Em sẽ nhận về mình nỗi cô đơn!
Cái hạnh phúc giả dối mà em dàn dựng đã sụp đổ hoàn toàn, em đang nhận lấy cái đáng thuộc về mình.
Hiếu và tình anh chỉ được chọn một, đứng giữa sự lựa chọn ai cũng sẽ phân vân đắn đo, nhưng anh ơi rồi thời gian sẽ chữa lành vết thương. Đừng chọn em anh nhé!
“Hãy tin anh, rồi chúng ta sẽ vượt qua! Anh không cần em làm gì cả, chỉ cần em im lặng ở bên anh những khi mệt mỏi, những việc khác hãy để anh”.
Em đã từng nghĩ mình là người phụ nữ may mắn nhất vì đã tìm được một nửa của mình. Nhưng cảm giác đó không duy trì được bao lâu, thay vào đó chỉ là cảm giác tội lỗi. Em không muốn vì em mà anh thành đứa con bất hiếu. Và cả em nữa, em sợ mình không đủ dũng cảm để cãi lời cha mẹ.
Em đã chọn! Việc duy nhất em có thể làm cho anh.
Anh ơi! Cuộc gọi, tin nhắn hằng đêm của anh em đều nhận được, chỉ là em không dũng cảm để đọc, để tắt điện thoại, vì đây là cách duy nhất em biết rằng anh vẫn còn an toàn.
“Anh nhớ em!” – Giọng nhừa nhựa của người say nhưng trực giác cho em biết đó là lời nói tỉnh táo từ con tim đầy vết thương, không phải lời nói từ men rượu.
Video đang HOT
Về đi anh, em xin anh đừng chìm vào hơi men cay mà đánh mất chính mình, đừng vì em mà hành hạ bản thân. Cô ấy sẽ là người cho anh hạnh phúc. Hạnh phúc từ sự đồng thuận của gia đình, không phải là cái hạnh phúc ích kỷ mà em và anh từng vẽ vời. Và rồi em cũng sẽ tìm chân trời hạnh phúc của riêng mình. Tất cả sẽ là quá khứ. Đó là cách em chọn
Em biết rằng mình sẽ cô đơn trong quãng đời còn lại, một người tổn thương hơn là nhiều người phải đau, có thể đó là ý chủ quan của riêng em. Rồi thì anh sẽ giống em, sẽ cô đơn và đau đến hết cuộc đời này. Hay kỳ tích sẽ cho anh được hạnh phúc với người con gái kia, vì anh là người đàn ông tốt. Em sẽ thử một lần đánh cược với số phận. Em sẽ nguyện cầu cho hạnh phúc mà anh đáng phải có.
Và anh cũng có sự lựa chọn con đường của riêng anh. Nó như là cách trả thù lại sự vô ơn của em. Vĩnh biệt anh tình yêu của em. Anh là người sâu sắc và rất chu toàn, cả cách ra đi cũng là cái kế hoạch chu toàn…
“Anh biết mình quá ích kỷ khi chọn cách này, nhưng anh sẽ đau khổ hơn là ra đi nếu sống thiếu em. Anh ra đi để em được hạnh phúc, anh ra đi để xóa mờ hận thù của hai gia đình…”.
Lời thề vu vơ mà em ép anh thề vào ngày sinh nhật lại là cách anh chọn để nhắc em rằng anh yêu em là thật lòng.
Cái hạnh phúc giả dối mà em dàn dựng đã sụp đổ hoàn toàn, em đang nhận lấy cái đáng thuộc về em, người con gái độc ác, đã nhẫn tâm với anh.
Định mệnh cô đơn!
Theo Yume
Sau 10 năm, tôi vẫn chỉ là kẻ thứ 3 khốn khổ...
Có lần tôi nói với anh tiết lộ chuyện tình yêu này với vợ anh nhưng anh gạt đi bảo đó là điều độc ác. Sự từ chối của anh khiến tôi bật khóc.
Tôi tình cờ quen anh trong một lần dự triển lãm tranh. Khi ấy anh đã ngoài 40 tuổi, có một vợ, một con còn tôi mới 20 tuổi, đang học đại học. Anh làm về nghệ thuật nên tính tình rất phóng khoáng, vui vẻ, đặc biệt lãng mạn. Tôi nghĩ chính điều ấy đã khiến tôi bất chấp tất cả, lao vào cuộc tình vụng trộm với người đàn ông đã có gia đình này, dù anh đã nhiều lần từ chối.
Anh nói tôi còn trẻ quá, anh không muốn tôi phải khổ vì tình yêu đầu đời trái ngang. Anh cũng không thể bỏ vợ lấy tôi. Đến với anh tôi chưa từng nghĩ sẽ bắt anh chia tay chị để tôi có một danh phận. Tôi chỉ cần yêu mà thôi. Cứ như thế tình cảm của chúng tôi lớn dần lên, ngày càng sâu đậm.
Anh nói tôi còn trẻ quá, anh không muốn tôi phải khổ vì tình yêu đầu đời trái ngang. Ảnh minh họa
Có điều đặc biệt là chị thường xuyên xuất hiện trong câu chuyện của chúng tôi. Chị khi ấy 32 tuổi, người gầy gò, nước da xám xịt, sức khỏe tệ vi chị bị bệnh tim. Dù biết mình không nên mang thainhưng chị vẫn cương quyết sinh cho anh một đứa con để tình yêu của hai người được kết tinh vào một mầm sống. Biết về chị, thậm chí còn có lần gặp và trò chuyện với chị, tôi rất thương chị. Nghe có vẻ buồn cười nhưng đó là tình cảm thật lòng. Vì thương nên tôi luôn cảm thấy tội lỗi.
Tôi nói với anh không bao giờ được phép để lộ quan hệ của chúng tôi vì tôi không muốn chị đau khổ. Nếu biết chồng ngoại tình có lẽ trái tim yếu ớt của chị sẽ chẳng thể chịu nổi. Bác sĩ cũng nói thời gian của chị không còn nhiều, chỉ chừng 3-5 năm nữa. Việc phẫu thuật gần như không thể vì sức khỏe chị quá yếu.
Tôi chưa bao giờ coi chị là tình địch. Đơn giản chúng tôi chỉ là hai người đàn bà cùng yêu một người đàn ông. Cũng bởi vậy tôi không nghĩ mình là kẻ thứ ba. Tôi quyết định chờ đợi. 5 năm thật dài với tôi nhưng với chị thật ngắn. Chỉ cần đợi đến ngày đó tôi sẽ đường đường chính chính ở bên anh.
Tuy đã xác định như vậy nhưng tình yêu ấy đem đến cho tôi không ít buồn phiền. Anh coi vợ con là tất cả, chỉ dành thời gian cho tôi khi anh đã lo chu đáo việc nhà. Tôi tự an ủi mình rằng anh làm vậy để chuộc lỗi với vợ khi đã yêu một người khác. Hơn nữa điều đó chứng minh anh là người đàn ông có trách nhiệm với gia đình. Tôi tự giải thích những lần anh lỡ hẹn, những lần anh quên đi ngày kỷ niệm của chúng tôi, mà không dám đối diện rằng thực ra tôi là kẻ thua cuộc. Tôi cố sống chết yêu anh và chờ đợi.
Thời gian trôi qua, gia đình gây áp lực bắt tôi kết hôn khiến tôi mệt mỏi. Không ít lần, thú thực tôi mong ngày ra đi của chị, thế nhưng 10 năm trôi qua, điều đó vẫn không thành sự thật trong khi tôi đã 30, quá lứa lỡ thì mà vẫn chưa có người đàn ông của riêng mình. Điều duy nhất là tình yêu của tôi dành cho anh vẫn nguyên vẹn.
Đã bao lần anh muốn chia tay để tôi đi tìm hạnh phúc của mình nhưng tôi vẫn cố chấp. Dù vậy thú thực tôi đã mệt mỏi vì chờ đợi. Tôi không biết mình có nên tiếp tục con đường này hay không.
Có lần tôi nói với anh tiết lộ chuyện tình yêu này với vợ anh nhưng anh gạt đi bảo đó là điều độc ác. Sự từ chối của anh khiến tôi bật khóc. Hình như anh không yêu tôi nhiều như tôi nghĩ. Dường như cuối cùng tôi vẫn chỉ là kẻ thứ ba khốn khổ đem lòng yêu người đàn ông có gia đình...
Theo VNE
Tôi bức xúc với chị chồng độc ác mà chẳng biết tâm sự với ai Vừa xúc cho cháu ăn, chị chồng vừa thích thú bảo: "May mà mẹ cháu không biết kế hoạch này của bác. 10 tháng qua bác đã mất bao công để dần cách ly cháu và cô ta.". Chưa bao giờ tôi nghĩ lại đem chuyện gia đình nhà mình lên đây. Bởi thực sự chuyện cũng không mấy hay ho gì khi...