Em sẽ không khóc đâu anh!
Em biết, em hiểu nên giờ đây khi mình mất nhau rồi, cũng là lúc trái tim em không còn nước mắt để khóc…
Hai năm, thời gian không phải là dài, cũng không phải quá ngắn để hiểu nhau và yêu nhau. Em sợ phải hiểu hết con người anh, em sợ… vì cứ hiểu anh thêm một chút, gần gũi thêm một chút, em lại nhận ra ở anh một điểm khiến em buồn…
Con người ta không ai là hoàn thiện cả, em biết, vì bản thân em cũng như vậy, và cũng chưa bao giờ có mơ uốc tìm một người như vậy để yêu vì sẽ là hão huyền lắm phải không anh? Em ngu ngơ nhưng yêu anh chân thành và em biết anh cũng yêu em, phải không anh? Có phải khi yêu nhau người ta không chỉ muốn đem hạnh phúc đến cho nhau? Sao em thấy tình yêu của chúng mình cay đắng vậy!
Từ khi yêu anh, cuộc sống của em thay đổi, tính nết em cũng thay đổi và suy nghĩ của em cũng có phần nào không còn như trước nữa… Em ích kỉ hơn, muốn giữ anh cho riêng em, chỉ em mà thôi… Nhưng anh ơi! Em sợ phải đánh mất bản thân mình vì anh…
Chúng mình đã chia tay bao nhiêu lần rồi anh nhỉ? Nhiều quá, em cũng không nhớ nổi… Mỗi lần như vậy, em đều rất đau khổ, đau lắm anh có biết không? Nhưng sao lần này lại không như vậy? Vì em đã quá quen hay vì tình yêu em chỉ dành cho anh của ngày xưa, ngày anh yêu em bằng cả tấm lòng?
Video đang HOT
Em không nên khóc quá nhiều cho một quá khứ, một kí ức đã qua… (Ảnh minh họa)
Ngày đó, nhớ không anh, mình thường nói với nhau rằng, dù có chuyện gì đi nữa mình cũng sẽ không rời xa nhau, không bao giờ… Ngày đó, mỗi ngày mình nhắn tin cho nhau, gọi điện cho nhau không biết bao nhiêu lần chỉ để nói mình nhớ nhau. Ngày đó, gọi điện cho em không được, anh lo lắng cuống cuồng và nhẹ nhàng mắng em vì cái “tội” ham chơi mà không nhắn tin cho anh biết! Anh không bao giờ nói nặng lời với em, không bao giờ quên chúc em ngủ ngon và chào buổi sáng, không quên đánh thức con mèo lười là em trong mỗi kì thi cử, không quên mua thuốc cho em dù em chỉ bị… hắt xì…
Nếu có ai đó hỏi em tiêu chuẩn chọn người yêu là gì, em sẽ nói chỉ cần người đó tốt và yêu em thật lòng. Khi em nói như vậy thì miệng em đang mỉm cười và trái tim nghĩ đến anh, người em yêu! Bây giờ em mới hiểu, chỉ tình yêu thôi chưa đủ phải không anh? Yêu được một người rất khó nhưng để giữ được tình yêu còn khó hơn nhiều… và em đã đánh mất anh cũng vì điều đó.
Em đòi ở anh không chỉ là tình yêu, mà cả sự quan tâm, quan tâm sức khỏe, quan tâm giờ giấc học hành, quan tâm em từng bữa ăn giấc ngủ, quan tâm cả khi em buồn hay vui, khi em cười hay em khóc… Tất cả chỉ bằng hai từ quan tâm đó mà thôi nhưng đối với anh điều đó khó lắm! Em biết, em hiểu, nên giờ đây khi mình mất nhau rồi, cũng là lúc trái tim em không còn nước mắt để khóc…
Anh bảo em đừng hận anh, được anh ạ! Không hận và không yêu là cách duy nhất để em quên được anh, để xóa được hình ảnh của anh trong trái tim em, và đó là điều giờ đây em đàn cố gắng!
Anh ơi! Em mệt lắm, buồn lắm, cô đơn lắm! Nhưng sẽ không khóc nữa đâu anh!
Em không nên khóc quá nhiều cho một quá khứ, một kí ức đã qua, phải không anh?
Em mong anh hạnh phúc…
Theo Bưu Điện Việt Nam
Tình mong manh
Giờ thì chẳng còn gì. Với ba năm vun vén cho tình yêu chúng ta, giờ đã tan biến. Anh đạp đổ tất cả, anh biết không? Trái tim em đau nhói. Em không bao giờ nghĩ rằng cuộc tình chúng ta gãy gánh giữa đường.
Tuy rằng chúng ta cãi vã rất nhiều nhưng em nghĩ đó chỉ để hiểu nhau hơn chứ không nghĩ anh dựa vào điều đó để nói rằng "chúng ta không có kết quả tốt đẹp". Anh có lý gì để khẳng định điều đó hay còn một điều gì nữa mà anh không chịu nói ra cho em biết? Em không muốn khóc mà nước mắt cứ rơi. Em biết em đã hứa với anh "em sẽ không yếu đuối nữa" nhưng hiện tại em làm không được bởi trái tim em thuộc về anh mất rồi. Hình ảnh của anh cứ trong em, trong căn phòng giờ chỉ còn em với những hình ảnh và đồ vật của anh vẫn còn đó. Em không thể quên dù em biết rằng nó làm cho em đau khổ. Em biết như vậy nhưng em lại không thắng nổi chính mình.
Lần cuối cùng em gọi anh bằng hai tiếng "chồng yêu" để được khuây khỏa nổi nhớ nhung. Nhớ hơi ấm, vòng tay, hơi thở của anh và nhớ rất nhiều về anh-người mà em gọi hai tiếng "chồng yêu". Anh biết không? Em rất mong một có một đám cưới danh chính ngôn thuận, được hai bên gia đình và pháp luật công nhận để không ai cười chê em nữa. Nhưng bây giờ đã hết. Niềm đau trong em cứ tăng lên và em không biết làm sao cả? Em chúc anh tìm được một người con gái ngọt ngào và phù hợp với chính anh. Mong anh hạnh phúc. Ba năm em vun vén cho cuộc sống của chúng ta để giờ không bằng một lời nói ngọt ngào của những người con gái khác. Thật bắt công với em quá!
Theo Bưu Điện VIệt Nam
Phía cuối con đường Định viết cái gì về tình bạn của bọn mình từ lâu rồi nhưng sợ ý tứ lại chẳng đâu vào với đâu dễ khiến người ta hiểu lầm nên lần lữa mãi tới bây giờ mới dám viết. Hiền Hoàng Chẳng biết chính xác là khi nào tớ cảm thấy sự hiện diện của cậu trong cuộc sống như một người bạn...