Em sẽ kiện anh tội cưỡng bức
Anh kéo tôi lại, nài nỉ: “Cho anh đi, một lần thôi. Đằng nào rồi mình chẳng là vợ chồng”.
Những ai đã sống ở Hà Nội cuối năm 2008 chắc không thể nào quên cơn mưa lũ lịch sử biến cả Thủ đô thành dòng sông mênh mông nước. Với riêng tôi, mấy ngày mưa lũ ấy còn có một kỷ niệm vô cùng đáng nhớ, mà đến giờ chồng tôi vẫn đùa, nó “thể hiện bản lĩnh luật sư của vợ”.
Lúc ấy, tôi đang là sinh viên năm cuối trường Luật. Anh là chàng sĩ quan đóng ở Vĩnh Phúc. Bữa đó, dù Hà Nội mưa lớn, anh vẫn đến thăm tôi.
Thường, những lần ra thăm tôi trước, sau một ngày bên nhau đi chơi, ăn uống, anh sẽ về nhờ nhà bạn hoặc thuê nhà nghỉ ngủ lại, sáng hôm sau mới bắt xe về đơn vị. Nhưng hôm ấy, khi chúng tôi định chia tay, thì xung quanh đã thành biển nước.
Tôi và anh đã lội bộ ra tận đường lớn nhưng cuối cùng cũng đành bất lực quay về vì không có phương tiện gì lưu thông được. Lần đầu tiên sau mấy năm yêu nhau, anh đã ở lại chỗ tôi qua đêm vì lý do như thế.
Video đang HOT
Tôi trải chăn chiếu cho anh nằm dưới đất, còn tôi ngủ trên giường. Muốn bật điện, mở cửa cho “quang minh chính đại” nhưng ông trời như muốn thử chúng tôi, cơn mưa lớn cứ hắt vào và điện thì bị cắt, tôi đành đóng cửa, thắp nến ngồi nhìn anh.
Thấy tôi có vẻ lo lắng, anh hứa: “ Em yên tâm, anh đàng hoàng lắm“. Tôi cũng đe trước: “Anh mà xớ rớ thì biết tay em“. Thế rồi tôi trùm chăn đi ngủ.
Nói là đi ngủ nhưng nào tôi có ngủ được. Tôi biết anh cũng thế. Lần đầu tiên nằm cùng nhau trong một căn phòng kín cửa, bao nhiêu chộn rộn trong lòng…
Mải mê với bao nhiêu ý nghĩ, tôi ngủ quên lúc nào không hay. Rồi tôi cảm giác như có gì đó giữ chặt lấy mình, có bàn tay luồn vào mái tóc, có nụ hôn ấm áp đặt nhẹ lên vành tai…
Cơ thể tôi gần như không động cựa được nữa (Ảnh minh họa)
Tôi giật mình mở mắt thì thấy anh đang nằm bên cạnh, ôm chặt lấy tôi. Cơ thể tôi gần như không động cựa được nữa. Tôi hỏi anh cụt ngủn: “ Gì thế?” – “Anh yêu em!”, anh trả lời chẳng ăn nhập gì.
Nếu như bình thường, chỗ chỉ có hai người, chắc tôi đã quát anh thật to. Nhưng đây là khu trọ, tôi sợ bạn bè xung quanh cười. Tôi đẩy anh ra, nhưng cú đẩy của tôi chẳng có ý nghĩ gì với đôi tay rắn chắc của anh. Anh vẫn ôm hôn tôi ngấu nghiến, mặc tôi vùng vẫy.
Khi bàn tay anh lần mở đến hàng cúc áo, tôi lấy hết sức bình sinh đẩy bật anh ra. Anh kéo tôi lại, nài nỉ: “ Cho anh đi, một lần thôi. Đằng nào rồi mình chẳng là vợ chồng”. Cứ thế, chúng tôi đẩy qua kéo lại, rồi anh giật mạnh tà áo tôi làm bật toang cả hàng cúc.
Tôi ngẩng lên, lạnh lùng: “ Nếu anh ép em, em sẽ kiện anh tội cưỡng bức. Không phải chiếm được em rồi là em phải thành của anh đâu, em mãi mãi không bao giờ lấy một người có được mình bằng mọi cách như thế”.
Tôi không biết nước mắt hay câu nói cuối cùng của tôi có tác dụng, nhưng thấy cánh tay anh lỏng dần, mặt anh đỏ tía lên. Anh luống cuống xin lỗi tôi, kéo chăn đắp lên người tôi đang run lên vì sợ. Anh đã ôm tôi trong vòng tay, mặc cho tôi thổn thức và hai đứa tôi cứ ngồi vậy cho đến sáng.
Sau lần ấy anh không bao giờ ngủ lại chỗ tôi nữa, không thêm một lần đòi hỏi nào khác.
7 tháng sau, tôi ra trường, một đám cưới giản dị được tổ chức. Đêm tân hôn, khi nước mắt tôi lăn chầm chậm vì hạnh phúc thì anh thì thầm bên tai: “ Lần ấy, em làm anh chết điếng vì ba từ “tội cưỡng bức”. Anh yêu em đàng hoàng cơ mà. Lại còn dọa kiện nữa, ghê thế!”.
Bây giờ chúng tôi đã có với nhau hai cô con gái. Lâu lâu anh lại trêu tôi: “ Sau này bà luật sư nhớ dạy con gái vài chiêu nhé, để giữ mình“. Và cứ nhắc đến Hà Nội, đến mưa hay ngập úng thì tôi với anh lại nhìn nhau cười tủm tỉm nhớ về một kỷ niệm “để đời”.
Theo Bưu Điện Việt Nam