Em sẽ cố quên!
Sau một cuộc tình tan vỡ, tôi đã tự nhủ lòng mình “Đừng yêu quá nhiều nhé, sẽ rất đau đấy”.
Sau một ngày mưa tầm tã, buổi tối không khí bỗng trở nên se lạnh. Tôi lặng lẽ ngước mắt nhìn lên bầu trời. Đêm nay chỉ có một vầng trăng không tròn lặng lẽ đơn côi trên bầu trời bao la rộng lớn kia.
Người ta nói mỗi người sinh ra là để dành cho một người mà sao trái tim tôi vẫn cứ mãi đơn côi? Lẽ nào người ta chỉ coi tôi như một trò chơi, đến rồi đi không hề lưu luyến?
Sau một cuộc tình tan vỡ, tôi đã tự nhủ lòng mình “ Đừng yêu quá nhiều nhé, sẽ rất đau đấy”. Vậy mà khi gặp anh tôi đã vội vã yêu, tôi yêu bằng cả trái tim mình, yêu bằng tất cả những gì tôi có. “ Cho thì nhiều nhưng nhận chẳng bao nhiêu”. Người ta chỉ coi tôi như một trò chơi, chán rồi người ta lặng lẽ ra đi chẳng một lời.
Tại sao chứ? Tại sao tôi yêu người ta nhiều như vậy mà cuộc đời cứ mãi trái ngang với tôi? Tại sao người ta lại lừa dối tôi? Nếu không yêu tôi sao người ta đến bên tôi, gieo cho tôi hi vọng, rồi khi ra đi người ta để lại cho tôi một vết thương không bao giờ lành lặn.
Có lẽ tôi đã lầm tưởng người ta yêu tôi. Phải, ngay từ những ngày đầu tôi đã cảm nhận người ta không hề yêu tôi, nhưng tôi vẫn cố gắng, cố gắng để người ta không coi mình như một trò chơi.
Tại sao tôi yêu người ta nhiều như vậy mà cuộc đời cứ mãi trái ngang với tôi?
Đã hai lần tôi hỏi “ anh không dành tình cảm cho em phải không?”. Anh chỉ mỉm cười không khẳng định cũng chẳng phủ định. Tại sao người ta vẫn cứ mãi lững lờ? Tại sao người ta không nói với tôi một lời, dù đó chỉ là những lời xót xa, cay đắng…
Video đang HOT
75 ngày tôi là người yêu anh, 75 ngày tôi sống trong nỗi mong chờ người ta nói với tôi một tiếng yêu thật lòng. 75 ngày tôi ước người ta nói một lời người ta nhớ tôi lắm. 75 ngày tôi ước có 75 buổi tối bên cạnh người ấy và 75 nhân n lần tin nhắn yêu thương người ta gửi cho tôi… Nhưng tất cả chỉ là mơ ước mà thôi! Đã bao giờ người ta nói yêu tôi, nhớ tôi hay mong muốn được bên cạnh tôi đâu? Và cũng đã bao giờ người ta gửi cho tôi lấy một tin nhắn yêu thương đâu? Tất cả chỉ là tôi lầm yêu anh mà thôi!
Hôm nay là ngày thứ 75 tôi yêu anh, cũng là ngày thứ 75 anh không liên lạc với tôi. Anh đã quên tôi? Quên tôi như chưa từng quen biết, quên tôi như tôi chưa hề tồn tại, quên tôi như quên một trò chơi…
Hôm nay cũng là ngày thứ 10 tôi và anh không gặp nhau, mặc dù chúng tôi chỉ cách nhau gần 3 cây số. Khoảng cách địa lý có xa lắm không mà sao người ta nỡ để khoảng cách thời gian xa xôi quá? Trái tim tôi nhói đau khi nhớ đến người ta… nhưng người ta đâu có biết, đâu có quan tâm tôi yêu và nhớ người ta đến nhường nào? Anh vẫn cứ vui vẻ bên ai đó và tôi đâu có thể trách được anh? Tôi chỉ biết trách bản thân mình mà thôi, trách tôi quá vội vàng yêu, trách tôi quá dễ dãi để khiến người ta coi thường…
Tôi sẽ cố quên tôi là một trò chơi, một con bài trong ván bài biết chắc phần thua sẽ thuộc về mình…
Sang ngày thứ 76 rồi đấy, anh có biết không?
Tại sao cuộc đời tôi chẳng bao giờ được như tôi mong ước?
Anh có biết giờ đây tôi ước gì không? Tôi ước có anh bên cạnh, tôi ước được trong vòng tay anh, tôi ước anh đừng bao giờ rời xa tôi… Liệu anh có hiểu được tâm trạng của tôi không?
Tôi ước tôi chưa từng quen, chưa từng yêu người ấy để giờ đây tôi sẽ không nhớ, không mong người ta, không phải dằn vặt bản thân mình vì đã vội vàng cho đi quá nhiều, đã yêu quá thật lòng…
Tôi đã đứng dậy sau mối tình đầu bốn năm thì tại sao tôi lại không thể đứng lên sau cuộc tình 76 ngày chứ? Tôi sẽ quên người ta như người ta đã quên tôi. Tôi sẽ cho người ta thấy rằng dù có mất đi lòng tin vào tình yêu, tôi cũng sẽ không để người ta coi thường tôi thêm nữa đâu.
Tôi sẽ vẫn cứ sống thật tốt vì tôi, vì những người thân yêu của tôi. Tôi sẽ không níu giữ những thứ không thuộc về tôi. Tôi sẽ để người ta về bên người người ấy… Tôi sẽ quên người ta như người ta đã quên tôi, nhưng có môt điều tôi sẽ không coi thường người ta như người ta coi thường tôi đâu…
Tôi sẽ quên cho dù phải mất bao nhiêu lâu đi chăng nữa? Tôi sẽ cố quên tôi là một trò chơi, một con bài trong ván bài biết chắc phần thua sẽ thuộc về mình…
Ngọc Oanh (Theo Bưu Điện Việt Nam)
Bi kịch những lời cay đắng
Thu không nói một lời, không một giọt nước mắt... (Ảnh minh họa)
Một ngày trời mưa tầm tã. Mọi người hối hả lao đi trong mưa, chỉ có mình Thu đang lết từng bước chậm chạp, không để ý gì đến xung quanh. Ánh mắt vô hồn dẫn cô đi mà không biết sẽ đưa cô về đâu...
Cái dáng mỏng manh, liêu xiêu trước những cơn gió bắt đầu mạnh hơn trông thật đáng thương. Nước mắt trộn lẫn nước mưa, bước chân đưa Thu đến nhà chờ xe bus. Nhà chờ có vài người nhưng chẳng ai để ý đến Thu, chỉ có những lá cây xào xạc như đồng cảm, an ủi...
Không ít người nghi ngờ tình yêu của Hải chỉ vì nhà Hải nghèo mà nhà Thu lại giàu có. Bực thế, tại sao người ta không tin vào tình yêu của những cặp không môn đăng hộ đối nhỉ? Lẽ nào một cô gái dịu dàng, ngoan ngoãn như Thu lại không được người con trai nghèo yêu thực lòng? Tại sao lại có nhiều người hẹp bụng để cứ nghĩ xấu về người khác thế nhỉ?
Đã nhiều lần Thu khó chịu khi nghe mọi người nghi ngờ tình yêu của Hải và khuyên cô nên cẩn thận. Nhưng điều đau khổ và khó chịu hơn là ngay đến mẹ Thu cũng cấm không cho Thu yêu Hải. Bà còn bảo: "Bây giờ mà tao không cho mày một xu nào xem nó có bỏ mày ngay không".
Trời ơi, sao mẹ lại nói thế, hai năm nay rồi, Hải chưa chạm đến một đồng xu của mẹ. Ngay từ lúc yêu nhau, Hải đã nói với Thu: "Em hãy để cho anh giữ chút lòng tự trọng, đừng bao giờ tặng quà cho anh. Anh chỉ nhận hoa của em thôi mà cũng chỉ một bông hoa thôi đấy nhé. Chúng mình yêu nhau, hiểu nhau là được..."
Hải kiếm tiền không dễ nhưng anh lại rất chăm tặng quà cho Thu. Quà của anh là những đĩa học ngoại ngữ, là từ điển, là những tài liệu chuyên môn, là những chuyến đi picnic về những miền quê... Hải chưa từng để Thu trả một đồng tiền nào cho những lần đi chơi, dù chỉ là cốc nước, tiền gửi xe. Anh bảo: "Việc nghĩ là của người ta, còn mình sống không ngượng với mình là được...".
Ngay đến chuyện yêu đương, anh cũng rất giữ gìn, chẳng tham lam như nhiều chàng trai khác. Tình yêu hai đứa đẹp và trong sáng thế mà mẹ Thu vẫn không tin, bà bảo Hải là ngụy quân tử. Hai mẹ con xung đột dữ dội, mẹ Thu đã tuyên bố dứt khoát: "Mày mà không bỏ nó thì cút khỏi nhà tao..."
Thu ra đi để lại cho những người sống nỗi ân hận, day dứt suốt đời... (Ảnh minh họa)
Thu bỏ nhà đi trong cơn mưa, cô không cần bất cứ thứ gì ngoài Hải. Thu không ngờ khi cô hy vọng được Hải an ủi, đón nhận thì Hải lại lạnh lùng nói: "Tôi làm sao nuôi được em. Em hãy về nhà đi. Đừng làm phiền tôi nữa...".
Thu chết sững, đây là lần đầu tiên Thu nghe Hải xưng tôi với cô và cũng là lần đầu tiên anh có thái độ lạnh lùng như thế. Thu còn chưa thấm hết nỗi đau thì Hải lại bồi thêm: "Tôi đâu có yêu em, tôi chỉ yêu cái gia sản mà sau này thuộc về em mà thôi. Nhưng bây giờ thì tôi thấy cái gia sản ấy chẳng là cái quái gì cả, tôi đã tìm được cái mỏ vàng lớn hơn rồi... Em hãy tránh xa tôi ra..."
Thu không nói một lời, không một giọt nước mắt. Đôi mắt cô như muốn rách ra để thu lại nét mặt lạnh lùng của người cô yêu thương, rồi từ từ, mệt mỏi, Thu quay người đi ra cửa. Cánh cửa khép lại, Thu không thể nhìn thấy Hải ôm ngực, mặt nhăn nhó đau đớn. Thu cũng không biết hôm qua chính chiếc ghế Thu vừa ngồi đó, mẹ cô đã ngồi và xỉ nhục Hải không tiếc lời.
Lời cuối cùng lại là lời của Hải. Anh gầm lên: "Nếu không vì Thu thì tôi đã giết bà rồi. Bà ra khỏi nhà tôi ngay. Tôi thề, có chết tôi cũng không thèm làm con rể bà đâu... Đừng hợm..." Lời nóng giận ấy đã cắt đứt tình yêu, xé nát hai trái tim yêu nhau đắm đuối.
Những chiếc xe bus đến bến đỗ rồi đi, cô gái vẫn ngồi như hóa đá trên chiếc ghế trong nhà chờ, chiếc ghế này hai năm về trước đã chứng kiến cô gái ngồi đây và một chàng trai hôn nhau say đắm. Họ như tan chảy vào nhau. Trời tối dần, mưa vẫn rơi, những chiếc xe bus vẫn đến rồi đi, cô gái vẫn ngồi im như hóa đá. Rồi cô gục xuống, loáng thoáng trong mơ cô nghe tiếng lao xao.
Thu sốt vì viêm phổi. Thể trạng yếu, bị nhiễm lạnh và bị sốc. Thu đã không chịu được. Sau một tuần mê man, cô không tỉnh lại lần nào. Thu ra đi như không muốn gặp lại người nào trên thế gian này nữa... Thu ra đi để lại cho những người sống nỗi ân hận, day dứt suốt đời.
Chiều mưa ấy, đôi mắt ấy, những lời phũ phàng ấy cứ cấu xé Hải làm tim anh tan nát. Mười mấy năm rồi mà vết thương vẫn không ngừng chảy máu để mái đầu Hải bạc trắng vì tình yêu dang dở...
Theo HPGĐ
Lỗi lầm Anh! Em cứ nghĩ trái tim em sẽ không bao giờ bị đập lỗi nhịp vì bất cứ người đàn ông nào khác bởi em đã có chồng, vậy mà điều đó lại xảy ra khi em gặp anh... Em đã rất ghét và rất giận bản thân mình vì điều đó, em cũng đã làm mọi cách để quên anh nhưng càng...