Em sẽ đợi để làm người yêu sau cùng của anh
Em có một suy nghĩ rất khờ là: nếu không giữ được anh thì buông anh ra, cho anh tự do yêu, tự do lựa chọn, khi chán rồi sẽ quay về bên em, để em được làm người yêu sau cùng của anh.
Anh ơi! Em vẫn thích gọi anh như thế, nghe nó thân thương làm sao, nhưng đáp trả tiếng gọi của em chỉ là sự im lặng, im lặng đến đáng sợ. Em vẫn hay gọi thầm anh như thế. Em gọi trong mơ, em gọi lúc nhớ anh, em gọi không phải để anh nghe thấy mà chỉ để con tim mình ấm áp trở lại như có anh bên cạnh.
Nếu mình còn yêu nhau thì hôm nay là bốn năm lẻ 2 ngày mình bên nhau. Em rất hạnh phúc anh à, dù biết rằng anh không còn là của em nữa. Em biết tim mình vẫn sẽ đập mạnh khi được ở bên anh, nó vẫn sẽ ấm áp và hạnh phúc như ngày đầu yêu anh vậy. Hai ngày trước em đã tìm cách lén bỏ lá thư của mình vào ví anh, không biết anh đã đọc hay chưa? Em không dám đưa anh vì sợ anh sẽ không nhận hoặc anh sẽ đọc ngay lúc đó, rồi chắc chắn anh sẽ giận em.
Hôm nay chủ nhật, trời mưa to quá anh nhỉ, nhìn những hạt mưa cứ tạt vào cửa, em ghét nó vô cùng, nó làm em lạnh, làm em nhớ hơi ấm của anh, nhớ căn phòng của anh và em tự hỏi giờ này, anh đang làm gì nhỉ? Chắc anh đang đi chơi chứ anh đời nào chịu nằm ở nhà vào ngày nghỉ thế này, hay anh đang nằm nghe nhạc, xem phim hoặc… anh cũng đang nhớ đến em? Nghĩ đến đây bỗng em giật mình anh à. Trời nổ tiếng sét, những tia chớp chạy dài làm em lạnh sống lưng, nhưng em không dám đóng cửa, em sợ tối. Không biết từ khi nào em sợ bóng tối, nó làm em thấy cô đơn và nó làm nước mắt em rơi, mà như thế anh không thích đúng không? Anh ghét nhìn thấy em khóc mà, em nghe lời anh không khóc nữa, nhưng sống mũi vẫn cay cay, em lại khóc mất rồi, chán em quá anh nhỉ?
Không biết anh đọc thư của em chưa mà không thấy anh nhắn tin hay gọi điện gì hết vậy? Chắc anh đọc rồi, mà giận em rồi phải không, lại tránh gặp em, bắt em quên anh đi chứ gì? Em biết sẽ thế mà. Người ta nói là mối tình đầu của một người đàn ông không có ý nghĩa gì cả mà phải là người yêu sau cùng. Em không biết mình có phải là tình đầu của anh không nhưng em muốn được làm người yêu sau cùng của anh cơ. Anh biết không, em có một suy nghĩ rất khờ là: nếu không giữ được anh thì buông anh ra, cho anh tự do yêu, tự do lựa chọn, khi chán rồi sẽ quay về bên em, để em được làm người yêu sau cùng của anh. Như thế có được không anh? Anh đã quay lưng thì có khi nào lại quay về không chứ?
Em đã từng nghĩ, chỉ cần anh phản bội em, quen một ai khác là em sẽ cắt hết mọi liên lạc với anh, hận anh, không nhìn mặt anh suốt đời. Vậy mà khi mọi chuyện xảy ra em không làm được thế, vẫn yêu anh, nhớ anh và mong anh quay về, không một chút thù hận, giờ đây em mới biết đó chính là tình yêu cái mà mình cho đi một cách vô điều kiện.
Xa anh, không gặp anh, em làm được, nhưng trong lòng em mãi đau khổ vì thương nhớ, yêu nhiều lắm, nỗi nhớ quẩn quanh bên em, nước mắt vẫn tìm về với em hằng đêm, thao thức, chờ đợi. Không phải em không quen được ai khác mà em biết rằng con tim mình mãi thuộc về anh. Trước đây mỗi khi không liên lạc được với anh là em cuống lên vì lo lắng lẫn một chút ghen tuông, không biết anh làm gì và ở đâu, trong đầu em đặt ra một mớ câu hỏi vớ vẩn rồi tự trả lời nó theo những suy nghĩ của mình.
Từ nay em không tìm anh nữa, không cuống lên vì không liên lạc được với anh nữa, không đoán già, đoán non xem anh đang làm gì, ở đâu, hoặc với ai vì em biết rằng, anh đang ở “ngay trong lồng ngực em góc bên trái, khi nào trái tim em còn đập, nơi đó mãi lưu giữ hình bóng anh và những gì là của anh mãi mãi”. Dù tương lai thế nào thì giờ đây, em chỉ biết chấp nhận cái gọi là số phận, vì em là kẻ thua cuộc, em không muốn có anh bằng mọi giá, em chỉ muốn được đón nhận những gì anh tự nguyện dành cho em, như một món quà dù không cầm được trong tay song em biết nó sẽ là của riêng em mà thôi. Cảm ơn anh đã cho em biết thế nào là tình yêu, còn yêu anh mãi…
Video đang HOT
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sao đàn ông không làm người 'giữ lửa'?
Tôi thấy thương những người phụ nữ đang lụi cụi một mình "giữ lửa" hạnh phúc gia đình...
Họ lụi cụi sống cuộc sống của người khác mà không bao giờ ngửng lên hỏi: Thế còn cuộc sống của tôi thì sao?...
Khi còn rất yêu, thích hỏi: Anh có yêu em không?
Bây giờ đôi khi muốn hỏi: Anh còn yêu em không?
Nghĩ là nghĩ vậy nhưng không hỏi. Sự im lặng, mang lại bình yên cho loài người. Sự im lặng đặc biệt mang lại bình yên cho phụ nữ. Mình không phải ngoại lệ.
Ấy thế nhưng đôi khi trở về nhà sau những va đập ngoài cuộc sống, thấy hơi bơ vơ, hơi cùng quẫn... thế là quên tiệt cái quy chế im lặng mà rúc vào chàng mà hỏi: Anh còn yêu em không?
Tất nhiên sau đó sẽ nghe chàng càm ràm rằng "sao em cứ hỏi linh tinh vớ vẩn". Rồi cũng được nghe chàng nói "Anh không yêu em thì yêu ai..." Khi ấy lại lấn tới "Anh nói là anh yêu em đi", "anh có gà không"... cứ hỏi mãi như thế cho đến khi thấy dịu nhẹ lại, thấy mình không phải là phụ nữ 30 tuổi nữa, mà thấy mình giống như một cô người yêu phiền nhiễu lắm điều... nhì nhèo và là nhân tố gây bực bội cho đàn ông.
Nhưng mình luôn biết dừng lại trước khi sự nhì nhèo đi quá xa... Mình dừng lại vừa đúng lúc chồng mình rụt tay lại để gãi mũi... Nếu không dừng lại đúng lúc, chưa biết chừng đêm nay hai đứa lại quay lưng vào nhau mà ngủ.
Tât nhiên cuộc sống vợ chồng không cần xác lập giá trị tình yêu bằng những câu hỏi ấy, ta phải tự tin vào nhau, tự hiểu rằng chúng ta yêu nhau thì mới cùng ngồi chung một mâm cơm tối, cùng thức dậy trên một chiếc giường, cùng gọi một đứa nhỏ là con.
Người đàn ông tôt phải biêt giúp vợ viêc nhà (Ảnh minh họa)
Tất nhiên là các giá trị sống đang được xác lập trên một nền tảng mới, đó là tạo ra những thói quen nhịp nhàng để duy trì một cuộc sống bình yên. Với gia đình, hình như đã mặc định: bình yên là hạnh phúc. Và những người phụ nữ ít nói là những người vợ tuyệt vời.
Tôi chợt nhớ một quảng cáo mới xem trên truyền hình, người vợ cứ đi lại bên mâm cơm dọn sẵn, người chồng ngồi bên máy tính làm việc quên cả bữa ăn. Vợ vẫn không quát lên, hét lên (như tôi) bắt chồng ngồi vào bàn mà chỉ lặng lẽ ngồi bên bàn ăn, vuốt ve bức ảnh hai vợ chồng chụp chung. Lúc này người chồng chợt nhớ ra vợ, và ôm lấy cô từ phía sau. Màn hình hiện lên dòng chữ "Phụ nữ, người giữ lửa gia đình"
Những người phụ nữ "giữ lửa" ấy có vài quy tắc chung mà tôi dạo một vòng trên mạng thu thập được. Họ tất nhiên phải ít nói. Họ phải thấm nhuần tư tưởng gia đình có hạnh phúc là ở tay chăm sóc của người phụ nữ. Một khi người phụ nữ cảm thấy chồng mình "có vấn đề" sao nhãng việc gia đình thì người vợ phải xem lại mình...
Một người vợ để nhà cửa bừa bộn, cơm nấu muộn, con cái nheo nhóc bẩn thỉu, cơ thể toàn mùi bếp núc... tức là người vợ đã không làm tròn việc giữ lửa, giữ hạnh phúc cho gia đình. Và tất nhiên họ đừng có hỏi "Anh còn yêu em không?"
Có lần bạn kể, hôm ấy Hà Nội mưa to, khu nhà mất điện... bạn từ cơ quan về nhà rất muộn. Nhà hết gạo bạn chưa kịp mua, chồng bạn vẫn ngồi trong nhà nghịch điện thoại, phòng ốc tối om, bếp lạnh. Bạn chỉ hỏi được một câu " Sao anh không nấu cơm cho em" rồi òa lên khóc! Tại sao lại khóc chứ, đàn ông đâu được chỉ định là người giữ lửa hồi nào?
Tôi thấy thương những người phụ nữ đang lụi cụi một mình "giữ lửa" hạnh phúc gia đình mà không có sự sẻ chia từ nửa còn lại. Họ yêu và rồi đồng hóa mình với cuộc sống của chồng, của con. Họ lụi cụi sống cuộc sống của người khác mà không bao giờ ngửng lên hỏi: Thế còn cuộc sống của tôi thì sao? Dần dần họ trông giống vợ của người đàn ông của họ, trông giống như mẹ của con họ... Đến lúc người ta không còn nhìn thấy người phụ nữ ấy nữa, người ta chỉ nhìn thấy một người vợ, một người mẹ mà thôi!
Giữ lửa cũng phải là trách nhiêm của nam giới (Ảnh minh họa)
Những người phụ nữ ấy được mặc định là những phụ nữ hoàn hảo. Thế còn những phụ nữ như tôi? Người cứ mải miết đòi quyền bình đẳng trong gia đình, đánh dấu những hạng mục việc của đàn ông, việc của phụ nữ. Người phụ nữ đôi khi lớn tiếng với chồng vì không hài lòng. Gọi điện giục chồng về nhà khi đã quá 10h tối... Phụ nữ không cam chịu với sắp xếp bài bản của gia đình kiểu mẫu, liệu có xứng đáng được có một kết thúc tốt đẹp
Sau tất cả những gì tôi nhìn thấy từ những người phụ nữ quanh mình, tôi chấp nhận sống như một phụ nữ không hoàn hảo, với một gia đình vừa đủ thương yêu. Tôi từ chối vai trò là người giữ lửa, tôi vẫn đi tìm sự bình đẳng giới tính trong cuộc sống, trong tình yêu và trong cả gia đình.
Càng ngày tôi càng thấy mình đứng dịch chân về phía phái nữ, yêu phụ nữ nhiều hơn. Càng ngày tôi càng phủ nhận con người mình, một cô gái tự xếp mình vào hàng phái mạnh thích hòa vào thế giới đàn ông sòng phẳng và sôi nổi ngoài kia.
Chỉ có điều, tôi vẫn hay rúc đầu vào ngực chồng vào buổi tối để hỏi những câu vớ vẩn như "Anh còn yêu em không"... đôi khi nếu tâm trạng vui vẻ, tôi sẽ hỏi nhầm thành "Anh có yêu em không"... Và khi ấy chồng tôi hoàn toàn hiểu rằng dù có to mồm đến đâu, phụ nữ cũng chỉ là những chiếc tai dễ bị lừa phỉnh và họ sẽ quên hết mọi tranh đấu bình đẳng và nghi ngờ khi anh ôm phụ nữ vào lòng và nói "Anh yêu em!"
Đôi khi tôi tự hỏi, sao đàn ông không làm người giữ lửa nhỉ? Trong túi họ chẳng phải luôn có bật lửa ga đó sao?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Những cơn 'sóng ngầm' trong tình yêu Khi bạn đang hạnh phúc, đừng chủ quan vì vẫn có đâu đó những đợt "sóng ngầm" có thể xảy ra bất cứ lúc nào. Sự im lặng Khi cả hai không có gì để nói với nhau, và lúc nào cũng cảm thấy chẳng hiểu gì về mọi thứ xung quanh nhau, có người sẽ xem đó như một điều hiển nhiên...