Em Sẽ Đợi
Nhiều lúc em gửi những tin nhắn offline thể hiện thái độ quan tâm dành cho người… Nhưng người không bao giờ reply cả…. Có thể người không quan tâm hoặc người không muốn em có bất kỳ tia hy vọng nào để rồi phải thất vọng…
Em… đến lúc này rùi nhưng vẫn chưa có một mảnh tình dắt vai… Nhiều khi em cũng tự hỏi có phải mình quá xấu hay là mình không có điểm nào thu hút nhỉ?… Rồi em tự soi gương và thấy mình cũng không đến nỗi nào… Em cũng dễ “xương”, nhiều người đã nói với em như thế… Em cũng cao ráo nhưng hơi béo một tí… Em cũng hay nói hay cười… Khi mới gặp có thể nhiều người nói em khó gần nhưng khi đã thân quen rồi thì em luôn chân thành và cởi mở…
Em gặp người như sự sắp đặt của định mệnh… Em và người học chung trường trong 4 năm trời nhưng chưa từng gặp mặt nhau… Nhưng khi gặp nhau thì em vẫn là sinh viên và người đã ra trường (em học cao đẳng rồi liên thông lên đại học… Người thì học một lèo nên ra trường trước)… Ấn tượng đầu tiên của em về người là một anh chàng cao và đẹp trai, chỉ vậy thôi. Thời gian trôi qua, em dần phát hiện ra nhiều điểm đáng yêu của người: tài giỏi, thông minh, ít nói, có vẻ bẽn lẽn mỗi khi tiếp xúc với con gái và rất giản dị… Và điều mà em ghét nhất ở tính cách của người là đôi khi người cũng hơi tự cao và hay hứa lèo (người có biệt danh là lèo mà)…
Em bắt đầu cảm thấy nhớ nhung khi không được gặp người… Ngày nào em cũng suy nghĩ về người… Em bắt đầu mơ mộng về một tương lai của em và người… Nhưng chỉ là một mình em đơn phương mà thôi… Và một ngày em phát hiện ra, người đã có người yêu… Nhưng mối tình của người không đẹp như người mong đợi…. Nhiều khi đọc những trang blog của người mà tim em cũng quặn đau theo từng dòng tâm sự của người… Em biết rằng hình ảnh của người xưa vẫn còn vẹn nguyên trong trái tim người… Người luôn cố gắng và nỗ lực để hàn gắn lại những tình cảm trước đây… Em lúc nào cũng như cái bóng cứ đi theo người. Lúc nào cũng quan tâm xem tâm trạng của người vui hay buồn… Nhiều đêm, em online không phải để chat với bạn bè mà chỉ để nhìn thấy nick của người sáng lên… Với em như vậy cũng đủ lắm rồi… Em nghĩ, người ít nhiều cũng cảm nhận được tình cảm mà em dành cho người… Nhưng người cứ lờ đi… Nhiều lúc em gửi những tin nhắn offline thể hiện thái độ quan tâm dành cho người… Nhưng người không bao giờ reply cả… Có thể người không quan tâm hoặc người không muốn em có bất kỳ tia hy vọng nào để rồi phải thất vọng…
Giờ đây thì người đã xa em lắm rồi… Ở một phương trời xa xôi, người vẫn nghĩ về người xưa với những tình cảm nguyên vẹn như ban đầu… Đây là điều mà em cảm thấy không tự tin nhất khi cứ mãi dành tình cảm cho người… Xét về nhiều khía cạnh thì em biết mình không có điểm gì nổi bật so với người cả… Nhưng em biết làm sao đây vì con tim em không chịu nghe lời lý trí… Nó cứ luôn dành tình cảm cho người… Đã không ít lần em van xin nó hãy quên người đi nhưng có cứ ngoan cố không nghe và vẫn cứ thích người như vậy đó…. Không biết bao nhiêu lần, em tự nhủ mình phải quên người đi… Nhưng người ơi, em không thể quên… Em càng cố quên thì em càng nhớ… Không biết tự bào giờ, em không còn là chính mình nữa… Em chỉ thích nghe những bài nhạc buồn… Mỗi lần nghe bài “Ngày mai em đi” hay “Nhật ký” thì em lại nhớ tới người, một nỗi nhớ da diết làm tim em đau nhói…
( Nhật Kí )
Thời gian này em suy nghĩ rất nhiều… Em tự hỏi mình có nên nói thật tình cảm của em dành cho người hay không… Em sợ khi nói ra rồi thì người lại im lặng hoặc từ chối và em lại thất vọng… Vì em biết lúc này đây, người vẫn còn nhớ tới người xưa. Cũng có thể người đã tìm lại được hạnh phúc của ngày nào… Em cũng không biết nữa… Nhưng em sẽ đợi… Em sẽ đợi tới một ngày nào đó, em đủ tự tin để nói thật những tình cảm mà em dành cho người… Em sẽ đợi đến khi người không còn cảm thấy “buồn và đau đớn” nữa… Cho dù người có từ chối hay im lặng thì em sẽ không thất vọng đâu… Và lúc đó, em không khóc mà em sẽ mỉm cười… Vì em biết em đã không từ bỏ cơ hội để đến bên người… Em không có gì nổi bật cả, em chỉ có một tình cảm chân thành dành cho người mà thôi… Tâm trạng của em lúc này là: “…Và dù xa nhau như thế nhưng yêu thương vẫn còn đó, vẫn còn vẹn nguyên trong trái tim…”. Người ơi, em sẽ đợi…
Em không biết mình là gì của nhau...
Vậy là chúng ta đã xa nhau. Xa nhau mà không một lời từ biệt, một lời nói chia tay...
Anh - người đàn ông từng trải và thành đạt hơn em 12 tuổi. Em - cô gái 25 tuổi, qua rồi cái tuổi tuổi mộng mơ chập chững bước vào đời. Chúng ta đến với nhau rất nhanh. Chỉ sau vài lần gặp gỡ ở công ty,chỉ sau qua 2 buổi đi uống café và những tin nhắn bất tận... mình đã là của nhau..
Có đôi lúc em tự hỏi anh và hỏi chính bản thân mình: "Liệu như thế có nhanh quá không? Anh có coi thường em không?" Anh không trả lời mà thay vào đó là những chiếc hôn nóng bỏng của một người đàn ông từng trải và đầy kinh nghiệm. Em đã say trong những nụ hôn ngọt ngào đó và nghĩ hạnh phúc ấy sẽ là bất tận...
Thế nhưng, cái gì đến nhanh thì đi cũng nhanh. 1 tháng sau ngày mình là của nhau, em nhận thấy trong ánh mắt anh nhìn em vơi đi trìu mến, em cảm thấy những tin nhắn của anh không còn ngọt ngào và anh luôn có những gì lo thật hợp lý để không còn đến đón em đi chơi...
Phải chăng mình đã mất nhau?
Lòng tự trọng của em không cho phép em nói với anh rằng em đang nhớ anh đến cồn cào, đang mong được ở trong vòng tay đầy ấm áp của anh. Em gửi những tin nhắn lạnh lùng, trách móc anh.
Anh trả lời cũng lạnh lùng không kém.
Em nói lời chia tay dù trong lòng nhói đau.
Anh im lặng, không trả lời.
Sự im lặng đáng sợ đó kéo dài 2 tuần. Và em biết mình đã mất nhau.
Cái gì đến nhanh thì đi cũng nhanh...
Một lần nữa, em lại kiêu ngạo không dám nói với anh rằng em đang nhớ anh da diết. Em thản nhiên đi tìm những niềm vui mới , em vẫn nói vẫn cười, vẫn vui...
Thế nhưng, khi đối diện với lòng mình, em nhận ra mình vẫn không thể quên được ánh mắt, dáng hình đầy ngạo mạn và tự tin của anh...
Em phải làm gì đây, Im lặng để chịu đựng những nỗi nhớ dày vò??? Hay dũng cảm nói cho anh biết sự thật, để rồi nhận lại câu trả lời đắng cay: "Xin lỗi, anh không còn yêu em nữa" hay lại một sự im lặng đáng sợ khiến em không biết mình là gì của nhau???
Có người đang rất nhớ anh Ngay lúc này em nhớ anh. Cũng chẳng hiểu tại sao em nhớ anh đến vậy khi chỉ mới gặp anh một lần và chúng ta chưa biết nhiều về nhau. Lần đầu em gặp anh cách đây hai tháng. Cũng từ ấy, mỗi ngày nếu không gửi tin nhắn cho anh, em lại thấy thiêu thiếu điều gì đó. Lạ lắm! Chưa...