“Em rất tốt, còn anh?”
Chúng ta đơn giản chỉ là những người đã từng đi chung trên một chuyến xe cuộc đời.
Người yêu cũ à! Phía sau một cô gái là gì anh biết không? Có một người đã nói rằng “Phía sau một cô gái là những nỗi nhớ xếp thành dãy…” Và với em nó chính là nỗi nhớ về những gì đã qua mà ta không thể nắm giữ, nỗi nhớ về những phần yêu đã mất đi.
Chỉ mới hôm qua thôi ta vẫn còn nồng nàn gọi nhau bằng hai tiếng “ Người yêu”, chỉ mới hôm qua thôi ta vẫn trịnh trọng giới thiệu với người khác về hai chữ “người yêu”. Nhưng ngày hôm qua là ngày đã qua và không bao giờ quay lại, còn ngày hôm nay mới thực sự là cuộc sống, và chúng ta trở thành những người khác trong cuộc sống của nhau. “Người yêu cũ” của nhau.
Người yêu cũ à! Anh nghĩ rằng em sẽ hận anh ư? Anh nghĩ rằng em sẽ gục ngã vì anh ư? Em đủ lớn để sống, đủ lớn để bước đi vậy thì cũng sẽ đủ lớn để chấp nhận mọi sóng gió của cuộc đời. Anh có thể đã làm em rất đau, đã khiến những giọt nước mắt đắng ngắt từ bờ mi em rơi xuống nhưng điều đó không đồng nghĩa rằng em sẽ phải quỵ ngã vì nỗi đau, không đồng nghĩa với việc rằng em sẽ phải sống với nỗi đau mà anh mang đến. Cuộc đời này chỉ là một chuyến xe hà cớ gì ta phải hận, hà cớ gì ta cứ phải đau trong khi người gây ra nỗi đau cho ta thì đang hạnh phúc ở một trạm xe trước đó?
Người yêu cũ à! Anh đã xóa tên em trong danh bạ điện thoại, xóa tên em ra khỏi Friendslist của Yahoo Messenger, xóa tan hoang cái blog anh viết cho em, xóa hết những gì về em ra khỏi cuộc sống của anh nhưng có một thứ anh sẽ không bao giờ xóa được đó là “ Kí ức“. Anh có xóa được kí ức không? Có xóa được những kỉ niệm về nhau không? Có xóa được tiềm thức của gia đình và bạn bè chúng ta rằng chúng ta đã từng là một đôi? Liệu khi tình cờ nghe lại một bài tình ca cũ từng dành cho em, đi qua một con đường cũ ngập tràn kỉ niệm lòng anh sẽ không chút lăn tăn về những yêu thương đã có?
Anh à, em vẫn đang sống rất tốt (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Còn em, em chọn cách bước đi, em chọn cách gói gém kỉ niệm và đau thương. Có thể ngày hôm nay đây em vẫn khóc vì anh, khóc vì một tình yêu đã mất. Có thể trên những hành trình tiếp theo trong chuyến xe cuộc đời sẽ có những phút giây buồn vui, thành công hay thất bại mà em nhớ đến anh nhưng nỗi nhớ đó không phải dành cho anh, nó dành cho quá khứ, dành cho những gì đã qua mà em vẫn còn nâng niu và trân trọng.
Người yêu cũ à! Anh nói em là một kẻ yếu đuối nhưng anh biết không em là kẻ yếu đuối trong số những người mạnh mẽ nhất. Chúng ta đơn giản chỉ là những người đã từng đi chung trên một chuyến xe cuộc đời, trạm xe mà anh đã xuống với anh mang tên là “hạnh phúc”, còn em vẫn sẽ ngồi lại, rong ruổi với hành trình của mình, hành trình kiếm tìm cũng mang tên “hạnh phúc”.
Người yêu cũ à! Đừng bao giờ ghét nhau anh ạ… Bản tình ca mang tên “Mười năm” mà chúng ta đã nghe ở quán Café năm ấy có lẽ sẽ không bao giờ còn được cất lên, nhưng mười năm sau khi gặp lại, khi chúng ta đã trở thành những kẻ xa lạ trong cuộc sống của nhau, em vẫn sẽ mỉm cười nhìn anh và nói “Chào anh! Em rất tốt còn anh thì sao?”
Người yêu cũ à! Kí ức về anh đã gói chặt xong rồi và giờ là lúc em phải cất nó đi, em mang theo nó trong hành trình tiếp theo của mình. Anh nghe thấy chưa? Người phụ xe nói với em rằng “ Trạm tiếp theo: Lạc quan” “Trạm tiếp theo: Vui vẻ” “Trạm tiếp theo: Hạnh phúc”.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mong anh bình yên
Mong sao cuộc sống sẽ mang đến cho anh niềm hạnh phúc trọn vẹn.
Anh yêu thương! Cho em được gọi anh như thế một lần cuối để em biết rằng em đã mãi mãi mất anh, mất đi tình yêu hạnh phúc của mình bao năm qua. Giờ em phải sống sao đây khi không còn có anh bên cạnh em nữa, giờ đây đối với em mọi thứ đều vô nghĩa khi em đã mất đi ý nghĩa sống. Đã nhiều lần em tự hỏi ý nghĩa sống của mình là gì? Câu trả lời của em vẫn như 3 năm về trước là tình yêu của anh dành cho em, nhưng giờ thì tình yêu đó không còn nữa, em phải trả lời sao đây?
Em biết anh không hoàn hảo, nhiều thứ không được như em mong muốn, nhưng tình yêu của anh dành cho em thì quá hoàn hảo. Dù ở xa nhưng anh vẫn yêu thương quan tâm lo lắng cho em hết mực, anh yêu em hơn cả cuộc sống của mình. Tại sao đến bây giờ khi không còn anh bên cạnh nữa em mới nhận ra điều đó?
Khi anh rời xa em để đến với người con gái khác, anh đâu biết rằng cảm xúc của em giờ đây chồng chất như thế nào? Bao nhiêu nghi ngờ, bao nhiêu dằn vặt, bao nhiêu yêu thương và hi vọng... Tất cả đều vỡ òa khi những kỉ niệm êm đềm và bình yên ngày xưa ấy không còn thuộc về riêng em nữa!
Anh biết không mấy ngày nay em không ăn không ngủ, em chỉ nghĩ về anh nhớ về những kỷ niệm êm đềm mà ta đã có với nhau, rồi lòng em đau nhói khi biết rằng tình yêu mà bao nhiêu năm anh dành cho em giờ lại dành cho một người con gái khác. Cuộc sống của em dường như chẳng còn gì ý nghĩa nữa. Em đã cố gắng lao vào công việc, vùi đầu vào học tập, làm tất cả mọi việc để giết chết thời gian rảnh rỗi... nhưng rồi, những khi em chợt tỉnh, chợt nghĩ và chợt nhớ đến anh thôi, thì trong lòng em càng cồn cào, nhức nhối. Có lẽ anh chưa bao giờ thử đặt mình vào vị trí của em một lần nên anh không thể hiểu được nỗi đau giờ này em đang phải trải qua. Anh chẳng thể nhận ra được nỗi buồn sâu thẳm trong ánh mắt em, không thể hiểu được trái tim em đang đau khổ như thế nào mỗi khi nghĩ đến cảnh anh đang tay trong tay với người con gái khác và, anh cũng chẳng thể biết được cuộc sống của em giờ đây tẻ nhạt và đơn độc như thế nào...!
Anh yêu người đó chắc hẳn sẽ được hạnh phúc hơn là yêu em vì người ta ở gần anh có thời gian đểyêu thương chắm sóc anh hơn em, nghề nghiệp người ta cũng ổn định hơn em và hơn nữa gia đình người ta gia giáo hạnh phúc chứ không tan nát như gia đình em. Và anh đã chọn người đó thay em, cũng đúng thôi vì ai cũng có quyền chọn lựa những cái tốt nhất cho mình mà. Nhưng nếu tình yêu mà đưa ra cân đo đong đếm giữa người này với người kia thì đó đâu phải là tình yêu nữa hả anh?
Chưa bao giờ em thấy cuộc sống của em thật khó khăn và khổ sở như bây giờ. Nếu phải chọn giữa sự sống và cái chết thì chắc em sẽ chọn cách vui vẻ để sống tiếp, nhưng em không thể sống vui vẻ được, lòng em đau lắm. Em tự trách mình không biết trân trọng những gì mình đang có để chạy theo đam mê của công việc của cuộc sống. Em rời xa anh bỏ anh lại một mình trong cô đơn tuyệt vọng, em biết em có lỗi khi phải bắt anh chờ đợi trong mòn mỏi. Em có lỗi khi đã thất hứa với anh ra trường em sẽ ra bắc nhưng thay vì ra bắc em lại vào nam... Nhưng tình cảm em dành cho anh thì vẫn không thay đổi, em còn trẻ em còn có đam mê, còn muốn bay nhảy nhưng mục đích sau cùng của em là vẫn muốn được trở về với anh và mình bên nhau mãi mãi. Em đã rất tin anh tin tình yêu của anh đủ lớn để chờ em quay về. Nhưng cuộc sống không ai biết trước được chữ ngờ...
Mong cho anh bình yên bên cạnh người con gái anh đã lựa chọn (Ảnh minh họa)
Những gì em làm em sẽ rất hối tiếc chứ không hối hận, vào đây em học được nhiều thứ, em cảm thấy mình trưởng thành và lớn hơn rất nhiều. Em không còn là cô bé nhút nhát và yếu đuối như ngày xưa nữa, nhưng cái giá em phải trả khi có được những thứ này đó là em phải mất anh, mất mãi mãi.
"Một người đang quên, một người nhớ... một người hạnh phúc, một người đau" - Nhớ tới câu thơ này em chợt bật khóc, khóc nức nở vì nuối tiếc những gì đã qua.
Giờ em chẳng làm được gì em sống như cái xác không hồn, anh biết điều đó, nhưng tình yêu anh dành cho em đã không còn thì em có làm sao cũng vô nghĩa. Anh không quan tâm nữa, em gọi điện anh không nghe máy, em nhắn tin anh không nhắn lại giờ anh bảo em phải làm sao đây?
Anh nói em hãy nghĩ thoáng ra một chút còn không em cứ tiếp tục như thế thì cả hai đều đau khổ, em nghe lời anh, em cố gắng xem hạnh phúc của anh như hạnh phúc của em với ý nghĩ rằng em thật may mắn vì đã có anh ở bên cạnh em trong suốt bao năm qua, trong những lúc em khó khăn đau buồn nhất, anh đã giữ chặt bàn tay em để em không bị gục ngã. Anh là người chân thành và tốt bụng, em phải nhường anh cho người khác để anh được hưởng hạnh phúc vậy là em vui rồi, nhưng sao lòng em lại đau nhói nước mắt cứ trào ra vì em biết rằng em đang lừa dối chính mình...
Mọi chuyện bây giờ đã quá muộn anh không còn là anh của ngày xưa nữa. Mỗi buổi tối em không còn được nghe tiếng chuông điện thoại đặc biệt của em nữa, em không còn được anh yêu thương vỗ về mỗi khi em gặp khó khăn trong cuộc sống nữa. Anh nhẫn tâm chối bỏ tất cả những mình đã có với nhau?
Thời gian liệu có thể xóa nhòa tất cả? Hình ảnh yêu thương có thể nhạt nhòa theo năm tháng? Em cũng không thể hình dung được điều gì rồi sẽ xảy ra...! Nhưng giờ đây, mỗi khi nhớ đến ánh mắt trìu mến và nụ cười hiền từ của anh, những kỉ niệm bên anh, vòng tay ấm áp, nụ hôn nồng nàn anh trao... tất cả những kỉ niệm yêu thương ấy vẫn mới nguyên và gần gũi như chỉ mới ngày hôm qua!
Cuộc sống đã dạy cho em biết yêu thương và giờ đây, cuộc sống cũng đang dần dần dạy em cách phải biết chấp nhận. Chấp nhận cuộc sống không có anh bên cạnh, chấp nhận một sự thật phũ phàng mà em chưa bao giờ nghĩ đến, chấp nhận bước tiếp những bước dài con trên đường của riêng em... Chấp nhận tất cả để mình mạnh mẽ và trưởng thành hơn sau những vấp ngã và mất mát này!
Mong sao cuộc sống sẽ mang đến cho anh niềm hạnh phúc trọn vẹn và sự yêu thương ngọt ngào hơn bao giờ hết. Mong cho anh bình yên bên cạnh người con gái anh đã lựa chọn, mong cho nụ cười mãi hiện hữu trên khuôn mặt hiền từ của anh...!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mất trinh thì sao, việc gì mà có lỗi với chồng? Những bạn gái nếu đã trót vì lý do gì đó mà mất đi trinh tiết trước đêm tân hôn thì không việc gì phải xấu hổ hay cảm thấy có lỗi với chồng mình cả... Tôi quan hệ với vài người đàn ông trước khi lấy chồng Chào chị Thuydung! Tôi đọc được chia sẻ của chị, ban đầu tôi không định...