“Em sẽ đợi chị ở cuối con đường”
Nghe 3 từ: “Em… yêu chị” phát ra từ miệng Tuấn, tôi rụng rời chân tay, lòng ngực thắt lại nghèn nghẹn. Tôi không biết phải làm sao với tình huống này
Ảnh minh họa
32 tuổi, đổ vỡ trong mối tình đầu khi mới còn là cô sinh viên e ấp trên ghế nhà trường. Nỗi sợ hãi và đau khổ dày vò tâm trí, tôi không dám mở lòng với bất kì người con trai nào có ý tán tỉnh. Sống ở thành phố nên bố mẹ tôi cũng thoáng, rất ít khi giục giã tôi chuyện yêu đương. Mẹ tôi thì vẫn khuyên tôi phải tập trung học hành lấy cái bằng ra đã, còn chuyện tình cảm tính sau. Nhưng đến khi tôi đã có bằng thạc sĩ mà vẫn đi về lẻ bóng, bố mẹ tôi mới cuống cuồng giục giã. Cái tuổi nó đuổi xuân đi, con gái ngoài ba mươi mà chưa chồng thì chỉ có ế. Nếu không sau này chỉ lấy được những người lỡ làng hoặc đã qua một lần đò.
Tôi cũng thực sự cảm thấy cô đơn, buồn tủi. Bạn bè cũng lên xe hoa gần hết, có gia đình riêng phải lo, chẳng có ai còn thì giờ rảnh rỗi mà tụ tập café tám chuyện hay đi shopping với nhau cả ngày như trước. Ở nhà thì lại bị cha mẹ giục giã, cằn nhằn, ngày chủ nhật được nghỉ muốn yên thân cũng không được. Thế là tôi lại xách xe đi, chạy lòng vòng qua các con phố để cảm nhận cái tĩnh lặng hiếm hoi của Hà Nội ngày cuối tuần hay ra ven hồ hóng gió đến tối mới về. Sau bữa tối thì trốn nhanh lên phòng nằm nghe nhạc để không phải nghe những tiếng cằn nhằn của mẹ và tiếng thở dài của ba.
Thằng em trai tôi cũng vào hùa, trêu chọc bà chị già của nó. Nhưng nó cũng biết tôi khổ tâm nên thường kéo tôi đi cùng hội với bọn nó, tham gia vào các hoạt động từ thiện của hội thanh niên tình nguyện. Từ những chương trình đó, tôi gặp và quen Tuấn. Cậu ấy là lớp trưởng lớp em trai tôi, cũng là đội trưởng của nhóm tình nguyện Nhân Ái. Đó là một cậu nhóc khá bảnh trai, có tài thuyết phục, lãnh đạo và khá cuốn hút. Tôi tham gia rất nhiệt tình vào các phong trào của đám sinh viên trẻ tuổi ấy. Tôi thấy mình như sống lại cái thời tuổi trẻ của gần chục năm về trước. Lúc đó phong trào đoàn, hội của chúng tôi không được sôi nổi và có điều kiện phát triển như bây giờ.
Hội Nhân Ái tổ chức các đợt quyên góp cứu giúp cho đồng bào vùng bão lụt, ngày cuối tuần thì đến các trung tâm chăm sóc trẻ em mồ côi, cơ nhỡ. Nhờ tài tháo vát và năng động của Tuấn, hội tình nguyện đã xin được khá nhiều tài trợ của các nhà hảo tâm, các doanh nghiệp. Chúng tôi trân trọng những món quà đó dù là nhỏ nhưng vui biết bao khi nhìn thấy nụ cười hạnh phúc của những cảnh đời khó khăn được nhận sự giúp đỡ.
Để chúc mừng thành công của nhóm tình nguyện và kết thúc năm học thứ hai, Tuấn và em trai tôi đã tổ chức một buổi dã ngoại 3 ngày 2 đêm ở Ba Vì, đốt lửa trại kết hợp nghỉ mát luôn. Tôi hòa mình vào các trò chơi của đám sinh viên một cách nhiệt tình nhất. Tôi cũng thấy thật khâm phục Tuấn khi cậu ấy lên thể hiện một ca khúc, vừa đánh ghita vừa hát. Một giọng hát ấm áp lạ kì khiến đám đông tán thưởng reo hò ầm ĩ. Tôi thực sự cảm thấy xúc động, chưa bao giờ tôi được cười nhiều và cảm thấy thoải mái như thế. Tối hôm đó Tuấn đã ghé tai tôi thì thầm: “Chị cười trông xinh lắm!” khiến tôi hơi ngỡ ngàng.
Những ngày sau đó, tôi thấy cậu ta có vẻ quan tâm tôi nhiều hơn, nhắn tin, gọi điện hỏi han và rủ tôi tham gia vào các phong trào tình nguyện khác của cậu ấy. Tôi cũng thấy cậu ấy qua nhà tôi nhiều hơn trước, dù biết là cậu ta qua tìm em tôi, nhưng tôi vẫn hơi chột dạ. Không biết có phải tôi đã quá đã cảm không. Nhưng tôi đã không lầm khi ánh mắt cậu ấy trao tôi có cái gì đó nồng nhiệt thái quá. Ngày Valentine cậu ấy nhờ em trai tôi chuyển cho tôi một gói quà và một lá thư, một lời tỏ tình khiến tôi trằn trọc mãi, không biết phải xử trí ra sao:
Video đang HOT
“Em… yêu chị! Chị có biết từ khi nhìn thấy nụ cười của chị, em đã đắm chìm trong đó không? Em biết em không xứng đáng hay đủ tư cách để yêu chị và được chị yêu. Nhưng chị ơi em chỉ biết thứ tình cảm đó đang thiêu đốt trái tim em. Một ngày không được trông thấy chị, em bồn chồn không yên, chị có biết ngày nào em cũng chạy xe vòng qua nhà chị, chỉ để nhìn chị một cái thôi rồi về…
Chị hãy cứ đi tìm cho mình những cuộc tình khác, những người đàn ông khác. Nhưng nếu không có ai hoặc không còn yêu người ta nữa, chị hãy nhớ một điều: Luôn có em đợi chị ở cuối con đường nhé!
Em Tuấn”
Tôi không biết đó có phải là tình cảm bồng bột của tuổi trẻ hay không? Nhưng nếu đó là tình yêu thực sự xuất phát từ con tim thì sẽ chỉ làm khổ cậu ấy mà thôi. Chúng tôi chắc chắn sẽ chẳng thể nào đến được với nhau. Tôi muốn một cách nào đó để ít làm tổn thương cậu ấy nhất. Nhưng chưa biết phải làm sao…
Theo Vietnamnet
Vợ quá xấu tính, tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà!
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" qua xâu tinh này.
Tôi hiện đang sống với vợ hai và một con gái 4 tuổi. Trước đó, tôi đã có một đời vợ và một con trai bây giờ lên 8. Con trai tôi trước sống với mẹ nó nhưng từ 5 tháng nay mẹ nó đi lấy chồng nên tôi đưa con về nuôi.
Nói thẳng là ngày trước khi đang chung sống với vợ cu thì tôi ngoại tình với vợ hiện tại. Nhưng tôi đã có trách nhiệm đến mức bỏ vợ cu để cưới cô ấy ngay khi cô ấy mang thai.
Lúc cưới vơ hai thi cô ấy sắp sinh nên tôi cũng từ chối nuôi con chung với vợ cu để chăm lo cho mẹ con cô ấy tôt hơn. Mọi người đừng nghĩ con của vợ đầu là con trai nên chắc tôi phải thương hơn. Đối với tôi, con nào cũng như nhau ca.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai. Dù đã dịu giọng nhờ vả, rồi mạnh tiếng dạy bảo, bạt tai cũng cho ăn rồi nhưng hinh như tôi không thể rèn luyện được cái "bánh đúc có xương" này. Nhiều khi nói mãi chỉ muốn bửa cái đầu của vợ ra mà nhét lời của mình vào. Vợ tôi ngu có, xấu tính có. Chỉ có thế mới không thể yêu thương con riêng của chồng như con gai cô ây rưt ruôt đe ra đươc.
5 tháng mang con riêng về sống, tôi thực sự rất bực và không vừa mắt với vợ hai du con riêng bao vân yêu me kê va em gai cung cha khac me cua no (Anh minh hoa)
Hai đứa con tôi còn nhỏ, thằng bé tuy mới về còn lạ lẫm nhưng chơi rất thân với em gai no. Có lẽ từ nhỏ nó đã thiếu thốn tình cảm của bố nên hơi rụt rè, dễ tủi thân. Nó nhường nhịn em hết mực, nếu bị em quát hay cắn nó chỉ khóc ma chưa bao giờ dam đánh lại.
Nhiều lần thấy con trai khóc, tôi mới quát con gái vài câu không được bắt nạt anh nếu không bố đánh. Mấy hôm sau, không biết vợ tôi dạy bảo kiểu gì mà con em cạch mặt thằng anh không chơi với anh nữa. Thấy anh đi học về là nó lảng ra không lại gần. Trẻ con đã nhận thức được gì, rõ ràng là do mẹ nó dặn. Đung la me kê vừa ích kỷ vừa độc ác.
Chuyện vợ tôi mua sắm áo quần cho hai đứa con cũng ngứa mắt không chịu được. Mua thế nào mà đến khi hỏi ra thì áo quần thằng anh luôn rẻ hơn con em đến vài chục nghìn. Tôi mắng là vợ phân biệt đối xử thì cô ấy còn lu loa cãi chày cãi cối là áo quần trẻ em càng nhỏ càng đắt, và váy nữ thì đắt hơn quần nam.
Nói ngu thế mà nghe được? Áo quần càng to càng tốn vải thì phải đắt hơn chứ? Thế nào mà size càng to lại càng rẻ? Chẳng qua là cô ây cô y mua hàng xịn cho con chung và mua hàng chợ cho con riêng.
Tôi đi làm cả ngày nên việc ăn uống và dạy bảo hai con nhường lại cho vợ. Tuy chỉ mới 4 va 8 tuôi nhưng tôi đều cho hai con ngủ riêng. Đáng sợ là lúc quan sát con ngủ. Trong khi con bé con ngủ rất an nhiên, thậm chí còn cười cả trong mơ thì thằng anh hay bị giật mình, hay nói mê đến vã mồ hôi, có nhiều hôm chân co giật như đang chạy trên giường.
Tôi lo lăng goi điên hoi vơ cu vê điêu nay. Vơ cu bao, trước đây sống với cô ây, con trai đâu thây găp ác mộng gi. Vi thê, tôi đang nghi ngơ, rõ ràng là lúc ở nhà với mẹ kế bị cô ấy mắng mỏ hay đánh đập gì đó nên mới thành thế.
Giận hơn là cô ấy thuần hóa thằng bé thế nào mà lúc nào tôi tra khảo "Mẹ hai có làm gì con không" thì nó chỉ lắc đầu bảo không. Nó bảo không là đúng thôi, nếu bảo có thì có khi tôi đi nó lại bị đánh nhiều hơn. Tôi đã định rình về nhà bất ngờ xem mấy mẹ con họ sinh hoạt thế nào mà chưa làm được. Công việc của tôi quá bận rộn.
Rồi việc kèm con học cung thê. Tối nào về nhà cũng thấy vợ ngồi bên con gái dạy con hoc hat va tô chư. Chưa lần nào thấy đang dạy con riêng học. Tôi giận cho hẳn mấy bạt tai nhưng vẫn cố cãi. Vợ tôi ương bướng tột độ, sai lè mà lúc nào cũng cãi.
Trong khi thằng anh học đến lớp 2, cấp độ học khó hơn thì không dạy. Còn con em với vào mâu giao, chương trình học vưa chơi vưa hoc ma cứ nhè nó ra dạy với dỗ. Tôi chán là lúc nào nói vợ cũng lý sự cho là mình vẫn đang yêu thương con riêng của chồng và không làm gì trái đạo đức.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh (Anh minh hoa)
Không trái đạo đức mà đợt Tết âm lịch vừa rồi, vợ tôi còn định qua mặt tôi tống cổ thằng bé về với mẹ đe no để rảnh nợ? Đây là Tết đầu cha con tôi chung sống với nhau mà cô ấy bảo "Mấy tháng không gặp có lẽ thằng bé nhớ mẹ. Tết này anh cho con về ăn Tết với mẹ nó. Đên mung 6 Têt lai đon con lên".
Cô ây còn lên giọng đạo đức giả dặn tôi hỏi ý con xem muốn ăn Tết với bố và dì hay về với mẹ. Chắc chắn là cô ấy đã dặn thằng bé trước nên mới tự tin nói thế.
Nói chung là rất nhiều chuyện nhỏ nhặt nhưng chi tư ngay con riêng cua tôi vê nha sông thi qua đó tôi mơi cảm nhận được tính xấu của vợ mình. Tôi biết cô ấy không thích sự có mặt của con riêng trong gia đình, sợ tôi chăm lo cho con riêng mà bỏ bê mẹ con cô ấy. Bây giờ tôi đang muốn tống vợ ra khỏi nhà vi vơ qua xâu tinh. Chẳng le tôi lai phải lấy vợ ba để lo cho hai con?
Tôi bận bịu nhưng vẫn muốn gia đình mình sống sao thật hạnh phúc. Rất mong các bạn cho tôi cách gì đó để cải thiện tình hình này, sao cho vợ tôi hết ích kỷ biết yêu thương thằng bé. Còn nếu không được thì có khi phải ly hôn lần nữa vì tương lai hai đứa con tôi mât.
Theo VNE
Đàn ông thoáng đến đâu? Đàn ông sẽ cưới người phụ nữ lên giường với họ ngay lần đầu tiên hò hẹn? Tôi vẫn hay tự hỏi mình câu đó trong hành trình tìm kiếm tình yêu, có lúc lại nhủ lòng: "Ừ, thời đại nào rồi mà phải băn khoăn một điều quá cổ hủ". Thích thì sẽ nhích! Nhưng quả thực, trong suốt nhiều năm rượt...