Em rất mệt mỏi…
Hôm qua quyết tâm không chúc mừng sinh nhật anh đã bị sụp đổ bởi thực tế em rất nhớ anh. Lang thang cùng bạn bè xem đá bóng về, niềm vui chiến thắng của VN lớn bao nhiêu cũng trở thành con số 0 trong lòng em mặc dù em đã “đau tim” đến thế nào khi trận đấu còn 20 phút.
Chỉ còn 2 giờ đồng hồ nữa thôi là em đã thành công với quyết tâm của mình, nhưng rồi tay em không thể rời chiếc điện thoại, đầu em không thể thôi nghĩ đến anh… Vậy là em đã thất bại. Anh bảo rằng “em có niềm vui trọn vẹn. Chỉ có anh, vầng trăng khuyết thôi” mà đâu biết rằng nếu hôm nay anh là vầng trăng khuyết thì em là bầu trời không sao, không trăng?! Lại một đêm em thức cùng những vui buồn đã có với anh trong hơn 2 năm qua… H ơi! Anh có biết?! Khi chưa gặp anh, em đã đón nhận tình cảm của anh ấy và rồi em biết mình sai lầm vì chỉ có một điều duy nhất mà anh ấy có thể mang lại cho em đó là mệt mỏi.
Thực tế em vẫn chỉ là cái bóng của chị gái mình trong lòng anh ấy thôi. Khi gặp anh, em đang là kẻ bế tắc trong sự mệt mỏi ấy. Em tìm mọi cách để thoát khỏi cái vòng luẩn quẩn “anh ấy – em – chị gái” nhưng thật khó khăn. Rồi em có người đồng nghiệp, đồng hương vui tính, thoải mái là anh, nhưng anh lại là kẻ đa tình. Em thường nói với mọi người rằng “anh không chỉ đào mỗi hoa mà đào cả rễ” khi mọi người bảo anh đào hoa. Em ghét những người như thế nhưng lại đón nhận anh sau nửa năm là đồng nghiệp. Anh biết vì sao không?! Vì em muốn quên anh ấy. Bên anh, em được chia sẻ và nhận nhiều sự chia sẻ, quan tâm, lo lắng từ anh. Niềm vui thật nhiều, nỗi buồn vơi đi. Và một điều chắc chắn hơn là em thực sự rất thương anh sau những tâm sự không mấy tốt đẹp về gia đình, về cuộc sống hàng ngày mà anh đang phải cố gắng. Cũng từ đó em cố gắng để có thể thay đổi anh nhưng anh đã phụ lòng em thật nhiều.
Anh nói lời chia tay cùng với lý do: “Em và anh như đi trên một con thuyền, càng đi sóng càng đẩy thuyền ra xa, không biết đâu là điểm dừng. Em không hợp với gia đình anh. Em sẽ không chịu được cuộc sống của anh. Vì thế anh không thể xác định lâu dài với em. Mình chia tay càng sớm sẽ càng tốt cho em vì em sống nặng tình cảm”.
Em đã suy sụp đến cùng kiệt, để rồi anh nói “Anh xin lỗi vì tất cả. Em đừng buồn, nhìn thấy em như thế anh đau lòng lắm”. Em sụp đổ hoàn toàn. Xin nghỉ phép về với gia đình để thấy “anh không phải là tất cả” đã giúp em lấy lại cân bằng mặc dù những chuỗi ngày tháng tiếp đó dài như vô tận khi hàng ngày em phải đối diện với anh vì công việc. Hơn một năm qua, em cố gắng đối diện với anh bằng vỏ bọc bề ngoài là một người bạn như anh mong muốn. Anh đâu có biết mỗi ngày đến cơ quan, ngoài cố gắng vì công việc, em còn phải gồng mình mỗi lần đối diện với anh?!
Em rất mệt mỏi H ah. Mỗi lần thấy anh trầm tư có vẻ mệt mỏi, em lại xót xa. Trong em lúc đó chỉ có thể nghĩ rằng đó là do anh mải mê “đi tìm những vì sao hạnh phúc”. Em những tưởng câu chuyện “Hạnh phúc ở dưới chân” mà anh đã gửi cho em là điều anh tâm đắc. Vậy mà, với anh hạnh phúc vẫn là “những vì sao” chứ không phải là Cỏ dưới chân Cây. Em sẽ không là Cỏ và cũng sẽ không cố gắng là “vì sao” nữa đâu anh, em sẽ là một cái gì đó không gắn liền tên anh…
Theo Ngôi Sao
Trai đa tình gặp gái lẳng lơ
Xa gia đình, thiếu thốn tình cảm nên anh đã không chống lại được sự cám dỗ của người đàn bà bỏ chồng đang một mình nuôi con.
Video đang HOT
Anh và em quen nhau qua sự giới thiệu của bác hàng xóm nhiệt tình và tốt bụng. Sự nhiệt tình của bác đã được đền đáp khi hai chúng ta bén duyên với nhau...
Ngay từ những tin nhắn đầu tiên, em đã cảm nhận được sự gần gũi nơi anh. Có lẽ vì anh là người cởi mở, thân thiện... và chính những điều đó đã làm cho chúng ta nhanh chóng xích lại gần nhau hơn.
Anh - một chàng trai đào hoa và đa tình (theo những gì em thấy và cảm nhận), em - một cô gái lẳng lơ (theo những gì anh nói). Đôi lúc em tự cười thầm, trai đa tình gặp gái lẳng lơ là một sự kết hợp hoàn hảo... vì người ta vẫn thường nói, giống nhau để hiểu nhau và khác nhau để yêu nhau. Thế nhưng... em đã lầm!
Mình không hiểu nhau và cũng không yêu nhau vì mới ở bên nhau có một tháng nhưng anh đã hai lần mang tình yêu của chúng mình để thử thách em. Anh không tin em, cũng không tin những gì em nói với anh là sự thật. Anh đã vô tâm nói rằng, anh không hiểu em, cũng không hiểu những điều em nói và cũng không thể biết trong đầu em đang suy nghĩ gì?
Hai đứa làm việc cách xa nhau hơn 300km, dù xa nhau nhưng em vẫn luôn động viên anh: "Để duy trì và giữ vững tình yêu thì niềm tin là yếu tố tiên quyết". Vậy mà anh nhẫn tâm coi tình cảm của em như một trò đùa...
Anh bắt đầu "thử" em bằng việc lập nick ảo nhắn tin làm quen với em. Mục đích của anh là giả danh một người khác tán tỉnh em và thử xem em có thật lòng với anh không? Thật may, em không phải là người dễ dãi và em cũng đã sáng suốt để nhận ra sự việc nên kế hoạch của anh đã nhanh chóng bị em lật tẩy. Thế nhưng, anh không cam tâm làm kẻ chiến bại nên anh vẫn tiếp tục vạch ra kế hoạch để thử thách em lần hai và lần này, anh đã thành công và em là kẻ thất bại... nhưng em vẫn vui vì nhờ phép thử đó mà em hiểu thêm về anh hơn!
Chúng mình đã bén duyên nhờ sự mai mối của bác hàng xóm (Ảnh minh họa)
Em phải công nhận đầu óc anh quá phong phú khi dựng lên một vở kịch mà ngay cả trên phim ảnh, em cũng chưa bao giờ được xem : "Anh quen cô ấy từ ngày anh chuyển công tác tới nơi này. Xa gia đình, thiếu thốn tình cảm nên anh đã không chống lại được sự cám dỗ của người đàn bà bỏ chồng đang một mình nuôi con. Những nhu cầu của người đàn ông cùng với sự đẩy đưa của hoàn cảnh khiến anh rơi vào vòng tay của cô ấy. Đây là một cái bẫy mà anh đã sai lầm vì không làm chủ được mình nên giờ anh phải trả giá cho những sai lầm đó. Anh đã khiến cô ấy mang bầu, đứa con anh không mong đợi nhưng có lẽ anh phải có trách nhiệm với những hành động của mình". Em đã bàng hoàng và đau đớn khi nghe được những điều đó từ anh... vậy mà không ngờ rằng, đấy chỉ là câu chuyện anh dùng làm công cụ để thử thách tình cảm của em.
Anh nói với em, "Anh không muốn đứa con này, anh thà ngồi tù chứ nhất định không hợp lý hóa đứa trẻ và sẽ không bao giờ chấp nhận người vợ "gái nạ dòng". Nếu cô ấy cố tình làm khó anh, anh sẽ nuôi đứa bé đến năm 18 tuổi, còn việc gia đình cô ấy ép anh cưới, có chết anh cũng nói không". Sau khi thử lòng em, anh đã lập mưu tính kế bàn với em một kế hoạch rằng "Em hãy đóng giả là vợ sắp cưới của anh", rằng "Mình đã ăn hỏi và đang chờ ngày cưới", rằng "Em đang mang trong mình giọt máu của anh"... "Hãy làm tất cả những gì có thể để phá vụ này giúp anh!".
Vì mong anh thoát khỏi bế tắc này, em đã đồng ý vô điều kiện. Em không biết do mình tốt bụng hay do em đang chờ đợi một điều gì đó xa xôi hơn nên em đã không nỡ từ chối giúp đỡ anh. Anh bảo em "Hãy lên chỗ anh sớm và giải quyết vụ này giúp anh". Thực ra ngay hôm anh nói, em đã có ý định bắt xe lên chỗ anh... nhưng rồi suy nghĩ một lúc, em cũng đã trì hoãn ý định của mình. Thật may là em đã đủ tỉnh táo vì trong em bắt đầu có những nghi ngờ về câu chuyện của anh và việc em nói dối "Đã hẹn bạn đi chùa là không thay đổi được" cũng chỉ là cái cớ hợp lý để em câu giờ... và bây giờ em nghĩ, em đã hành động rất đúng.
Có một sự thật mà có lẽ anh sẽ không bao giờ biết được. Khi anh đang đóng kịch với vai diễn đau khổ, dằn vặt... em đã tin là thật và nói với anh "Mình không còn cơ hội tiến xa hơn nữa rồi" nhưng thực ra khi đó em vẫn nuôi hi vọng, đây là giấc mơ và em tin mình sẽ giúp anh giải quyết êm xuôi mọi việc, rồi chúng mình sẽ trở về bên nhau.
Lúc anh nói anh đang lo lắng và buồn chán vì điều này, anh không biết rằng, em cố tỏ ra bình thường với anh, vẫn bông đùa, vẫn mạnh mẽ, bản lĩnh... nhưng thực tế thì em đang suy nghĩ rất nhiều. Em đã rất buồn khi anh gặp phải hoàn cảnh trớ trêu như vậy... và em buồn hơn nữa khi cuộc sống đã cho em gặp anh và được anh yêu, cũng chính anh đã cho em hi vọng và mơ ước về ngôi nhà và những đứa trẻ, có anh, có em, có những đứa con ngoan của chúng mình. Hai ngày cuối tuần, lòng em bồn chồn lo lắng, em đã có ý định điên rồ là bắt xe lên chỗ anh... nhưng rồi, em cũng kịp ngăn lại hành động đó.
Qua hai lần thử thách của anh, em biết anh không thật lòng với em, anh cũng không tin tưởng em nhưng em vẫn muốn sống thật với lòng mình một lần... Và lá thư dưới đây cũng là những dòng chân thành em muốn gửi cho anh!
Anh à!
Thời gian quen anh có thể nói là quá ngắn nhưng em đã yêu anh, đôi lúc em tỏ ra kiêu kỳ thực chất em đang muốn che giấu tình cảm thật của mình, những lời nói mạnh mẽ cứng rắn của em là bức tường bao đánh lạc hướng sự yếu đuối. Em cũng không hiểu sao mình phải gồng mình lên làm điều đó.
Từ lúc quen anh, hình ảnh anh luôn hiện hữu trong trí nhớ em. Những lúc không chat cùng anh là khi đó em đang nghĩ đến anh. Anh có nói với em "vì sao anh yêu em" nhưng hình như chưa lần nào em nói cho anh biết anh có điểm gì đáng yêu. Em yêu anh vì em thấy ở anh là một con người giàu tình cảm, anh yêu trẻ con - đó là điều em yên tâm khi nghĩ đến việc mình có với nhau những đứa con. Anh bôn ba đã nhiều và anh đang có ý định nghiêm túc trong việc tìm cho mình một bến đỗ bình yên - đây cũng là điều em mong ở người em yêu vì ở cái tuổi của em cũng không còn thời gian lao vào tình yêu chỉ để trải nghiệm, chính vì thế em thấy tin tưởng anh.
Cầu mong vết thương lòng này sớm bình phục! (Ảnh minh họa)
Anh còn nhớ lần về nhà em chơi. Những câu nói đùa "đường về nhà vợ xa quá", những hành động mộc mạc như việc anh ra vườn hái rau, anh rửa bát...đáng yêu lắm anh có biết không? Thỉnh thoảng anh giận dỗi vì em không đáp lại tình cảm của anh cũng làm em yêu và nghĩ đến anh nhiều hơn. Khi anh đưa em đi chơi với bạn bè anh, lời anh giới thiệu, cái nắm tay vội dưới gầm bàn, câu nói nhỏ to khi nâng ly cùng mọi người, ánh mắt âu yếm trong phòng hát karaoke... tất cả những hành động đó đã khiến trái tim em rung động! Nhưng anh chưa bao giờ biết điều đó và em cũng không muốn để anh biết vì lúc đó mình mới chỉ nói chuyện được một tuần và đó cũng là lần gặp mặt đầu tiên của hai đứa.
Lần gặp gỡ thứ hai, anh đưa em tới quán của cô anh và anh ghé sát tai em nói nhỏ "cô ruột anh đấy". Câu nói ấy của anh rất bình thường nhưng với em đó giống như sự ra mắt. Anh muốn em làm quen dần với người nhà anh, đồng nghĩa với việc anh đã xác định rằng sớm muộn em cũng sẽ là người của anh. Lúc ở trong phòng hát, anh nắm tay em thật ấm áp. Ánh mắt anh nhìn em khiến em lúng túng hướng mắt mình lên màn hình tivi nhưng vẫn đủ để em cảm nhận sự trìu mến trong cái nhìn đó.
Buổi tối anh lên xe, anh bảo với em rằng, anh đã nói chuyện chúng mình với bố mẹ anh. Em thấy vui và hạnh phúc lắm anh biết không? Anh nói đúng, đêm đó em không ngủ được, em tưởng tượng ra đủ điều. Mình sẽ ăn hỏi như thế nào, đám cưới ra sao, hai đứa cùng nhau đi mua sắm đồ cho căn phòng của mình. Rồi cả đi trăng mật nữa, em thích đi Nha Trang... Lúc đó, em cũng lên kế hoạch cho việc chi tiêu của mình, em sẽ tiết kiệm hơn, cùng với số tiền dành dụm được từ khi đi làm cho đến giờ, em nghĩ tiệc cưới của mình sẽ rất đầm ấm và hạnh phúc. Ngay sau hôm đó, em đã nói chuyện với hai người bạn vừa làm đám cưới để hỏi họ kinh nghiệm, những việc phải chuẩn bị cũng như cách cư xử đối ngoại, đối nội...
Em đã nghĩ, đã mơ mộng nhiều lắm anh ạ! Nhưng giờ đây, nó không còn có cơ hội nào cho em biến ước mơ đó thành sự thật nữa... vì niềm tin của em trong anh và anh trong em cũng đã không còn nữa...
Hôm qua là một ngày đáng nhớ trong cuộc đời em bởi ngày hôm qua, em đã đưa ra ba quyết định dựa trên lý trí của mình. Nhưng hôm nay, sâu thẳm nơi trái tim, em vẫn hy vọng, vẫn chờ đợi một trong ba quyết định kia không có kết quả để cuộc đời em sang trang mới.
Cầu mong vết thương lòng này sớm bình phục để em lại được vui vẻ, hồn nhiên và đáng yêu như ngày nào!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Không dám tin chồng Vợ chồng sống với nhau nhưng khi nói về niềm tin với các đức ông chồng, nhiều bà vợ nói chắc như đinh đóng cột: "Đừng có dại mà tin lời mấy ông ấy". Ảnh minh họa Chị Ngọc có ông chồng bảnh bao nhưng lại có thói đa tình. Lúc đầu là vài lời tán tỉnh, nửa đùa nửa thật với mấy...