không còn ôm tôi. Anh không còn cười nhiều khi ở bên tôi. Thay vào đó, anh thường cau có và lấy cớ để chỉ trích tôi.Anh vẫn bóng gió: "Có nhiều cô gái chỉ mong gặp anh dù chỉ một lần" hay "Ở đây có rất nhiều cô gái nhìn anh đắm đuối". Có vẻ điều đó là đúng, nhưng vô tình xát vào lòng tôi một vết thương sâu hoắm.
Có nhiều người bảo, yêu nhau đẹp nhất lúc ban đầu, khi đó,hai người vẫn còn nhiều lạ lẫm và thú vị để kích thích công cuộc tìm hiểu và chinh phục lẫn nhau. Nhưng khi "chất men" kỳ diệu của tình yêu đã bớt ngấm, khi đã hiểu sâu sắc hơn, dần nhìn ra những điểm mạnh và điểm yếu của nhau, chúng ta thường đúng trước ngã ba đường, không biết rẽ đường nào hay học cách chấp nhận những sự khác biệt đó. Khi chẳng thể giữ nổi anh, tôi lựa chọn ra đi. Chấp nhận ở lại cũng chẳng được gì, khi trong tim anh, hình bóng tôi vốn đã nhạt nhòa...
Theo blogtamsu
Người yêu tương lai à, anh đang ở đâu? Em vẫn biết thế giới này vẫn đang ồn ào và tấp nập. Nhưng có lẽ em không thể nhồi nhét mình trong cái chốn cô đơn mà đã sống bao năm nay. Em sẽ đi tìm anh, em sẽ đi tìm anh! Bầu trời vẫn xanh mát, vẫn mưa nặng hạt, vẫn cứ nắng vàng. Nhưng mỗi ngày trôi qua là mỗi...