Em sẽ không vì anh mà đánh mất bản thân
Em cần có thời gian để hình ảnh anh dần phai đi trong trái tim em.
Cho tới khi em hiểu ra được rằng “Đời người không bao giờ tắm hai lần trên một dòng sông” cũng là lúc em không còn có được anh nữa. Em đã đánh mất mình trong tình yêu hay anh chỉ lợi dụng em khi cần và rời xa em khi thấy mình đã ổn? Em không tin vào sự thật phũ phàng đó.
5 tháng không phải là thời gian lý tưởng để một tình yêu tồn tại nhưng cũng đủ dệt nên bao kỉ niệm đẹp trong em. Nhớ những ngày đầu quen anh, không phút giây nào anh để em phải một mình cô đơn trống trải và tủi hờn như bây giờ.
Chúc anh hạnh phúc với cuộc sống thực tại (Ảnh minh họa)
Anh quan tâm, lo lắng cho em từ chuyện nhỏ tới chuyện lớn nên em quen dần với sự có mặt của anh trong cuộc sống của mình. Em hạnh phúc khi có anh, em thấy cuộc sống có ý nghĩa hơn và em thầm cảm ơn cuộc đời đã cho em gặp được anh.
Hôm qua anh là anh, nhưng hôm nay anh không còn là anh của ngày hôm qua nữa, nó giống như dòng sông biến đổi không ngừng để rồi ta không thể tắm trên dòng sông ấy lần thứ 2 trong cuộc đời dù ta vẫn là ta và dòng sông kia vẫn là nó.
Tình yêu anh dành cho em cũng vậy, nó cũng như dòng sông kia biến đổi khôn lường. Hôm qua thôi nó còn sôi nổi lắm, nhiệt huyết, yêu thương lắm… nhưng hôm nay nó lơ đãng vô tâm đến kinh người.
Nó khiến em – một người con gái đã từng vững vàng bước qua nỗi đau khi xưa gần như không còn đủ sức gượng dậy. Em mặc cảm, tự ti, tủi hận khi đêm về không còn được chia sẻ tâm sựcùng anh, sáng ra không còn nhận được lời chúc mừng ngày mới, rồi đến khi cả một ngày trôi qua cũng không nhận được một tin nhắn của anh.
Video đang HOT
Trước kia đi đâu, làm gì anh cũng nói với em và coi đó như là một niềm vui của anh, thậm chí có lần đi công tác xa hai ngày, khi trở về thành phố anh chạy thẳng tới với em trước khi về nhà, rồi thì khi nhớ em anh còn chạy xe qua nhà em bất chấp lúc đó đã là 1 giờ sáng chỉ để thấy điện nhà em còn bật và em đứng sau cánh cửa nhà…
Có những lần vì không muốn em đi xa một mình mà anh đã bỏ công việc và mọi thứ để đi cùng em cả tuần lễ. Cũng chính anh là người đã giúp đỡ, động viên em phải biết phấn đấu cho công việc và cuộc sống.
Còn nhiều, nhiều lắm những điều anh làm cho em mà em không thể nhớ hết. Vậy tại sao bây giờ anh không còn như thế?
Anh bỏ mặc em với những chuyến đi xa, cả tuần không gặp em anh cũng không còn nhớ, hộp thư của em trống rỗng, bạn bè và bóng đá đã trở lại ngôi vị số một trong anh… Có những lí do anh đưa ra phũ phàng khiến em đau lòng. Em không tin tình cảm anh dành cho em đã vơi cạn?
Có phải tại em đã sai điều gì hay anh đã tìm lại được lối đi cho riêng mình? Em vật vã trong nỗi nhớ anh, hình ảnh anh chiếm hết tâm trí em.
Em nghĩ anh thừa hiểu điều đó, nhưng anh né tránh các cuộc nói chuyện và gặp gỡ của em. Không phải em không hiểu, nhưng vì em cần có thời gian để hình ảnh anh dần phai đi trong trái tim em.
Em sẽ là “lịch sử” chẳng thể thay đổi và khó lòng lặp lại như cuộc đời con người không bao giờ tắm được hai lần trên một dòng sông. Cảm ơn anh rất nhiều về những gì anh đã dành cho em. Em không thể sống cho một người mà trong một ngày họ không còn dành ra 1/2 giây để nhớ tới mình, vậy thì tại sao em phải khổ sở, vật vã trong nỗi nhớ anh.
Em sẽ không làm mất đi giá trị của bản thân mình. Tình yêu là tự nguyện dâng hiến chứ không phải thương hại. Hy vọng sẽ có lúc nào đó anh đọc được những dòng tâm sự này của em để hiểu được tâm trạng của em trước khi em quyết định viết lên những dòng tâm sự này. Chúc anh hạnh phúc với cuộc sống thực tại.
Theo Khampha
Nỗi niềm chôn giấu đêm đông
Tôi sẽ cất giấu nỗi niềm của mình để nó mãi trôi dần và quên lãng theo thời gian.
Bầu trời mùa đông thiếu vắng những ngôi sao, thay vào đó là những cơn mưa cứ rả rích trước hiên nhà. Những giọt mưa mang theo làn gió lạnh khiến tôi vội kéo chiếc áo khoác mỏng bó sát cơ thể. Cơn gió đầu đông như mang một nỗi niềm mà tôi đã lỡ lãng quên. Lúc này, tôi chỉ biết gọi nó là nỗi niềm chôn giấu đêm đông.
Trong làn gió lành lạnh khiến tôi nghĩ về em, về bao kỉ niệm mà tôi từng muốn chôn giấu. Giờ này chắc em cũng đã ngủ say, không biết liệu rằng cơn gió có làm em lạnh nhiều không.
Vị đắng của từng giọt cà phê đen như vị đắng của trái tim tôi (Ảnh minh họa)
Mới đó cũng đã gần 2 năm tôi xa em. Xa em không phải vì tình cảm của tôi dành cho em đã hết mà vì tôi muốn chôn giấu lý do để em không bao giờ biết. Chỉ đơn giản tôi nói với em "mình không hợp nhau".
Tôi không biết vì sao mình lại nói được điều đó với em, nhưng tôi cũng chỉ muốn em vui, em hạnh phúc và được yêu thương. Hơn là việc tôi cứ giữ chặt em bên mình và mối tình yêu xa càng da diết và mang lại cho em thêm nhiều sự cô đơn và trống trải hơn.
Ngồi một mình tôi nghe lại những bài hát về mưa, pha thêm ly cà phê nóng hổi. Vị đắng của từng giọt cà phê đen như vị đắng của trái tim tôi khi nghĩ về mối tình tôi và em. Và tôi chợt nghĩ, "có phải tôi đã sai khi nói xa em".
Xa em, một quãng thời gian cũng không phải là ngắn ngủi, tôi chuyển tới một miền đất, một ngôi trường mới bỏ lại đâu đó một vùng đất, một ngôi trường tôi gắn bó suốt một năm qua với biết bao bạn bè thân mến và ký ức không bao giờ tôi có thể quên lãng. Và em, em lại học ở đó, ngôi trường với bao kỉ niệm của thời sinh viên đầu tiên của tôi.
Nhớ ngày đầu gặp em đi uống nước, rồi ăn cơm cùng em... tự nhiên tôi nhận thấy dần có tình cảm với em, và từ khi nào tôi đã nói yêu em. Tôi nghĩ sẽ hạnh phúc bên em, nhưng rồi cuộc đời và lựa chọn về tương lai làm tôi phải xa em. Đó không phải là lí do nhưng cũng phần nào dẫn tới suy nghĩ và quyết định của tôi.
Tuy xa nhau nhưng tôi và em vẫn thường xuyên liên lạc, đơn giản đôi khi chỉ dăm ba câu hỏi han bình thường như Anh ăn chưa? Có khỏe không? Việc học thế nào rồi? Mùa đông trong chỗ anh thế nào?... Tôi chẳng biết nói với em gì nhiều, cũng chỉ hỏi lại em những điều tương tự. Tôi biết tôi có lỗi với em nhiều lắm, nhưng vẫn phải làm và nói ra những điều đó với em.
Mỗi lúc nói chuyện, tôi hiểu rằng em luôn muốn cho tôi thấy được nỗi buồn của em. Tôi muốn làm gì đó nhưng thực sự trong đầu tôi không nghĩ được điều gì cho câu trả lời của mình.
Tôi thấy cuộc sống có biết bao sự thay đổi, chỉ có điều sự thay đổi đó có phù hợp với mỗi người hay không thôi. Tôi mong sao những điều tôi nghĩ sẽ phần nào thành hiện thực, để tôi hiểu được cuộc sống vẫn đẹp cho người tôi thương.
Cuộc sống với biết bao niềm vui và sự yêu thương, mong em tìm và giữ trọn cho mình những niềm vui chân thành nhất để nhóm lên ngọn lửa hồng trong trái tim yêu thương của em, làm em ấm áp hơn giữa mùa đông cô đơn lạnh lẽo này.
Trời gần về sáng những cơn gió cũng bớt dần đi nhưng trong cái áo khoác mỏng tôi càng thấy lạnh hơn. Ly cà phê cũng dần mất đi mùi thơm phức của miền đất đỏ và làn hơi ấm thay vào đó là sự yên tĩnh và lạnh giá của đêm đông.
Nỗi niềm này tôi mong sao sẽ cất giấu mãi để nó cứ trôi dần và quên lãng theo thời gian, để nó mãi là nỗi niềm đêm đông.
Theo Khampha
Anh sẽ giúp em lấy lại yêu thương! Anh sẽ đợi khi em sẵn sàng cho một mối quan hệ mới, đợi ngày em chấp nhận anh. Điều đáng buồn không phải là thất bại mà là em đã ngủ quá sâu trong thất bại đó. Em mang suy tư vào lòng, nhốt lí trí vào tù ngục của thảm hại. Em sợ ánh sáng, em sợ yêu thương, sợ cả...