Em sẽ đi
Em và anh yêu nhau đã hơn 4 năm rồi. Với những người đang ở bên nhau, với những người có tương lai chung, thì 4 năm chỉ là một phần rất nhỏ trong tương lai của họ. Nhưng với em, 4 năm thật dài và tất cả những kỷ niệm của 4 năm đó, em không thể nào quên được 4 năm cho một tình yêu.
Sau tất cả, em nhận ra rằng em vẫn yêu anh và chắc chắn giờ này, anh không thể biết điều đó bởi anh đang hạnh phúc bên những người con gái khác. Có những lúc em không vượt qua chính mình, em đã hẹn gặp anh. Em bảo em ghét anh, rồi em và anh lại lao vào vòng tay của nhau như chưa từng có chuyện gì xảy ra. 4 năm trời yêu nhau trong bóng tối, em cảm thấy mình đã trơ lì với cảm xúc. Yêu anh, em chấp nhận không có tương lai chung. Em không quan tâm tới việc anh đang lừa dối em, em không quan tâm tới việc anh đang quan hệ với bao nhiêu cô gái khác. Em đã cố, em đã nghĩ xấu về anh, em đã nói là em ghét anh, em hận anh, anh là một người chẳng ra gì… Vậy nhưng, cũng chỉ được một thời gian ngắn, em lại nhớ anh. Còn anh? Em không thể biết anh đang nghĩ gì. Anh luôn im lặng khi lòng em đầy sóng gió. Anh luôn bao biện rằng anh đến với những người phụ nữ khác không phải là tình yêu và anh giờ không có cảm xúc, không có tình yêu với ai hết. Em biết đó là những lời nói dối. Anh đã làm em mất niềm tin hoàn toàn. Em thấy mình oan ức, em thấy mình tuyệt vọng. Tại sao em không thể có một tình yêu trọn vẹn và tất cả. D
ẫu biết rằng, tình yêu không có tội, anh không yêu em thì anh không đến bên em, vậy thôi. Nhưng cái nguyên lý đơn giản đó, em không chấp nhận. Anh luôn im lặng. Nếu em bảo nhớ anh và muốn gặp anh, thì anh đồng ý gặp. Em và anh luôn gặp nhau trong vụng trộm. Rồi em lại dùng lý trí để điều khiển mình, em ân hận vì mình quá yếu đuối, em bảo là không gặp nhau nữa, anh im lặng. Có lẽ, em ghét nhất ở anh là sự im lặng đến tàn nhẫn. Em yêu anh điên cuồng, vụng dại. Em cứ nghĩ chỉ cần tình yêu như thế là đủ, mà tại sao anh không quyết tâm để được ở bên em? Tình yêu mù quáng làm em mệt mỏi. Đã mấy ngày rồi em không liên lạc được với anh. Em và anh đã có đến mấy chục lần gọi là “lần cuối cùng bên nhau”, nhưng thực sự cả hai đều biết rằng, chắc chẳng bao giờ có lần cuối cùng thực sự cả. Cái lý thuyết và thực tế khác nhau thế đấy, trong tình yêu người ta không nói trước được điều gì hết anh ah. Em là người luôn đưa ra những lời tư vấn sáng suốt cho những người xung quanh, còn việc của em, em biết làm như vậy là sai nhưng em vẫn làm. Có lẽ, em đang phải trả giá cho những sai lầm của mình bằng những đêm cô đơn với nước mắt rơi, em như con thú bị thương, đáng thương và đáng trách. Đã có lúc em muốn khóc gào lên thật to.
Yêu nhau mà làm khổ nhau như vậy sao? Em phải làm gì đây khi em chẳng còn động lực nào để cố gắng, với em không còn gì quan trọng nữa, kể cả tương lai của mình. Có hai cuộc sống cùng tồn tại, cuộc sống vui vẻ bên ngoài xã hội và sự cô đơn quặn thắt trong tim anh ah. Hơn bao giờ hết trong lúc này em đau lòng lắm, đau đến tận cùng, em kiệt sức thật rồi anh ơi.! Anh có thể vì em 1 lần nữa không anh, vì anh đã lấy mất trái tim của em rồi, nếu mất anh thì chắc em sẽ không còn gì nữa, em đang như người lạc lối, em không thể làm gì được nữa anh ơi. Nếu còn thương em, anh có thể cứu em thoát ra khỏi tình cảnh này được không anh?
Theo Ngôi Sao
Yêu thương gửi đến em!
Buổi sáng thức dậy là lúc anh nguyện cầu một ngày sẽ qua mau, bởi anh biết thời gian trôi nhanh một ngày sẽ là thời gian anh phải chờ đợi để quay lại với em cũng sẽ ngắn bớt đi một ngày.
Lúc này là 9h50', nghĩa là đã gần đủ một ngày hai đứa mình xa nhau. Và đột nhiên, cũng là lúc anh nhận ra rằng cuộc sống của mình đã không có em trong trọn một ngày dài và chưa lúc nào, anh cảm thấy nhớ em như lúc này!
Những lần trước mình xa nhau, dù anh có đi London cách em cả nửa vòng trái đất, không gặp nhau cả 100 tiếng đồng hồ, anh vẫn tin rằng chỉ cần anh về tới Hà Nội, anh sẽ lại có thể lao vào vòng tay em. Còn lần này, khoảng cách giữa nhà anh và nhà em không quá năm phút đi bộ nhưng sao anh bỗng thấy nó dài đằng đẵng... Khoảng cách ấy còn dài hơn toàn bộ những quãng đường anh đã đi công tác, dài hơn cả tất cả những quãng đường anh đã đi cùng em gộp lại. Bởi có lẽ các thước đo và các đơn vị vật lý không phải công cụ hữu hiệu để đo độ dài trong nỗi nhớ. Và quả thực, anh nghĩ dù là ông Newton hay ông Einstein có sống lại cũng không thể nghĩ ra được phương trình để đong đếm tình cảm hay giải mã định luật "tình yêu hấp dẫn" của anh đang dành cho em.
Vài tuần trước, anh vô tình cầm máy của một người bạn và phát hiện ra người yêu cậu ta gửi cho cậu ta một tin nhắn như sau: "Ăn, Cầu nguyện, Yêu. Hãy làm như vậy anh nhé, và đừng quên nhớ tới em". Anh nghĩ thực nực cười, tại sao giữa thế kỷ 21 vẫn còn có những cuốn sách, những bộ phim sến rện như vậy? Và anh cũng thầm tự hỏi mình tại sao vẫn có những tin nhắn sướt mướt đến thế?... Nhưng giờ thì anh đang rơi vào hoàn cảnh đó.
Những con đường anh đi, anh đều thấy hình ảnh hai đứa (Ảnh minh họa)
Buổi sáng thức dậy là lúc anh nguyện cầu một ngày sẽ qua mau, bởi anh biết thời gian trôi nhanh một ngày sẽ là thời gian anh phải chờ đợi để quay lại với em cũng sẽ ngắn bớt đi một ngày. Và như vậy, có lẽ con đường từ nhà anh tới nhà em cũng sẽ ngắn bớt đi vài mm.
Khi còn nhỏ, anh học được cách đo đếm số ngày mỗi tháng như sau: nắm c.hặt t.ay thành nắm đ.ấm lại, với mỗi đ.iểm gồ lên, đó là tháng 31 ngày. Với mỗi điểm hõm xuống là tháng 30 ngày. Lúc này anh đã thử nắm bàn tay mình lại và bỗng dưng anh thấy ghét những đ.iểm gồ trên bàn tay mình tệ hại, dù trước đây anh luôn yêu chúng đến kì lạ bởi chúng cho anh mỗi tháng thêm một ngày để đi chơi. Và có lẽ với anh lúc này, nếu có thể có một điều ước, anh sẽ ước phải chi một năm 12 tháng, tháng nào cũng là tháng hai... như vậy, thời gian anh xa cách em có thể sẽ bớt đi một tháng.
Đàn ông vốn thường ham chơi nhưng chính lúc này anh cảm thấy sợ nó bởi, những con đường anh đi, anh đều thấy hình ảnh hai đứa. Đường qua ngõ nhà em là những ngày tháng anh đi mua sữa chua, đường Huỳnh Thúc Kháng là nơi đã hơn hai lần em đèo anh tới chỗ làm với một mong ước bình yên và giản dị "Anh hãy ổn định công việc, đừng đứng núi này trông núi nọ nữa, anh nhé!", đường Trường Chinh là những ngày mưa em đưa anh đi làm và cũng tiện thể đến trường... và cũng ở con đường đó, em cùng anh lụi cụi thu nhặt từng cuốn báo, cùng anh chứng kiến cảnh những người chỉ một vài tháng trước còn gọi anh là bạn nhưng khi anh bị đuổi việc thì họ đã không thèm liếc mắt hay cười với anh một lần cuối.
Nhưng có sao đâu em nhỉ? Cuộc sống là vậy mà, nó sẽ rất đẹp tới chừng nào anh còn có em! Hay nó sẽ còn rất đẹp cho tới khi anh biết mình vẫn còn có cơ hội được ở bên cạnh em một lần nữa cho đến hết cuộc đời này
Theo Bưu Điện Việt Nam