Em sa sút học hành vì anh ấy
- Anh chia tay, em không thể tập trung học hành gì được. Em muốn nghỉ học hẳn nhưng nghĩ đến bố mẹ, em không dám.
Em có thắc mắc này, muốn hỏi chị, mong chị trả lời giúp em.
Em đang là sinh viên năm thứ 2. Em sinh năm 1992. Anh ấy hơn em 6 tuổi và hiện đang đi làm. Anh là 1 người bạn khá thân thiết của anh trai em. Em và anh ấy bắt đầu nhắn tin trò chuyện với nhau từ cuối năm trước. Sau 1 thời gian nhắn tin, em và anh ấy đã có cảm tình sâu sắc với nhau. Ngày mồng 5 Tết, anh ấy đã cho em biết tình cảm của anh ấy dành cho em. Nhưng em thì lại sợ hãi vì đây là lần đầu tiên có 1 người con trai ngỏ lời với em và em không biết phải làm sao.
Em về và hỏi ý kiến của mẹ vì mẹ là người từng trải qua chuyện này. Mẹ đã khuyên em không nên yêu anh ấy vì nhà anh ấy quá đông anh chị em khoảng 11 người. Anh ấy là con út. Bố anh đã mất, chỉ còn mẹ già đang bị bệnh. Anh ấy làm ở tàu cát, không có đất trên cạn để ở. Mẹ lo cho cuộc sống của em sau này sẽ khổ, vất vả, mọi việc không có bố mẹ chồng đỡ đần, 2 vợ chồng phải lo tất cả mọi chuyện từ đầu chí cuối.
Em biết mẹ chỉ muốn tốt cho em và em biết điều ấy nên đã nghe lời mẹ từ chối anh ấy. Nhưng với sự từng trải của mình, anh ấy dễ dàng nhận ra được em đang nói dối anh ấy. Những ngày sau, anh ấy đã cố níu kéo và em cũng đã chấp nhận yêu anh. Anh không dám cho mẹ em biết vì em biết mẹ sẽ buồn.
Sau 1 khoảng thời gian tìm hiểu về anh, em đã biết rằng mình có thể gửi gắm niềm tin ở nơi anh. Anh rất tâm lý và khả năng nắm bắt tâm lý của người khác rất tốt. Nhưng chuyện đời thường không như mong muốn. Anh ấy bị giục lấy vợ và phải lấy trong năm nay. Vì phải chịu nhiều áp lực từ phía gia đình và không muốn em phải bỏ dở việc học hành và những ước mơ nên anh ấy đã nói chia tay với em. Nhưng em yêu anh rất nhiều và đã cho anh quá nhiều thứ mà một người con gái nên giữ (chỉ còn duy nhất cái lần đầu tiên ấy là em không thể cho đi).
Và thế em đã cố gắng níu kéo cuộc tình này. Sau đấy, em và anh tiếp tục giữ liên lạc. Mặc dù anh ấy luôn bảo em là em gái nhưng những hành động của anh chứng tỏ 1 điều là anh không thể làm được điều đó. Anh vẫn luôn gặp em khi em cần. Tuy nhiên, anh cũng có một chuyện khiến em buồn là anh còn nhắn tin với người con gái khác nữa. Anh ấy còn kể cho em nghe chuyện anh ấy nhắn tin với chị kia nữa. Em vẫn luôn tự tin rằng anh ấy không thể xa em được thế nhưng giờ thì em biết mình đã nhầm.
Anh không chỉ nhắn tin mà thậm chí còn vào cả nhà chị kia ngồi, trớ trêu thay, nhà em và nhà chị kia cùng 1 đội. Và rồi anh lại nói chia tay với em. Những ngày sau đó, em không biết làm gì ngoài việc khóc và ra ngõ nhà mình và nhìn vào ngõ nhà chị ấy xem anh ấy có vào đấy không. Có 1 lần em nhìn thấy anh ấy vào ngõ nhà chị ấy. Em và anh ấy mặt đối mặt. Lúc ấy, mặt em nóng bừng lên và chuẩn bị khóc luôn nhưng em đã cố gắng kiềm chế.
Em quyết định qua đó 1 lần nữa thì thấy anh ấy đang ngồi xem phim cùng nhà họ. Em đã nhắn tin cho anh ấy. Anh ấy nói với em rằng anh ấy vào đấy chỉ lấy lệ thôi chứ chẳng vui vẻ gì cả. Chỉ có khi được ở bên em thì anh ấy mới có cảm giác vui vẻ, bình yên, ấm áp, mới biết thế nào là tình yêu.
Những ngày sau đấy, em đã suy nghĩ rất nhiều. Em đã thử cố quên anh đi nhưng không được. em hiểu cho những gì mà ấy đã phải chịu nhưng em không thể chấp nhận những hành động của anh. Nhưng cứ nghĩ về những gì mà em đã cho đi, em thấy tiếc nuối và luôn có cảm giác mình không còn trong trắng và em luôn cố gắng hết mình để níu kéo tình yêu.
Và sau những cố gắng níu kéo, em và anh ấy lại tiếp tục yêu nhau. Khi mà em tưởng như mình đã chạm được vào hạnh phúc thì anh ấy lại nói lời chia tay với em. Lý do vẫn là anh ấy bị giục nhiều quá, anh ấy phải lấy vợ để hoàn thành chữ hiếu với mẹ và để ổn định cuộc sống. Anh ấy không muốn em phải lựa chọn giữa chữ hiếu và tình yêu, không muốn em chấp nhận hy sinh những gì mà em đang có. Em biết anh ấy đã phải suy nghĩ rất nhiều cho cả anh ấy và em nên em cũng quyết định chấm dứt với anh. Em đã hẹn anh ấy ra ngoài nói chuyện. Đêm hôm ấy, anh ấy đã khóc. Lần đầu tiên em nhìn thấy anh ấy rơi nước mắt.
Em đang là sinh viên (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Những ngày sau đấy, em chìm trong cảm giác đau khổ tới tột cùng. Chưa bao giờ em phải trải qua cảm giác đó. Em luôn muốn nhắn tin với anh nhưng không thể vì em sợ cho anh nhiều áp lực.
Nhưng em vẫn cố ra sức níu kéo. Em đã cho anh ấy biết tình cảm của em dành cho anh ấy nhiều và sâu đậm tới mức nào. Nhưng có lẽ càng cho anh ấy biết em yêu anh ấy bao nhiêu thì em càng khổ bấy nhiêu. Cho dù em và anh ấy vẫn yêu nhau nhưng em thấy không được như xưa, thậm chí có khi anh còn lạnh nhạt với em. Có lẽ đó là những chiêu mà con trai sử dụng khi đi tán được con gái thì phải. Em đã thẳng thắn nói với anh ấy về thái độ của anh ấy và tình hình sau đó cũng có khá hơn.
Nhiều đêm em nghĩ về quãng thời gian mà em đã có. Em đã nhận ra nhiều điều, em yêu mà chỉ biết yêu hết mình mà không biết cách chăm sóc tình yêu đó, em đã quá chủ động mà không biết rằng đã làm cho anh nhiều khi phải mệt mỏi vì những tin nhắn của em. Nhưng những gì mình đã làm thì không thể lấy lại được.
Lại còn họ hàng nhà em cũng khó chấp nhận anh ấy vì hoàn cảnh của anh ấy. Họ sẽ nói ra nói vào, bảo em ngu ngốc, không biết tính toán khi yêu. Nhưng em biết em có thể chấp nhận khó khăn khi sống với anh ấy, chấp nhận tất cả vì anh ấy.
Giờ đây, việc học hành của em ngày càng sa sút hơn. Không phải vì chuyện yêu mà em trở nên như vậy mà vì em thấy mình không có khả năng để theo tiếp. Em muốn bỏ học để đi làm nhưng khi nghĩ tới những gì mà bố mẹ kỳ vọng, danh dự của bố mẹ, của mình và của anh ấy em lại không thể nhưng cứ học hành như em thế này thì học cũng như không, chỉ tốn thêm tiền của bố mẹ mà thôi.
Mọi chuyện với em giờ rối tung lên làm em thấy rất mỏi mệt và chẳng biết mình phải làm sao nữa, yêu hay không yêu? Học hay không học? Lại còn chuyện các anh chị của anh ấy vì muốn anh ấy lấy vợ nên đã xin số điện thoại của những người khác để anh ấy làm quen. Em sợ một ngày nào đấy anh ấy không chịu nổi áp lực mà rời bỏ em lấy người khác như họ hàng của anh ấy mong muốn thì em sẽ sụp đổ mất. Chị cho em lời khuyên với, em nên làm gì trong hoàn cảnh này.(Em gái).
Trả lời:
Chào em, cảm ơn em đã gửi băn khoăn về chuyên mục. Qua câu chuyện của em chị có thể hiểu em là một cô gái còn trẻ, mới có 19 tuổi, đang là sinh viên, em yêu khá thật lòng và trong sáng tuy nhiên, cũng chính vì thế mà em ít kinh nghiệm và khá lụy tình, không có bản lĩnh.
Thứ nhất, mẹ em đã đúng khi ngăn cản tình cảm của em. Mẹ là người đi trước, có kinh nghiệm nên hiểu cái gì tốt cho em, nhưng rất tiếc em lại không nghe lời cha mẹ. Gia đình, cuộc sống của anh ấy không phù hợp để là chỗ dựa lâu dài cho em, thế nhưng, em quá ngây thơ và non nớt, gặp người ta cái là thích ngay, và vì vậy em nhanh chóng có tình cảm với anh ta mà bỏ qua những lời khuyên bảo của cha mẹ. Còn đương nhiên, anh ấy hơn em 6 tuổi nên khá từng trải trong chuyện tình cảm, do đó không khó để tán tỉnh và nhận ra tình cảm em dành cho anh ấy. Và vì thế, việc anh ta làm cho em yêu anh ta không có gì là đáng ngạc nhiên.
Nhưng giờ em không thể tập trung vào học (Ảnh minh họa)
Việc một người có cuộc sống khó khăn không có gì là sai, cái quan trọng là người ta phải tốt và yêu mình hết lòng. Nhưng chị thấy anh ta không yêu em thật, khả năng nổi trội của anh ta chỉ là nắm bắt tâm lý người khác – một hành động của những gã trai từng trải và khôn ngoan mà thôi chứ không có phẩm chất gì tốt đẹp của một người trụ cột trong gia đình. Khi bị gia đình giục cưới vợ, anh ta không có bản lĩnh để bảo vệ tình yêu của mình, rồi sau đó lại còn nói chia tay em và lạnh nhạt với em để gặp gỡ người khác. Vậy mà em vẫn chấp nhận được thì chứng tỏ em quá yếu đuối và bi lụy trong tình cảm. Việc duy nhất mà em có thể làm là khóc lóc và đau khổ, càng như vậy thì người ta lại càng chán nản và coi thường mình thôi em ạ.
Khi một người đàn ông đã lấy một lý do bất kì để chia tay mình thì con gái có lòng tự trọng nên đồng ý và để cho anh ta đi, giữ xác mà không giữ được hồn thì để làm gì hả em? Vậy mà em vẫn hết lần này đến lần khác níu kéo, chỉ biết mang nước mắt ra để làm vũ khí, điều ấy không khiến đàn ông ở lại với mình em ạ. Và cuối cùng, em thấy đấy, anh ta vẫn bỏ em mà đi.
Điều em băn khoăn hiện nay, em có nên học tiếp không vì em biết em học không vào. Tại sao lại học không vào khi cha mẹ đã dành những thứ tốt đẹp nhất để cho em ăn học? Vì em đau khổ, yêu anh ta quá nên không thể học được? Em coi anh ta là cả thế giới của mình nên khi mất đi, em chán nản tất cả? Đó là những điều quá yếu đuối và thiếu bản lĩnh của các cô gái trẻ hiện nay, chỉ biết yêu đương mà mà không học hành, không có ý chí gì. Càng như vậy đàn ông càng chán hơn mà thôi.
Lời khuyên tốt nhất dành cho em là hãy xốc lại tinh thần và học hành cho tử tế để báo hiếu cha mẹ. Nếu không học được thì dành một thời gian nghỉ ngơi đi du lịch để lấy lại cân bằng rồi quay lại học hành. Cha mẹ đã vất vả vì mong em ăn học, em đã hơn những bạn khác là được tạo điều kiện để học hành tử tế, vậy thì phải cố gắng mà học cho tốt để sau này ra trường có việc làm và có cuộc sống tốt. Một người đàn ông tử tế, tốt bụng giỏi giang cũng không thể khiến cho phụ nữ quên đi sự nghiệp của riêng mình mà bỏ quên học hành, huống hồ một người gia đình, tính cách và kiểu lăng nhăng, yêu đương không ra gì như anh ta.
Nhân đây chị cũng có lời khuyên với tất cả các bạn gái trong tình yêu đó là, dù có yêu người ta đến mấy thì vẫn phải có công việc, cuộc sống của riêng mình, không bao giờ được phép sa sút học hành, coi người yêu là cả thế giới để khi mất đi thì không thể đứng lên được, chỉ biết than vãn và khóc lóc. Những hành động đó là thế hiện sự kém cỏi, yếu đuối, không có lòng tự trọng và càng khiến cho nam giới mệt mỏi.
Cái quan trọng trong tình yêu là phải nhận ra người đàn ông đó có tốt, có yêu mình thật lòng hay không để đối xử lại. Đừng coi trọng tình cảm của mình hơn lý trí, đừng chỉ đặt cảm giác bình yên, hạnh phúc của mình khi ở bên anh ta mà quên đi những thói xấu của anh ta và bỏ qua tất cả. Nếu phát hiện người đàn ông của mình chỉ cần nhắn tin, gọi điện hay gặp gỡ người con gái khác thì chứng tỏ anh ta đã không còn yêu mình nữa, bởi nếu yêu thì không ai lại đi tìm thêm người khác.
Và khi đó, tốt nhất là hãy giải phóng cho anh ta để anh ta tìm đến với người anh ta muốn, còn mình cũng có thời gian đi tìm người yêu mình thật lòng, không nên bám theo những kẻ không coi mình ra gì cho mất công sức lại chỉ bị nhận lại sự phũ phàng. Thấy em tự tin, năng động, giỏi giang, xinh đẹp thì không thiếu người tốt vây quanh, và thậm chí, chính những kẻ đã bỏ em ra đi, khi đó lại “no xôi chán chè” kẻ mới và thấy em thành công và xinh đẹp hơn trước sẽ đâm tiếc nuối em. Và khi đó, em có thể nói vào mặt anh ta rằng, giờ em có nhiều cơ hội tốt hơn anh ta nên không cần để ý đến loại người như vậy. Đấy mới là cách cư xử của những cô gái thông minh và có bản lĩnh.
Chúc em may mắn, hạnh phúc.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Người yêu không dám vào phòng cháu
Cháu cứ nghĩ đêm đó anh ấy sẽ nhảy bổ vào cháu mà làm "chuyện ấy" và cháu sẽ chứng tỏ đến cùng để anh ta hiểu cháu không phải là đứa con gái dễ dãi.
Cháu là đứa con gái sống khá khép kín và luôn nghe lời bố mẹ. Cháu chỉ biết học và học nhưng kết quả chỉ là ở mức khá. Ngoại hình của cháu cũng bình thường. Nói chung là cháu chẳng thấy mình có gì nổi bật. Ra trường chắc chắn cháu sẽ về cơ quan của mẹ làm việc - một công việc hành chính đơn giản nhưng ổn định.
Con gái 21 tuổi cần có nơi có chốn để đến lúc ra trường là có thể tính đến chuyện lập gia đình. Đấy là quan niệm của bố mẹ cháu. Và bố mẹ cháu nhờ hết người này người kia để tìm cho cháu một người đàn ông.
Bố mẹ cháu là người sơ tuyển trước. Cuối cùng cũng chọn được một người "hợp với cháu và gia cảnh nhà cháu". Anh hơn cháu 2 tuổi, đã đi làm trong một cơ quan Nhà nước. Từ bé đến lớn cũng chỉ biết mỗi việc học, học xong bố mẹ "chạy" đi cho làm ngay.
Hôm đầu tiên đến nhà cháu chơi, anh đi cùng một người làm trong cơ quan mẹ cháu. Cháu thấy mọi thứ cũng bình thường và cũng muốn chờ xem tình hình sẽ như thế nào.
Một tuần sau, anh lại đến nhà cháu chơi. Lần này anh đi một mình. Anh không hẹn trước với cháu. Đi qua cửa thấy phòng khách không có ai, anh đi lòng vòng mấy lần mà không dám vào. Sau đó anh gọi điện nói đang đứng trước cửa nhà cháu. Thú thật là lúc ấy cháu hơi thất vọng một chút về người đàn ông đang tìm hiểu mình. Anh không tự tin khi đến chơi với mình thì làm sao có thể làm chỗ dựa cho mình sau này được? Nhưng rồi cảm giác thất vọng cũng nguôi ngoai khi bố mẹ cháu hết lời khen ngợi anh về thành tích học tập, về gia đình cơ bản, về sự hiền lành chất phác của anh. Thôi thì lại cứ chờ xem.
Lần thứ ba anh đến nhà ăn cơm theo lời mời của bố mẹ cháu. Không may hôm ấy điện nhà chập. Cái công tắc tổng ở đối diện với chỗ ngồi của anh mà anh không biết xử lý thế nào. Anh cứ chạy qua chạy lại cuống cả lên. Nếu bố cháu không xuất hiện đúng lúc thì có lẽ hôm đó đã xảy ra cháy lớn. Nhưng bố mẹ cháu vẫn nghĩ hành động của anh là bình thường vì "lạ nước lạ cái". Khổ nỗi bố mẹ cháu đã mặc nhiên coi anh là người yêu của cháu và luôn tạo điều kiện để chúng cháu có khoảng riêng tư.
Một lần anh đến nhà chơi và trời mưa rất to. Bố mẹ cháu đã chủ động mời anh ngủ lại mà không cần hỏi ý kiến của cháu. Cháu cứ nghĩ đêm đó anh ấy sẽ nhảy bổ vào cháu mà làm "chuyện ấy" và cháu sẽ chứng tỏ đến cùng để anh ta hiểu cháu không phải là đứa con gái dễ dãi. Nhưng không, anh lại xin ngủ trên ghế sopha ở phòng khách. Đêm đó cháu không ngủ được vì cứ chờ đợi tiếng gõ cửa của anh... nhưng anh đã không làm như những gì cháu nghĩ.
Hôm sau, cháu đã nói với anh là đừng bao giờ đến nhà cháu nữa. Cháu cũng nói chuyện dứt khoát với bố mẹ là không thể yêu một người đàn ông hèn hạ như thế được. Mẹ cháu thì lý luận rằng, cứ cưới đi rồi sẽ yêu sau. Đàn ông đa số là như thế. Sau này cưới rồi sẽ đào tạo thêm. Bố mẹ cháu trước đây cũng thế.
Cháu có nên lấy người đàn ông hèn như anh ta không? (Ảnh minh họa)
Bây giờ cháu như đứng trước ngã ba đường. Cháu ý thức được rằng chuyện tình cảm của mình, hạnh phúc của mình là do mình quyết định. Nhưng cháu nghĩ bố mẹ có yêu thương cháu và muốn cháu hạnh phúc thì mới làm thế. Nhận định của mẹ cháu về đàn ông không biết có chính xác không (dù sao mẹ cháu cũng đã trải nghiệm, cho dù trải nghiệm của thời mẹ cháu khác của cháu bây giờ)? Liệu cháu - một cô gái bình thường - có thể gặp được một người đàn ông tốt hơn anh ta không?
Cháu cảm ơn bác sỹ!
Thực tế và tưởng tượng về tình yêu
Nếu tôi là người bác hoặc chú ruột của cháu thì tôi sẽ nói với cháu như thế này. Cháu đã nhìn lại mình chưa? Cháu nghĩ mình là ai mà đánh giá người đàn ông kia là hèn? Chàng thanh niên trong thư cháu kể có vẻ lịch sự, có giáo dục, biết khả năng mình (do đó biết giới hạn mình).
Nếu anh ta hèn nhát thì chắc chắn sẽ không đến mà không hẹn, không ngủ ở nhà "người lạ" khi chưa có "danh hiệu". Chàng trai này biết mình làm gì và cái gì "chưa tự" cho phép được làm. Thế thì tại sao cháu lại tưởng tượng đêm đó chàng phải tấn công cháu, rồi cháu chống cự để gọi là "yêu trong dũng cảm hiếp dâm" giống như trong phim.
Ở đây lại phải nhắc đến mối quan hệ giữa thực tế và tưởng tượng về tình yêu. Trong tưởng tượng, chúng ta nhất định phải mơ gặp người đẹp (với nam), anh hùng (với nữ), tháo vát và không ngừng phát triển. Khi mình nghĩ mình "quá" tầm thường và trung bình thì mình không tự tin nơi mình mà phóng hết nguyện vọng của mình (về mình) đến một thần tượng để thần tượng đó "chở và xây cất" nguyện vọng của mình thành thật. Con người không thể sống theo giấy ủy quyền được.
Cũng có khi, trong vô thức, cha mẹ cháu biến cháu thành người tầm thường, nhưng trên thực tế cháu lại là người có cá tính, đầy sức sống. Thế thì nên hiểu sâu cái ý nghĩa của cái "trung bình" như thế nào? Phải nhớ trung bình là cái trung dung giữa hai thái cực, chứ đừng thấy mặt hồ bằng phẳng mà nghĩ nước không động.
Trong câu chuyện của cháu, cũng phải nhắc đến ảnh hưởng của văn hóa hình ảnh tình yêu "lý tưởng" và những thời sự trưng bày phô trương hành vi xấu xa của con người. Trong văn học, sẽ chẳng có cuốn sách nào nếu nhìn cuộc sống chỉ có hạnh phúc và thành công. Báo chí cũng không sống được nếu không có tài tử này, đào kép kia lộn xộn, lung túng với tình duyên. Nếu không có những chuyện dâm dục, tầm thường thì chẳng thể là cuộc đời.
Thế thì bài học tình yêu là mỗi người mỗi khác. Nhưng chúng ta cần nghe kinh nghiệm người đi trước - cha mẹ, những người thân nhiều tuổi - và người đi gần chúng ta - anh chị em ruột và bạn bè cùng thế hệ. Cái chính là phải nói chuyện với nhau để những tưởng tượng, mơ cảm không chiếm chỗ của thực chất quan hệ tìm hiểu tình cảm giữa người với người.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Già kén kẹn hom Tuấn buồn và mệt mỏi, nhưng chẳng dám mở miệng nói với ai. Cảm giác xấu hổ khiến anh không dám bộc bạch. Tuấn là con độc đinh, lại là đích tôn nên được cả nhà, cả họ tập trung chăm chút. Trời phú cho vẻ ngoài đẹp trai, lại ăn học thành đạt, kinh tế đàng hoàng, biết lợi thế của mình...