Em sẽ chỉ giữ lại những điều đẹp đẽ
Nụ cười rạng rỡ có thể che mắt mọi người nhưng không khiến em nguôi bớt nỗi buồn, nỗi nhớ anh.
Dù đã dặn lòng mình quên anh đi nhưng sao trong em vân nhớ? Đôi lúc em tự trách rôi lại hỏi bản thân mình sao cứ mãi nhớ anh như thê? Có những lúc nôi nhớ ùa vê làm tim em như ngừng đâp và rôi đôi khi nôi nhớ ây cứ da diêt côn cào, khắc khoải.
Môi khi ai đó vô tình nhắc đên anh, em lại thây lòng bôi rôi, nước mắt cứ chực tuôn trào khỏi khoé mi. Nhưng có lẽ cũng chẳng ai nhân ra cảm giác đó bên trong em. Em giâu đi nôi buôn trong sâu thẳm trái tim mình và ngụy trang bên ngoài bằng môt nụ cười rạng rỡ. Em xua sự cô đơn bằng tât cả những gì có thê đê khỏa lấp đi thời gian em nghĩ vê anh. Rôi em dôi mình rằng em đã quên anh nhưng hình như em không làm được.
Em vân nhớ vê anh và bât chợt em bâm sô điên thoại của anh trong vô thức. Em khát khao nghe được giọng nói của anh và quan trọng hơn cả là em muôn biêt anh có bao giờ nghĩ đên em không? Mà hình như là không anh nhỉ? Em trong anh chỉ là môt quá khứ mong manh như làn sương mỏng. Làn sương ây không tôn tại mãi mãi mà sẽ tan biên dưới ánh nắng ban mai . Với anh bao nhiêu năm gắn bó có lẽ cũng không làm cho anh thực sự yêu em. Em luôn hy vọng trong anh còn đọng lại chút gì đó vê em đê rôi có những khi chợt bắt gặp ai đó giông em anh sẽ nhớ đên em. Nhưng không, trong anh ký ức vê em là môt khoảng không vô tân chẳng có gì ngoài chữ “Not”.
Ngày ây nêu như em yêu bằng lí trí, em đã nhân ra em không phải môt nửa của anh. Và nêu em nhân ra được điêu đó thì nó đông nghĩa là em không yêu anh đâu anh nhỉ? Và nêu… nêu… nêu… bao nhiêu chữ nêu đó xảy ra thì giờ em không ngôi đây nghĩ vê anh, viêt những dòng này cho anh.
Video đang HOT
Em nhớ lắm những buôi chiêu mưa bât chợt hình ảnh anh ướt sũng nước mưa vì em. Vì tính ngang bướng, cô châp của em mà anh phải đứng dưới cơn mưa đê làm em hêt giân. Hay những lúc em thích đi dưới mưa, thả mình trong mưa đê cảm nhân từng giọt mưa rơi lên tóc lăn nhẹ xuông bờ vai. Em nói rằng em yêu mưa anh à và anh luôn cùng em đi như thê mặc dù anh chẳng thích mưa tí nào. Có lẽ cũng vì vây mà em càng yêu anh nhiêu hơn. Yêu cái dịu dàng tinh ý, sự quan tâm lo lắng mà anh dành cho em. Yêu cả cái cách anh nuông chiêu em, khắt khe với em. Anh góp ý cho em từng viêc nhỏ, từng hành vi, cử chỉ lời nói…
Ngôi nhìn những cơn mưa em lại nhớ anh da diêt nhưng bây giờ em ghét mưa. Em sợ mưa lắm vì mưa mang hình ảnh anh đên bên em. Hình ảnh ây hững hờ, lạnh lẽo và vô tâm lắm. Nó khơi lại trong em bao nhiêu là nôi nhớ, sự xót xa của môt tình yêu tan vỡ cũng vì mưa. Nêu không có cơn mưa ngày đó thì không có sự chia ly và mình cũng không trở thành hai người xa lạ như bây giờ.
Những buôi chiêu vắng lạnh rảo bước vê lại nơi mình đã từng qua, em chợt khát khao bàn tay em được nằm trọn trong tay anh thêm lân nữa. Em có cảm giác hơi âm bàn tay ây vân còn nguyên vẹn, cảm giác vẫn có anh đi bên cạnh âm áp vô cùng. Rôi bàng hoàng chợt tỉnh nhìn xung quanh mây lượt mới biêt rằng anh chỉ vê bên em trong tư tưởng mà thôi. Vẫn chỉ mình em khát khao và chờ đợi.
Bây giờ em cũng nhìn mưa đê nhớ đên anh, em luôn thả mình trong mưa đê cảm nhân được cái lạnh qua da thịt. Nhưng không phải em yêu mưa đâu anh ạ. Em ghét mưa vì mưa mang anh ra khỏi cuôc đời em. Em đi dưới mưa chỉ đê che đi giọt nước mắt em đang rơi. Em muôn những giọt mưa xoá đi dâu vêt đó. Em không muôn ai nhìn thây em khóc, em muôn trong mắt mọi người em luôn là môt con bé lạc quan, yêu đời trên môi lúc nào cũng nở nụ cười thât tươi.
Em tự hỏi lòng không biêt bây giờ anh sông ra sao? Có bao giờ anh chợt nhớ hay chợt nghĩ đên em không anh? Anh biêt em từng nghĩ gì không? Em từng nghĩ đê chứng minh và làm sáng tỏ sự nghi ngờ và khoảng cách trong anh, với em chỉ có một cách. Bây giờ chợt nghĩ lại em nhân ra được đó là suy nghĩ ngu ngôc nhât trong em. Thực ra, em luôn biêt tât cả các thông tin vê anh và em từng có ý nghĩ sẽ trả thù anh. Em sẽ lây người em không yêu nhưng người đó là bạn thân nhât của anh. Em muôn anh không thê đôi mặt với người bạn đó và em muôn anh sẽ hôi hân. Nhưng cái suy nghĩ đó chỉ thoáng chôc thôi, chẳng gì tôn tại vì em không thuôc tuýp người cuông dại.
Em không làm không phải vì không thê đâu anh. Anh thừa biêt người đó cũng yêu em mà. Người đó luôn lo lắng cho em hơn cả anh nữa, anh biêt không? Môi lúc em buôn hay giân dôi có lẽ người đó là người duy nhât chia sẻ với em. Cũng vì vây em không muôn làm tôn thương hay lợi dụng tình cảm ây.
Bây giờ em tự đôi mặt với sự thât, em biêt điêu đó khó nhưng không thê cứ chạy trôn mãi. Gân hai năm rôi, bao nhiêu thời gian đó chắc cũng đủ đê rà soát lại tình cảm của bản thân mình. Bình tâm mà nói anh bây giờ là ký ức trong em, vui có, buôn có và cả những nôi đau anh từng đem đên cũng sẽ đọng mãi trong em.
Bây giờ em biêt phân biêt giữa sự hôi tiêc và hôi hân. Em biêt nhân định đâu là quá khứ và đâu là hiên tại. Và quan trọng hơn là em biêt được anh chỉ là quá khứ đê rôi em sẽ chỉ giữ lại những gì đẹp trong quá khứ chứ không sông nhìn vê quá khứ như trước nay em vân làm.
Theo Bưu Điện Việt Nam
4 năm nay, em vẫn không thể quên anh
Em đã làm gì sai để phải chịu đau khổ thế này hả anh? Có khi nào trong dòng đời tấp nập, có chút gì đó vô tình anh nhớ về em không?
4 năm qua, thời gian đã quá đủ để em quên đi mối tình xưa cũ, quên đi người em yêu tha thiết và kiếm tìm một tình yêu khác, bù đắp cho trái tim cô đơn, đã lạnh giá. Vậy mà, em lại chẳng thể nào làm được điều đó. Em vẫn cô đơn, vẫn thầm thương nhớ về anh với bao kỉ niệm xưa cũ, bao nỗi khắc khoải, bao tình yêu thương. Dường như suốt thời qua, chưa ngày nào em thôi nghĩ về anh. Có khi em vô tình quên nhưng sẽ lại giật mình, chạnh lòng khi ai đó nhắc tên anh hay đi qua những nơi kỉ niệm giữa chúng ta.
Em không biết tình yêu là gì mà khiến cho em đau khổ như vậy. Em không hiểu tại sao em lại yêu anh nhiều và tha thiết đến thế. Em đã cố gắng hết sức mình để quên anh nhưng dường như càng cố quên thì em lại càng nhớ. Em đau khổ, không đón nhận bất cứ một tình yêu nào đến với em. Em mệt mỏi khi phải sống giữa một thế giới mà mọi thứ chỉ là sự cố gắng qua ngày...
Rồi anh đi lấy vợ. Cái tin ấy như sét đánh ngang tai em. Nhưng làm gì được đây, em không có cách nào thay đổi sự thật này. Dù cho em có khóc, dù cho em có thương có nhớ anh cũng chẳng biết được, người con gái ngày nào vẫn còn yêu anh. Với anh, có thể tình yêu rất hời hợt, có thể anh chẳng tin rằng có người con gái nào nguyện sống cô đơn cả đời vì anh, nhưng em có thể làm được điều đó. Không phải em muốn chứng minh cho anh thấy, không phải em cố tình tỏ ra cho anh thấy mà bởi, em đã quá yêu anh. Trái tim em đã nguội lạnh mất rồi. Em không thể rung động trước một ai.
Trong dòng đời tấp nập, có khi nào anh chợt nhớ đến em? (ảnh minh họa)
Ngày cưới của anh, em khóc như mưa. Nhốt mình trong căn phòng để chỉ nghĩ về anh. Em không tài nào chịu nổi cảm giác đau đớn này. Giống như em đã vĩnh viễn mất đi một thứ gì đó quan trọng vô cùng. Đó không chỉ là anh mà là tình yêu và là sự chân thành. Em yêu anh nhiều hơn những gì anh biết.
Anh đã có con, cháu bé thật ngộ nghĩnh phải không anh. Em nhìn hình gia đình anh trên Facebook mà em khổ tâm lắm. Giờ phút này anh đang hạnh phúc bên gia đình bé nhỏ, có vợ, có con. Còn em vẫn cô đơn, vẫn không đón nhận được một người đàn ông nào khác. Em đã làm gì sai để phải chịu đau khổ thế này hả anh? Có khi nào trong dòng đời tấp nập, có chút gì đó vô tình anh nhớ về em không?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Trừng phạt... Gã cười phá lên, liêu xiêu câm chai rượu tu ừng ực... Cứ thê cho đên khi, môt bàn tay nào đó giât phăng lây chai rượu của gã rôi hướng thẳng mặt gã mà giáng trọn cả cú đâm... Gã vừa đi loạng choạng, vừa ngước mắt rôi đưa tay chỉ lên trời. Có ba, bôn cái mặt trăng đang nhìn gã....