Em sẽ gói thật chặt, nhét thật sâu, và lặng lẽ bước qua nỗi đau…
Nơi người từng đi qua là nơi chỉ mình em với người biết. Gói thật chặt, nhét thật sâu hình bóng và những chuyện đã từng vào một góc thật kĩ của trái tim..
Cái nơi đó được gọi là kỉ niệm, mà kỉ niệm thì được cất giữ, được trân trọng. Thi thoảng thấy buồn, thấy chênh vênh lại lôi nó ra mà nhớ, mà hồi tưởng. Biết bao lâu rồi không được gặp nhau, không được nói chuyện với nhau nhỉ. Người ta nói đúng, thời gian luôn là liều thuốc tốt nhất chữa lành mọi vết thương. Dù cho vết thương có sâu, có đau dai dẳng tới đâu qua thời gian nó cũng sẽ lành lại dần. Mặc dù vẫn chưa giám, chưa thể dũng cảm mở rộng lòng và chào đón một tình yêu mới nhưng trong thâm tâm em, hình bóng anh giờ chỉ còn là một vết xước nhỏ. Đi ngược theo chiều của năm tháng, em thấy mình dần trưởng thành dần cứng cõi hơn rất nhiều. Cũng là vì điều gì đây nhỉ? Có thể là do anh, sự vô tâm, lạnh lùng của anh đã làm trái tim của một cô gái mỏng manh như em trở nên chai sạn.
Anh biết không, cái ngày anh bước đi, nơi em chỉ còn lại một khoảng trống vô bờ bến. Em chẳng biết mình phải bấu víu vào ai khi mà niềm tin, tình yêu của em anh đều mang đi hết.. Em trơ trọi, em bật khóc giữa trời đêm hưu quạnh. Rồi lại tự em gồng mình đứng lên mạnh mẽ như ngày hôm nay. Thi thoảng, có nhớ anh, có nghĩ về anh và có khi còn tưởng rằng em vẫn còn yêu anh như những ngày đầu khi cuộc tình vừa chớm nở. Nhưng không phải vậy đâu, chỉ là một phút giây yếu lòng nơi cuộc đời mệt mỏi mang đến cho em thôi. Trong cơn mưa vẫn có thể nắng, mà mưa và nắng hòa lẫn với nhau thì sẽ có cầu vồng. Em cũng vậy, trong tình yêu anh mang đến cũng có hạnh phúc và cả khổ đau, rồi sau những nỗi niềm cảm xúc đó em lại nhận ra rằng, cuộc sống không có anh cũng chẳng sao hết. Một mình em có thể mạnh mẽ hơn, chững chạc hơn, ừ em tự lo cho bản thân mình, làm những việc mình yêu thích, đơn giản và thanh thản.
Video đang HOT
Nhiều khi em có tự hỏi mình rằng, ở nơi xa xôi đó có bao giờ anh chợt nghĩ tới em không, trong tâm tưởng của anh có bao giờ giờ tự giành ra một phút để nghĩ về những kỉ niệm mà cả 2 ta đã từng có. Hay vẫn chỉ một mình em nhớ, một mình em cất giữ chúng để rồi thấy chênh vênh lại lôi ra xem và tua đi tua lại như một cuốn phim dài. Thật buồn anh nhỉ, hậu chia tay, những người nào nhớ lâu hơn thì người đó là người chịu tổn thương nhiều hơn, đồng nghĩa rằng tình cảm vẫn còn và sâu đậm hơn. Nhưng đó chỉ là hồi ức của em thôi, em không phủ nhận rằng mình vẫn còn thương anh, còn nhớ anh như người ta từng nói ” liệu có mấy ai đi qua thương nhớ mà quên được nhau”. Còn anh, anh đã quên sạch rồi anh nhỉ.
Làm cách nào để xóa sạch mọi kí ức, mọi hình dung về anh đây, thật ra thì em không muốn quên, có liều thuốc nào để có thể xóa sạch tất cả, ngoại trừ anh, điên rồ quá đúng không. Em trân trọng từng khoảnh khắc, từng chút kỉ niệm về mối tình đã qua. Nhưng không hy vọng rằng anh sẽ được hạnh phúc khi người mang lại tiếng cười cho anh lại không phải là em. Em ích kỉ, em không cao thượng. Cuộc sống vốn chẳng cho ai biết trước điều gì, và tình yêu cũng vậy. Biết đâu sau này, bước chân qua từng con phố cũ, em lại mở lòng và nắm lấy tay ai. Nơi người từng đi qua là nơi chỉ mình em với người biết. Gói thật chặt, nhét thật sâu hình bóng và những chuyện đã từng vào một góc thật kĩ của trái tim… Người nhé!
Theo Guu
Bạn hữu giờ nơi đâu?
Khi mệt nhoài trên đường đời nhiều chông gai, ngồi lặng lẽ nhìn giọt cà phê rơi nặng nề, giật mình rằng "Lâu không ngồi café cùng bạn xưa"...
Khi cuộc sống chốn thị thành nhiều xô bồ, bon chen đến ngạt thở, lúc mệt nhoài ta tự hỏi rằng: "Đường bạn hữu ở đâu nào ai biết". Rồi tự mình ta chậc lưỡi trả lời cho suy nghĩ mông lung ấy. Những người bạn ngày xưa nơi thôn quê lấm lem bùn đất, nơi sỏi đá thấm vào trong từng hơi thở không biết ở phương trời xa xôi nào, hay gần ngay trước mắt cũng không biết? Nhiều lúc chạnh lòng lắm chứ, một thời đã qua ấy, một thời chỉ còn loang màu kỉ niệm cũ mèm giờ chỉ còn thổn thức trong nỗi nhớ vụng về.
Khi những ngày hè sắp chập chững bước tới, ve bắt đầu vội vã giục phượng rực một khoảng trời; lòng miên man nhớ da diết, muốn lội bước đi tìm mảnh kí ức xa. Hạ đến trong vô vàn nhức nhối của mùa thi, mùa chia li rồi hạ đi trong nuối tiếc, khắc khoải, mong ngóng. Cuốn sổ nhật kí học trò nhàu nát liêu xiêu nét chữ ngây ngô bỗng nhiên làm sống dậy cả một miền thương nhớ. Từng gương mặt, nụ cười, ánh mắt chạm sâu vào trái tim. Rồi vô tình một dòng chữ đập vào mắt "Sau này dù có ở phương trời nào vẫn mãi nhớ về nhau nhé". Nghẹn đắng, chua chát bởi hai từ sau này... Nhớ về nhau được bao nhiêu hay là chẳng biết nhau ở nơi nào mà nhớ nữa....
Khi mệt nhoài trên đường đời nhiều chông gai, ngồi lặng lẽ nhìn giọt cà phê rơi nặng nề, giật mình rằng "Lâu không ngồi café cùng bạn xưa". Hóa ra là vì cũ, vì xưa, vì xa và cũng vì không biết bạn ở chốn nào để "hẹn hò".
Khi xa rời chốn phố xá hối hả, trăng trở thành thứ xa xỉ đến nhói lòng để trở về với vùng quê gió Lào bỏng rát mới cuống quýt đi tìm. Tìm gì... Tìm đường... Tìm phương trời chỉ thuộc về khung kỉ niệm đã bạc thếch. Con đường xưa cỏ chẳng mọc đầy giăng kín lối về, gió cũng chẳng thẹn thùng giấu buồn vào tà áo; chỉ thấy khoảng cách và đầy rẫy những ưu tư. Muốn tìm một đứa bạn ngày xưa ngồi nơi đây hẹn hò một lát thôi cũng khó quá.
Mùi sỏi đá ngày cũ phảng phất tìm về sâu trong trái tim ướt nhèm nỗi nhớ, mùa đã xa, người nơi đâu có còn nhớ hay quên.
Giật mình trăng rớt trên triền đê, cỏ may lất phất rủ mình buồn thiu. Vẫn ngồi một mình tìm bạn hữu giờ nơi đâu, con đường đi xa ngái quá, tìm sao thấy....
Theo Guu
Hận vợ ngoại tình chồng đem clip nóng hành hạ mỗi sáng Rồi từ hôm đó, mỗi sáng khi vận váy áo, chuẩn bị bước chân ra khỏi nhà, anh lại đóng chặt cửa bật những hình ảnh mát mẻ về chuyện ngoại tình bắt chị ngồi xem Kể từ khi chuyện ngoại tình của chị bị vỡ lở, chị đã cầu xin anh được ly hôn, nhưng anh nhất quyết không chịu. Anh nói,...