“Em say nắng rồi chồng ạ!”
Vy mơ màng kể cho chồng nghe về một anh bạn mới quen làm cô xao xuyến.
- Chồng ơi! Hôm nay tổ chức hội thảo, vợ gặp một chuyên gia. Người “Made in Việt Nam” nhưng tiến sĩ Havard xịn, cao 1,78m, mặt đẹp hút hồn. Anh ta giúp đỡ em rất nhiệt tình trong việc dịch tài liệu…
Đang mải mê lướt web, thấy vợ nói thế, Minh quay lại nhìn khuôn mặt nửa mơ màng, nửa như háo hức của vợ. Anh huơ tay trước mặt vợ:
- Thế sao? Em say nắng anh ta à? Có chuyện gì tiếp không?
- Lúc ăn món beefsteak, em lóng ngóng, anh ấy kịp ngồi trước mặt em và bảo: “Để anh giúp cho. Anh hứa sẽ không ăn miếng nào của em đâu, anh thề đấy”. Đúng là em say nắng anh chàng đẹp trai ấy rồi chồng ạ!
Minh tròn mắt lên với vợ, anh nói vẻ giọng tiếc nuối:
- Ờ! Người như thế mà vợ không say nắng thì đúng là đầu óc vợ có vấn đề. Khổ thân vợ, lúc về nhìn thấy chồng chắc như bà vợ ông lão đánh cá nhìn thấy cái máng lợn ấy nhỉ! Nhưng mà vợ tỉnh đi, nhà mình có mỗi cái máng lợn là chồng thôi đấy! Vợ mà không xài là không còn cái gì xài đâu!
Vy bừng tỉnh sau câu nhắc nhở của chồng. “Cái máng lợn” của Vy không phải tiến sỹ Havard nhưng mà tuyệt vời đến mức Vy không thể lấy người đàn ông nào ra so sánh được.
Vy thấy mình quá hạnh phúc khi lấy được Minh. Minh không có tâm lý hùng hục cống hiến cho công việc để làm giầu nhưng cũng kiếm đủ để hai vợ chồng sống không thiếu thốn.
Video đang HOT
Hay nhất là nhiều lúc chồng Vy cứ như cậu bạn thân của cô. Mỗi lần gặp nhau, hai vợ chồng cứ nói trên trời dưới biển đủ thứ, chồng Vy không bao giờ tỏ vẻ khó chịu vì những lời nói lung tung của Vy cả.
Vợ chồng họ cứ thế, cứ làm cho nhiều người thắc mắc (Ảnh minh họa)
Vy không thuộc top chân dài nhưng mặt mũi xinh xắn, cũng cao qua ngưỡng 1,6m (cô vẫn thường ăn gian chiều cao bằng cách đi thêm đôi dép cao gót nữa). Mặc dù đã lấy chồng, có cậu con trai 3 tuổi nhưng không ai tin Vy đã có chồng, có con. Nhiều anh cứ thích tán tỉnh cô.
Lần nào có “hiện tượng” gì lạ là Vy lại lôi ngay chồng mình ra kể một mạch không chút ngượng ngùng. Kể xong, Vy quên luôn. Chồng cô cũng không đập bàn đập ghế mà còn tỏ ra rất đồng cảm với câu chuyện của vợ.
Chồng Vy cũng vậy. Mỗi lần có ai để ý đến anh, anh lại kể cho Vy nghe rồi nhờ Vy cho ý kiến. Chuyện gì vợ chồng Vy có thể tranh cãi, nhưng không bao giờ hai vợ chồng tranh cãi về những mối quan hệ với người khác giới. Hầu hết, cả Minh và Vy đều biết cách giúp đối phương đưa các mối quan hệ đó về với mức lý tưởng để xã giao.
Cả hai vợ chồng Vy đều có thể đi uống café với bạn buổi tối mà không bị làm phiền bởi những cuộc điện thoại. Minh sẵn sàng ở nhà trông con cho Vy đi chơi. Khi Minh đang ngồi với bạn, “chẳng may” Vy gọi điện mà chồng nhấc máy, ra chiều bận rộn với các cuộc chuyện trò cùng bạn bè là Vy xin lỗi và cúp máy luôn. Vợ chồng họ cứ thế, cứ làm cho nhiều người thắc mắc.
Những người bạn của Vy tò mò về cách cư xử của vợ chồng cô thì được “cái máng lợn” của cô phân trần: “ Mỗi cây mỗi hoa, mỗi nhà mỗi cảnh. Ung nhọt sợ nhất là ung nhọt trong lòng. Hoa nở đẹp nhất là hoa nở trong lòng. Hoa nở thì mang lại niềm vui và mang mùi hương, ung nhọt làm người ta đau, khó chịu“. “Máng lợn” của Vy chỉ lấp lửng đến thế.
Kể từ khi yêu, cưới, rồi có con với nhau, tính được 5 năm, vợ chồng Vy rất hiếm khi “chiến tranh lạnh” với nhau. Chuyện gì cũng phải nói cho hết nhẽ, giải quyết xong xuôi để không ai phải nuôi ấm ức trong lòng…
Theo 24h
Kết cục của tình yêu sinh viên
Nhìn em cười nói leo lên chiếc xe hơi sang trọng của người đàn ông khác, lòng tôi đau nhói, xót xa, chỉ còn biết trách bản thân mình yếu đuối, kém cỏi...
Tôi và em quen và yêu nhau khi đang còn là sinh viên năm hai của một trường đại học. Cả hai chúng tôi đều là mối tình đầu của nhau. Tình yêu thuở học trò thật trong sáng, không chút toan tính, vụ lợi. Em cũng tình nguyện ở bên tôi khi hai đứa vẫn còn sống tằn tiệm với những đồng trợ cấp bố mẹ gửi lên. Cả tháng dành dụm có khi chúng tôi mới đi ăn ở ngoài một lần, còn bình thường toàn chọn những nơi công cộng ít tốn kém để hẹn hò. Em cũng hiểu và thông cảm cho tôi, vẫn vui vẻ ở bên tôi không một lời than trách.
Ảnh minh họa. Nguồn: internet.
Đôi khi ở trong phòng các cô bạn của em lại nhận được những món quà đắt tiền như mĩ phẩm, trang sức, em cũng có chút hờn ghen và tủi thân. Em tỏ thái độ vùng vằng với tôi nhưng em chỉ giận được một lúc, chỉ cần tôi ở bên an ủi và chòng ghẹo cho em hết buồn là em sẽ quên ngay, sẽ lại tíu tít như con chim sẻ.
Tôi yêu em cũng bởi tính trẻ con và hay nhõng nhẽo khóc nhè của em. Những lúc ấy tôi thấy mình như có trách nhiệm phải chở che cho em, và tôi cũng hiểu rằng em yêu tôi nên mới như vậy. Em cũng đã khích lệ động viên tôi rất nhiều. Tôi cũng hứa với bản thân mình và với em sẽ cố học thật giỏi để khi ra trường có thể kiếm được một công việc tốt với thu nhập cao để mang lại cho em hạnh phúc như những người con gái khác.
Em cũng đã hứa sẽ ở bên tôi, cùng tôi cố gắng phấn đấu cho một tương lai tốt đẹp của hai đứa.
Dù có những giận hờn vô cớ hay những trách móc vụn vặt, chúng tôi lại trở về bên nhau, yêu thương nồng đượm như thuở ban đầu. Ba năm trôi qua với những kỉ niệm vui buồn, sớm tối bên nhau.
Rồi chúng tôi ra trường, đi làm. Trụ lại thủ đô vốn là việc không dễ dàng gì với cả em và tôi. Chúng tôi đã mất hàng tháng trời để đi nộp hồ sơ xin việc ở khắp nơi. Nhưng nơi nào cũng đòi hỏi kinh nghiệm, thứ mà sinh viên như chúng tôi luôn thiếu. Phải mất một năm làm những công việc phụ trợ lặt vặt, tôi mới xin được vào làm ở một công ty phần mềm máy tính với mức lương khởi điểm cũng không phải là cao. Tôi vẫn không thể dẫn em đến những chỗ sang trọng hay tặng em những món quà đắt tiền. Em vẫn thầm ghen tị và so sánh tôi với người yêu của những cô bạn khác. Tôi rất buồn, chỉ biết cố gắng phấn đấu làm việc thật tốt để trông chờ được tăng lương.
Từ ngày đi làm, em cũng thay đổi nhiều, bắt đầu biết ăn diện và mặc váy. Trước đây còn sinh viên, em thường ăn mặc rất giản dị và không dùng mĩ phẩm. Nhưng bây giờ đã khác. Tôi thấy lo lắng khi xuất hiện những vệ tinh lởn vởn quanh em. Em thì vẫn vô tư cười nói với tất cả bọn họ khiến lòng tôi như có lửa đốt. Em bảo đó chỉ là những người bạn, và em nói chuyện với họ cũng chỉ là xã giao thôi, nhưng tôi không thấy yên tâm chút nào.
Rồi một buổi tối tôi đến phòng trọ của em như thường lệ. Nhưng khi gọi điện cho em, em nói không muốn gặp tôi, tôi hãy để cho em được yên tĩnh một mình, và bảo tôi hãy về đi. Tôi không hiểu đã có chuyện gì xảy ra nên bảo sẽ đợi đến khi em ra ngoài gặp tôi một lát rồi tôi sẽ về. Tôi đã ngồi đợi em hơn 3 tiếng đồng hồ trước cửa nhà đến khi xóm trọ đóng cửa mà em vẫn không chịu ra.
Tôi không biết em giận chuyện gì nhưng vẫn nhắn tin cho em nói tôi cần một lời giải thích, tại sao em lại cố tình tránh mặt tôi như vậy, tôi đã gây ra lỗi gì để em phải buồn?
Nhưng đáp trả tôi vẫn là sự im lặng đến đáng sợ.
Ngày hôm sau, tranh thủ giờ nghỉ trưa, tôi phóng xe đến chỗ em làm. Bất ngờ tôi nhìn thấy em đang leo lên chiếc xe hơi sang trọng của một người đàn ông xa lạ. Anh ta trông rất lịch lãm, chững chạc và có vẻ rất giàu có. Anh ta còn ân cần mở cửa xe cho em và hai người cười với nhau rất tình tứ.
Trái tim tôi tan nát, lặng người nhìn theo bóng em đang khuất dần xa. Có lẽ vì tôi không thể đem đến cho em cuộc sống xa hoa như em hằng ao ước nên em mới tránh mặt và muốn rời xa tôi. Mối tình đầu của chúng tôi chẳng lẽ đã đặt dấu chấm hết ở đây? Tôi đau đớn xót xa chỉ biết trách bản thân kém cỏi, không giàu có bằng người ta để níu chân người con gái mình yêu.
Theo VNN
Đứa con của một lần sung sướng... Tôi từng nghĩ phải lấy bằng được anh để tránh đi vào con đường của mẹ. Thế nhưng chính cuộc hôn nhân đó đẩy tôi vào bi kịch và khiến tôi không tìm được lối thoát. Tôi 26 tuổi, là một cô gái nhà quê, tôi không có bố là cái cách người ta nói về tôi trước khi tôi vào đại học....