Em sẽ chỉ “nhắm” những anh có… nhà ở Hà Nội!
Thế đấy, 4 năm thuê trọ rồi, rồi giờ ra trường, lại thuê tiếp. Vậy nên đích nhắm của em là các anh chàng có nhà, thấy hợp cuới sớm luôn rồi chấm dứt ảnh ở thuê này.
ảnh minh họa
Đời em, em thề rằng, không bao giờ lấy chồng ngoại tỉnh. Dù thế nào cũng phải kiếm bằng được cái hộ khẩu thành phố, một tấm chồng đã có nhà cửa đàng hoàng để “an cư”. Không cần giàu có, không cần nhà riêng, biệt thự gì, chung cư thôi, thậm chí chung cư cũ cũng được, miễn sao có chỗ đủ chui ra chui vào mà không phải đi thuê, không phụ thuộc tâm trạng chủ nhà. Đời em 4 năm đại học đi thuê nhà là đã đủ thấm thía rồi.
Đầu năm nhất, bố mẹ phải lên trước ngày nhập học nửa tháng để tìm thuê cho con gái một cái nhà, rất nhiều tiêu chuẩn được đặt ra, vệ sinh, nhà cửa, rồi ở chung với chủ nhà… Mãi rồi cũng tìm được một chỗ ưng ý, thế rồi sau nửa năm phải chuyển vì không chịu được giá thuê cứ tăng ầm ầm như vũ bão. Chủ nhà tiễn đi thì bảo: Bác cũng quý cháu, nhưng thời buổi này, không ai sống bằng tình cảm. Tiền nào của ấy thôi, không đâu thuê được nhà thế này mà giá thấp hơn đâu…
Tìm đến nhà trọ dãy, giá rẻ rất nhiều, nhưng nước giếng khoan mà mỗi tháng tính mỗi đứa 30k tiền nước, trong khi đó, cứ 10h khuya là cắt điện máy bơm. Nhà vệ sinh chung, “cha chung không ai khóc”, chả mấy ai có ý thức giữ gìn, có hôm đi vệ sinh cả tiếng đồng hồ mà mãi không xong, vì “không làm sao mà trôi được”. Tắm thì xếp hàng, chờ mãi mới đến lượt, sống căn ke từng tý một. Cực khổ trăm đường, lại chui về trọ phòng, chấp nhận đắt và chấp nhận ở cùng chủ nhà.
Nhà rất tốt, giá cũng mềm, đặc biệt chỉ nhận sinh viên nữ, thấy trình bày lý do rằng con gái sạch sẽ, ít nghịch ngợm nên thích, con trai không biết đâu mà lần. Mừng quá, em thuê ngay, ký một phát hợp đồng 3 tháng, trả trước luôn tiền ba tháng. Cũng vui quá mà không thèm thắc mắc xem nhà tốt thế mà sao cứ luôn có phòng trống, thường thì ai cũng chỉ ở được 3 tháng, cùng lắm 6 tháng là rút lui. Mãi lúc ở rồi em mới biết, nhà chủ, được cả bố cả con đều có máu ba lăm, suốt ngày nhìn hau háu con gái nhà người ta, rồi lên phòng nói chuyện, rồi cố tình chạm tay, chạm vòng 1, vòng 3 liên tục. Đêm hôm khuya khoắt còn lên phòng, rồi lấy số điện thoại nhắn tin này khác. Hết chịu nổi, tiếc tiền nhà em cũng chỉ cố ở được 2,5 tháng rồi chuồn.
Là sinh viên, ai mà không thích giao lưu bạn bè. Ấy vậy mà, có nhà trọ vừa chuyển đến đã dặn dò luôn rằng: không tiếp bạn, trường hợp bất đắc dĩ thì được nhưng cực kỳ hạn chế, nếu không thì mời đi. Ở một nhà, bạn em chỉ đứng ngoài cổng gọi 3 lần, vì nó mất điện thoại nhưng biết địa chỉ nhà, thế là chủ nhà cũng ầm ĩ mời đi.
Video đang HOT
Rút kinh nghiệm, đến chủ nhà sau em cực kỳ ngoan ngoãn, không bạn bè, không giao lưu, không đi sớm về khuya, cực kỳ đúng giờ rồi vẫn bị đuổi vì cậu con trai đang học năm thứ 4 xây dựng bỗng nhiên chểnh mảng học hành. Em cũng chẳng hiểu anh ta thích gì ở em nữa, em thì ghét kinh khủng, đàn ông đàn ang gì xăm soi từng tý một…
Thế đấy, 4 năm thuê trọ rồi, rồi giờ ra trường, lại thuê tiếp. Vậy nên đích nhắm của em là các anh chàng có nhà, thấy hợp cuới sớm luôn rồi chấm dứt ảnh ở thuê này. Đừng ai trách em thực dụng, nhưng nhìn cảnh chị Xuân, và nhất là ở trong cảnh của chị Xuân rồi, mọi người sẽ hiểu cho em.
Theo Afamily
Kinh hoàng với gã chồng bệnh hoạn
Sao số phận lại dun dủi cho tôi gặp một cá thể gì mà kỳ lạ đến vậy?
"Chỉ có bọn đĩ điếm mới làm như vậy, người đàng hoàng không ai vô chỗ đó". Câu nói của Hùng như gáo nước sôi tát vào mặt tôi. Từ lâu rồi tôi không còn chia sẻ với anh những cảm xúc vui buồn, thế nhưng hôm nay, vô tình khi tôi mở máy tính, anh đi ngang và thoáng nhìn thấy bức ảnh tôi và các đồng nghiệp trong bữa tiệc liên hoan tất niên trong một quán bar, anh điềm nhiên phán như vậy. Như giọt nước tràn ly, tôi đứng dậy xách xe rời khỏi nhà...
Nơi tôi đến là một bờ sông vắng. Tôi hay đến đó ngồi một mình mỗi khi buồn phiền. Đôi lần tôi nghĩ, nếu mình không muốn trở về nhà thì chỉ cần "ùm" một phát là xong. Sẽ chẳng ai còn có thể kịp thời can ngăn, cứu vãn...
Tôi đến với Hùng như là duyên phận. Anh vừa chia tay người yêu lâu năm, còn tôi cũng mới rời xa mối tình oan trái. Chúng tôi tình cờ gặp nhau đúng ở nơi bến sông mà bây giờ tôi vẫn thường đến. Anh đã đưa tôi về nhà. Từ đó trái tim đang rỉ máu của hai người dần được chữa lành. Tôi quyết định lấy anh sau 1 năm lui tới. Đám cưới cũng đầy đủ lễ nghi, cha mẹ hai bên cũng rất hài lòng.
Thế mà cuộc sống chung ngay từ ngày đầu đã có những trục trặc. Đêm tân hôn, anh ngủ vùi, trong giấc ngủ cứ ú ớ gọi tên một người. Những đêm sau, anh lại hùng hục như một người khác. Chúng tôi nghỉ phép đi hưởng tuần trăng mật 1 tuần thì cả 7 ngày, anh giam tôi trong phòng khách sạn, ăn uống cũng gọi phục vụ tại phòng.
Hai vợ chồng chỉ quẩn quanh với việc ăn, ngủ, làm tình suốt một tuần lễ khiến khi trở về, tôi bị bệnh chỗ kín, phải điều trị cả tháng trời. Suốt thời gian ấy, tôi phải giải quyết nhu cầu của anh theo cách mà anh muốn. Những lần đầu, tôi thấy kinh sợ, nhưng sau đó cũng quen dần. Đôi khi tôi thấy sợ, không biết anh có bệnh hoạn gì hay không?
Chúng tôi không thể có con vì buồng trứng của tôi có vấn đề. Anh bảo với anh chuyện con cái không quan trọng, miễn là vợ chồng cảm thấy hài lòng về nhau. Hơn nữa, anh cho rằng trái đất này chật chội lắm rồi, anh không muốn góp phần làm cho nó quá tải. Vì vậy không có con cũng là một điều đáng mừng.
Nhưng tôi không nghĩ như vậy. Tôi có ý định xin con nuôi. Bởi cuộc sống hiện hữu của tôi xoay tròn trong cái vòng lẩn quẩn ăn, ngủ, làm việc, làm tình nó quá đơn điệu, nghèo nàn, buồn chán. Đôi khi nhận khoản tiền lương thật lớn, tôi ngồi thần người suy nghĩ: ba mẹ tôi thì đã có anh chị em tôi chung tay lo lắng nên chẳng thiếu thứ gì; anh em, con cháu trong nhà cũng không ai khó khăn; chuyện ăn uống, sinh hoạt của hai vợ chồng cũng không bao nhiêu, nhất là khi anh lại ăn chay trường. Vậy thì tiền tôi làm ra để làm gì nếu không phục vụ cho một mục đích nào đó thì thật vô nghĩa.
Tôi lén anh nhận đỡ đầu mấy đứa trẻ ở trại mồ côi. Nhưng rồi anh cũng phát hiện và cấm tiệt. "Em đừng có làm những chuyện tào lao như vậy. Đó chính là lý do anh không muốn có con. Đẻ ra làm gì mà không nuôi, để chúng trở thành gánh nặng cho xã hội? Anh cấm em tới đó"- anh giận dữ nói.
Tôi lại đề nghị đem đứa cháu ruột của anh về nuôi vì mẹ nó, tức là em gái của anh bị bệnh. Thế nhưng anh cũng nhất quyết chối từ. Anh bảo, chuyện ai người ấy lo, tôi không có trách nhiệm gì trong việc em gái anh ấy sinh con hay bị bệnh!
Tôi bắt đầu rời xa anh từ lúc nào tôi cũng không hay (Ảnh minh họa)
Trời ơi, tôi càng ngày càng không hiểu nổi anh. Suy nghĩ, hành động của anh không giống bất cứ ai mà tôi từng gặp chung quanh mình. Anh sống ích kỷ, khép kín, nhìn nhận sự việc một cách võ đoán, bảo thủ. Hình như chưa bao giờ anh nghe tôi nói bất cứ điều gì dù sau đó, anh biết hiển nhiên điều anh nghĩ là sai.
Và tôi bắt đầu rời xa anh từ lúc nào tôi cũng không hay... Tôi rời xa trong trong nhận thức chứ không phải là khoảng cách địa lý hay thời gian. Hằng ngày tôi vẫn nhìn thấy anh, vẫn ngồi chung mâm, nằm chung giường với anh, nhưng trong suy nghĩ của tôi không hề có anh...
Đêm đó tôi đã ngồi ngoài bờ sông đến khuya. Trời mùa này rất lạnh nhưng tôi thấy trong lòng mình còn lạnh hơn. Tôi về đến nhà khi hai chiếc kim đồng hồ đều chỉ đúng con số 12. Nửa đêm rồi. Giờ này mọi khi tôi đã ngủ. Chiếc giường cưới của hai vợ chồng vẫn là nơi đêm đêm chúng tôi nằm cạnh nhau, nhưng đêm đó tôi quyết định ngủ lại ở phòng làm việc của mình. Tôi cảm thấy thoải mái với điều đó.
Thế nhưng anh thì không. Đêm sau anh đã sang lôi tôi về. Anh tiếp tục ép tôi phải gần gũi, ép tôi phải làm cho anh thỏa mãn bằng những cách kỳ quặc mà anh buộc tôi phải "xem và học hỏi" từ những đĩa phim mà anh mua về sau khi chúng tôi cưới nhau. Thường ngày dẫu không thích nhưng tôi vẫn miễn cưỡng làm theo cho anh vui, nhưng lần này tôi bỗng thấy giận dữ một cách khác thường. Tôi dồn hết sức lực cắn anh một cái thật đau và hất anh ngã từ trên giường xuống đất...
Những chuyện xảy ra sau đó thì tôi chẳng muốn kể... Tôi đã trải qua những giây phút kinh hoàng vì anh nằm bất động rất lâu. Tôi tưởng anh đã chết. Nhưng không, lát sau anh từ từ bò dậy. Anh nhìn tôi bằng ánh mắt đỏ ngầu. Đây là ánh mắt của những con thú săn mồi đang say máu mà tôi đã từng xem trên phim ảnh. Tôi lao ra khỏi nhà.
Anh hai tôi thấy em gái xuất hiện giữa đêm hôm khuya khoắc trong bộ dạng thảm não thì biết ngay là có chuyện. Tôi đành kể hết cho anh nghe. "Thằng đó thiệt là điên rồ, bệnh hoạn. Cô bỏ nó đi"- anh hai trầm ngâm nói. Đó là điều tôi muốn từ lâu nhưng không làm được vì tôi sợ người ta chê cười, sợ ba mẹ tôi buồn, sợ bạn bè nói ra nói vô...
Và tôi cũng sợ cho anh. Anh là một trí thức tên tuổi mà nếu như sự việc đổ bể, tôi không biết là anh có chịu nổi, có vượt qua được hay không?
Giờ đây tôi chỉ còn biết ôm đầu mà kêu lên: Trời ơi, sao loài người khó hiểu như vậy? Sao số phận lại dun dủi cho tôi gặp một cá thể gì mà kỳ lạ đến vậy?
Theo VNE
Tạm biệt tình đầu của em! Em xin lỗi vì không thể yêu anh mãi mãi như lời em nói trước kia nữa. Đã bao lâu rồi anh nhỉ, kể từ ngày mình chẳng còn là gì trong nhau? Anh đã đi xa cuộc tình ngày trước của chúng ta, bước về nơi ta chỉ còn là hai kẻ xa lạ. Anh vẫn sống tốt và hạnh phúc đúng...