Em sẽ chiến thắng ung thư để trở về bên cạnh anh
Mình đã trải qua quá nhiều khó khăn để được yêu nhau. Còn một tia hy vọng, em cũng cố gắng để được về bên anh.
Tôi sinh ra và lớn lên trong một gia đình trí thức. Các anh chị đều theo ngành của ba mẹ, chỉ riêng tôi không muốn sống dưới vỏ bọc của ba. Tôi muốn tự lập, dù gia đình phản đối, tôi vẫn quyết tâm thi vào khoa kế toán. Tôi ra trường, ba gửi tôi vào làm cơ quan nhà nước. Một lần nữa tôi không theo ý ba. Tôi rời quê lên Sài Gòn, quyết tâm từ bỏ thân phận cô tiểu gia đình giàu có, bắt đầu đi làm công ăn lương. Tôi quen dần cuộc sống ở nhà trọ, ăn cơm lề đường. Tôi làm kế toán ở một thẩm mỹ viện được gần một năm thì mỹ viện có biến cố. Ba tôi đã mua lại toàn bộ cổ phần để mỹ viện tiếp tục kinh doanh, để tôi không phải bôn ba tìm việc.
Rồi tôi biết yêu. Mối tình đầu rất đẹp được ba mẹ hai bên chúc phúc. Chúng tôi chỉ chờ ngày anh đi tu nghiệp ở Nhật về thì sẽ làm lễ ăn hỏi (anh là bác sĩ). Nhưng cuộc đời có đâu như ý muốn. Anh bị tai nạn giao thông và ra đi mãi mãi. Ngày anh ra đi, tôi như cái xác không hồn. Tôi cứ lẩn quẩn những nơi mà tôi và anh thường hay tới. Hai tháng trôi qua kể từ ngày anh mất, tôi không có một giấc ngủ ngon, tinh thần bấn loạn, tôi đã ngất đi trong vòng tay của ba. Tôi phải nhập viện điều trị thần kinh một thời gian dài. Cú sốc quá lớn khiến tôi trầm cảm nặng, phải gặp bác sĩ tâm lý hàng tuần. Tôi ngủ vùi suốt nhiều ngày, khi giật mình thức dậy tôi nhớ đến ba, nhớ những giọt nước mắt ba rơi khi nhìn tôi lên cơn điên loạn. Tôi tự tát vào mặt mình để tỉnh dậy và tự nói không được làm ba đau lòng nữa.
Hai năm trôi qua, tôi không mở lòng mình, cho đến khi tôi gặp anh trong một lần tình cờ. Tôi như người mất hồn bởi anh rất giống mối tình đầu của tôi. Tôi ngơ ngác nhìn anh, bao nhiêu cảm xúc đè nén suốt hai năm dài chợt ùa về. Anh nói anh đã có vợ và chờ ngày tòa xử ly hôn. Anh hiểu tôi, anh biết tôi đang cố tạo vỏ bọc cứng rắn, mạnh mẽ để che đậy vết thương trong lòng. Chúng tôi hiểu nhau đến mức khó tin. Chỉ cần một hoặc hai tin nhắn là người này đã hiểu người kia đang nghĩ gì. Chúng tôi chỉ cà phê hay đi nhậu sau giờ làm nhưng chưa ai thổ lộ với ai điều gì.
Video đang HOT
Thời gian sau, anh có chuyến công tác ở Singapore. Tôi bắt đầu thấy nhớ rồi có cảm giác sợ khi mất anh. Tôi sống trong lo sợ và chờ đợi. Anh về nước, chúng tôi lao vào nhau không còn quan tâm đến bao nhiêu cặp mắt đang nhìn. Anh hơn tôi 7 tuổi, rất chững chạc còn tôi khá nguyên tắc. Chúng tôi yêu nhau kể từ ngày ấy. Anh không biết xuất thân của tôi, anh cũng không biết công việc tôi thế nào, anh chỉ biết tôi làm công ăn lương như những cô gái ở tuổi 26. Rồi tôi trao anh cái quý nhất của người con gái. Anh đã ôm chầm lấy tôi khi thấy dấu vết trên khăn trắng. Từ lúc đó, anh yêu tôi nhiều hơn, có nhiều lúc tôi nghĩ sao anh yêu tôi nhiều đến vậy.
Tôi thử lòng anh nhiều lần và tôi quyết định kể về thân thế của tôi cho anh nghe. Anh im lặng và không nói lời nào. Anh đấu tranh tư tưởng rất nhiều để yêu tôi. Gia đình tôi biết chuyện đã cấm cản, không cho tôi quen anh. Mọi người nghĩ anh đến với tôi không phải yêu mà vụ lợi vì thân thế, vì khối tài sản khổng lồ tôi đang thừa kế (sự thực, anh không hề biết tôi thừa kế tài sản). Chúng tôi gây nhau vì tôi không thành thật với anh để mọi người coi thường anh. Tôi càng thấy yêu anh nhiều hơn mỗi lần anh thở dài khi nói về tài sản tôi đang đứng tên mà anh biết. Anh sợ mất tôi khi hai gia đình không môn đăng hộ đối.
Những tưởng chúng tôi chỉ đối mặt với chừng ấy khó khăn. Có ngờ đâu cuộc đời trớ trêu. Trong lần xét nghiệm gần đây, tôi biết mình bị bệnh bạch cầu. Ba tôi không chấp nhận liệu trình điều trị của bệnh viện Singapore nên đưa tôi qua Mỹ để điều trị. Tôi hụt hẫng, không còn sức sống. Anh vẫn luôn động viên an ủi, anh làm mọi cách để tôi vui, anh lo cho tôi đến quên ăn quên ngủ, anh cứ loay hoay tìm thông tin để chứng minh cho tôi thấy ung thư máu vẫn có thể trị khỏi. Anh động viên tôi đừng bao giờ bỏ cuộc. Anh vẫn cười nói để khích lệ tinh thần tôi, “Nếu yêu anh thì phải cố gắng để trở về với anh, mỗi ngày anh sẽ xếp một con hạc giấy để chờ em về”.
Theo VNE
Một cuộc tình bỡn cợt
Tôi và anh quen nhau khi anh tới tỉnh tôi công tác. Anh thể hiện là một kĩ sư tài hoa và nổi trội hơn mọi người, còn tôi lại là "người đặc biệt" ở công ty mà anh hợp tác.
Anh theo đuổi tôi bằng mọi cách, từ việc đưa đón đi làm, ngồi bên cạnh khi ăn cơm, nói chuyện bông đùa để tôi vui, bảo vệ tôi trước những lời trêu ghẹo. Còn tôi thì dần dần cảm anh bởi những ân cần như thế.
4 tháng liền anh tán tỉnh bền bỉ, tôi mới nhận lời yêu anh. Ngày 24/12 là sinh nhật anh, tôi nhớ hôm đó anh mặc cả một món quà đó là nụ hôn của tôi trước mặt mọi người. Vì đã nhận nhận lời yêu của anh trước đó, lại là ngày sinh nhật của anh nên tôi đã đồng ý.
Thế nhưng cũng chính cái ngày ấy, sau nụ hôn khi ấy tôi mới biết một sự thật rằng, anh tán tôi theo lời thách đố của đám bạn, đoạt lấy tình yêu của tôi vì lòng hiếu thắng với bạn bè... mà giá trị đổi lại chỉ là một bữa nhậu. Khi biết chuyện đó tôi đã giận đến tím mặt, chân tay tôi run run, sau đó tôi bỏ về sớm trong ngày sinh nhật anh.
Điều đó quá chua chát bởi anh là mối tình đầu, là người đàn ông duy nhất mà tôi đã đặt niềm tin sau bao nhiêu rạn nứt của gia đình (bố mẹ tôi vốn sống không hạnh phúc, hay cãi vã, hoài nghi). Đêm ấy tôi đã khóc đến cạn cả nước mắt, tôi quyết định rời xa anh...
Tôi cảm thấy lòng mình đang lặng yên mà cũng rối bời... (Ảnh minh họa)
Anh tìm đến nhà nhiều lần nhưng tôi không chịu gặp. Anh gọi điện tôi không nghe máy. Thời gian trôi đi, mãi đến 1 năm sau tôi mới trả lời tin nhắn của anh một cách lạnh lùng. Bạn bè tôi bảo anh biết lỗi, anh vẫn chưa yêu ai và gửi lời xin lỗi ngàn lần đến tôi... Họ nói "Toàn không phải là người tệ bạc, cũng không vô học... chỉ có điều Toàn có lỗi vì quá bốc đồng".
Tôi đã suy nghĩ nhiều. Tôi đã tự biết tìm lại những niềm vui trong cuộc sống nhưng đến giờ tôi vẫn chưa có một tình yêu của ai khác.
Ngoài đêm sinh nhật của anh mà tôi biết sự thật đó, thì tôi vẫn cảm thấy anh là một phần của tâm hồn tôi, trái tim tôi. Có phải tôi đã quá khắt khe? Nếu anh ấy cứ nhằng nhẵng theo tôi và xin lấy cơ hội, thì tôi có nên mở lòng? Tôi không tìm được lý lẽ nào để biện hộ cho sự thách đố trước đó. Tôi cảm thấy lòng mình đang lặng yên mà cũng rối bời...
Hai năm qua tôi chưa lúc nào nguôi quên anh. Nếu tôi trở về, liệu tôi có phải chịu thêm 1 lần lừa phỉnh của tình yêu bỡn cợt hay không?
Theo VNE
Gửi đến anh người thứ ba Anh không biết tôi nhưng tôi có biết chút ít về anh. Chúng ta đều là hai người đàn ông có nhiều điểm tương đồng về tính cách, và đặc biệt là cùng dành tình yêu của mình cho một người phụ nữ. Anh hãy lắng nghe và suy nghĩ về những điều tôi sắp nói sau đây! Đàn ông chúng ta bản...