Em rạch tay cho vơi đi nỗi buồn
Em muốn c.hết nhưng nghĩ c.hết rồi anh và con kia sẽ thoải mái quá. Con bé sinh năm 1993. Họ ôm hôn chụp ảnh, còn đưa lên Facebook nữa.
ảnh minh họa
Em và anh ấy quen, yêu nhau đến giờ gần được 2 năm rồi. Anh ấy và anh trai em là bạn chơi với nhau. Do một lần đi cùng anh trai, em đã gặp anh ấy. Anh ấy sinh năm 1976, làm công việc tự do. Chúng em yêu nhau từ lần gặp đầu tiên. Anh ấy đưa em về nhà và được sự cho phép của mẹ anh. Gia đình anh cũng xin cho em công việc hiện nay.
Sau đó, hai bên gia đình qua lại như người một nhà. Cuộc sống của em cứ thế trôi đi theo ngày tháng. Anh ấy đã có một đời vợ và một cô con gái đang học lớp 3. Con bé ở nhà ngoại, đến chiều về nhà nội chơi, rồi tối đến lại về nhà.
Thời gian đầu yêu em, anh ấy chẳng bao giờ nói nặng một câu hay c.hửi bới em. Anh yêu thương em nhưng không bao giờ thể hiện ra bên ngoài. Chỉ thỉnh thoảng anh ấy có những hành động thể hiện sự quan tâm, lo lắng tới em thì em mới thấy được. Rồi đến một buổi chiều, em đi chơi với một người bạn trai. Vì người này có quen biết em từ trước nhưng chỉ là xã giao thôi. Hôm đó, chúng em chỉ ngồi nói chuyện ngày xưa thôi.
Đến tối về, anh ấy biết được em đi với anh bạn kia. Người yêu em cho rằng giữa chúng em có chuyện gì với nhau hoặc làm chuyện xấu xa bỉ ổi đó. Thế là anh gọi điện cho anh trai em đến và nói hết. Hai người c.hửi bới em, thậm chí đ.ánh rất đau. Người yêu cũng đ.ánh em. Đây là lần đầu tiên anh ấy đ.ánh em kể từ khi hai đứa ở với nhau. Anh nói không thể tha thứ cho loại đàn bà như thế. Cho dù em có cầu xin tha thứ, hay chứng minh là không có chuyện gì, anh ấy cũng bỏ ngoài tai.
Hai đứa giận nhau 1 tuần thì làm lành và cùng thời gian đó, anh bạn kia có đến tìm người yêu em để giải thích. Nhờ vậy mọi thứ mới trở lại bình thường. Cho tới thời gian gần đây, anh ấy thay đổi rõ rệt, làm em bất ngờ. Anh không còn đưa em đi chơi trong những ngày nghỉ hay buổi tối rảnh rỗi như trước nữa. Rồi anh bắt đầu đi qua đêm. Em có gọi điện nhưng anh tắt máy. Về nhà thì động một tí là anh ấy c.hửi em, rồi đ.ánh đ.ập, xem em như kẻ thù. Thậm chí có lần anh ấy còn đ.ánh em trước mặt mẹ và con bé con. Mẹ anh ấy hỏi tại sao lại đ.ánh em, có gì thì bảo nhau nhưng anh ấy không trả lời và bỏ đi.
Video đang HOT
Em đi làm, anh ấy không còn gọi điện thường xuyên như trước nữa. Có việc gì mới gọi thôi. Hôm vừa rồi, anh ấy xếp mấy bộ quần áo vào vali rồi đi không nói một câu nào. Hôm đó em bị ốm, đang nằm trên giường. Thấy anh như vậy em khóc, hỏi anh thì anh bảo: “Ơ. Hóa ra anh chưa nói với em à?”. Rồi anh ấy dắt xe đi.
Thấy vậy, em liền đuổi theo anh ra bến xe. Anh ấy vờ như không quen biết, nói với người bạn anh rằng gặp cô bạn (là em) và mời em uống nước. Em hỏi anh ấy đi đâu, thế là anh cáu gắt và đuổi em về. Trên đường về, em ấm ức, buồn bã vô cùng. Sức khỏe em đang yếu, anh ấy đã không ở bên chăm sóc mà ngày lễ cũng không ở nhà với em.
Em liền gọi điện nói là em nhớ những gì anh đối xử với em ngày hôm nay, rằng em sẽ t.ự t.ử. Anh ấy liền gọi điện về cho mẹ anh. Bà gọi cho em, khuyên có gì từ từ giải quyết, không được nóng vội. Cuối cùng anh ấy vẫn đi, về quê ở Quảng Bình.
Anh ở đó một tuần vui chơi thoải mái và có tình cảm với con bé sinh năm 1993. Hai người tình cảm, ôm hôn chụp ảnh, lại còn đưa lên Facebook nữa. Em đang làm thì có điện thoại của chị bạn. Chị ấy an ủi, động viên em đừng buồn. Về nhà xem, em ngã ngửa ra, không tin vào mắt mình. Em còn cho mẹ anh ấy xem nữa.
Rồi từ đó, em chỉ biết khóc và khóc, chẳng ăn uống gì cả, gầy đi rất nhiều, ai nhìn cũng thương hại. Khi em gọi điện cho anh thì con bé kia bắt máy. Trời đất như sụp đổ trước mắt em, em cứ đ.ập đ.ầu vào tường rồi tự nói với mình rằng chuyện không phải như thế đâu. Chán nản, tuyệt vọng, căm thù… em không còn đủ tỉnh táo nữa, chỉ muốn c.hết thôi. Em lấy dao lam rạch tay, chỉ nghĩ rằng làm sao cho vơi bớt nỗi đau đang phải gánh chịu thôi.
Ngày anh ấy về, em vẫn nuôi hy vọng rằng anh ấy sai, đó chỉ là vui chơi qua đường thôi. Nhưng ngay đêm đầu tiên, anh ấy đã không ngủ ở nhà, rồi tiếp những đêm khác. Hóa ra con bé đó đang học Cao đẳng ở Hà Nội. Vậy là hai người đó ở với nhau.
Anh ấy đi suốt, chỉ về nhà thay bộ quần áo rồi đi tiếp. Mọi người khuyên em hãy ra đi để đỡ khổ và có cuộc sống tốt hơn. Em sắp quần áo, đồ đạc để ra đi nhưng con tim thì vẫn muốn ở lại. Em không dám bước đi vì trong lòng còn yêu anh ấy rất nhiều. Em nghĩ không có anh ấy, em sẽ không sống được. Em đã quen với cuộc sống có anh ấy.
Em và anh ấy nói chuyện với nhau. Việc làm của anh là sai, nhưng anh không nhận lỗi mà còn đổ hết lên đầu em. Anh nói em không biết chăm sóc bản thân, để bây giờ gầy, xấu. Tất cả chỉ là ngụy biện cho việc làm của mình. Anh khuyên em nên ra ngoài ở sẽ tốt hơn, sẽ gặp người tốt hơn anh ấy nhưng em không đủ sức mạnh để làm được điều đó. Em vẫn ở nhà anh ấy, ngày ngày đi làm về căn nhà 3 tầng chỉ có mình em mà thôi, không ai tâm sự, chia sẻ.
Một hôm, anh ấy về có việc thì nhìn thấy em ngồi trên giường, cứ thơ thẩn chơi và thỉnh thoảng nói chuyện một mình. Anh ấy hỏi em bị điên hả, em gật đầu vì chẳng có ai nói chuyện hay chơi với em. Anh ấy nghe vậy im lặng. Em buồn ngủ, muốn ngủ nhưng sợ khi tỉnh dậy không thấy ai. Vậy là đêm đó anh ở nhà nhưng sang phòng khác ngủ. Nhưng đến đếm thứ ba thì anh lại đi. Ngày nào em cũng buồn tủi, khóc sưng mắt, mất ăn, mất ngủ, tinh thần suy sụp, chán nản vô cùng.
Em không biết nên làm gì nữa, lúc nào cũng có tư tưởng muốn c.hết. Nhưng nghĩ c.hết đi rồi anh ấy và con kia sẽ thoải mái quá, như vậy thì không đáng. Em biết mình yêu mù quáng, ngu dại để rồi tự làm khổ mình nhưng không thể làm khác được vì trái tim còn yêu anh ấy.
Em mong mọi người giúp em tìm được lối thoát cho riêng mình, để có thể trở lại như trước, khỏe mạnh, vô tư, yêu đời.
Theo VNE
Anh xin lỗi vợ vì cái tát
Có lẽ, đó là cái tát đầu tiên anh dành cho phụ nữ mà lại là người phụ nữ anh yêu thương nhất.
Khi anh đưa tay lên, anh đã có chút hối hận và muốn dừng lại nhưng đã không kịp nữa rồi. Bàn tay ấy quá nhanh, cái tát ấy cũng quá vội vàng để em phải chịu tổn thương quá lớn.
Anh biết, em chưa làm gì có lỗi với anh suốt thời gian 2 năm làm vợ chồng. Anh cũng chưa một lần to tiếng với em dù chuyện xích mích là khó tránh khỏi. Nhưng những lúc thấy có trục trặc là anh sẽ trấn tĩnh, từ từ suy xét và nếu em sai, anh sẽ góp ý nhẹ nhàng, không nông nổi. Vì thế, chúng mình rất ít khi cãi nhau.
Thế mà hôm nay, anh đã lỡ tay tát vợ, anh biết, cái tát này có thể làm r.ạn n.ứt tình cảm của vợ chồng mình suốt 2 năm, và cũng rất có thể nó sẽ khiến, tình yêu của chúng ta không còn nữa. Em sẽ cho anh là kẻ vũ phu, vô liêm sỉ và những thứ em nghĩ về anh còn nhiều hơn thế nữa.
Anh biết, hôm nay anh đã quá tay. Chỉ vì em nói anh đưa t.iền cho em về cho mẹ, vì mẹ em đang cần xây nhà cho anh cả. Anh không đồng ý và rồi chúng mình đã đôi co. Không hiểu sao, cứ nhắc tới chuyện t.iền nong là anh rất nhạy cảm, vì anh vốn là người có t.iền có của, gia đình anh cũng khá giả. Trước, người ta đồn rằng, em yêu anh vì t.iền, vì anh chẳng đẹp trai, cũng chẳng phải là nhân vật xuất chúng, trong khi em có thừa khả năng yêu những gã &'ngon lành' hơn anh. Thế là từ đó tới giờ, trong đầu anh luôn nghi ngờ chuyện tình cảm em dành cho anh. Đó là anh đã sai rồi!
Anh biết, hôm nay anh đã quá tay. Chỉ vì em nói anh đưa t.iền cho em về cho mẹ, vì mẹ em đang cần xây nhà cho anh cả. (ảnh minh họa)
2 năm sống với nhau, anh cưng chiều em hết mực, em cũng không làm gì để anh phật lòng. Anh đã cố gắng quên đi chuyên cũ, rằng người ta bảo, em yêu anh chỉ vì t.iền. Nhưng anh đã không thể làm được khi em hỏi anh chuyện muốn mượn t.iền về cho mẹ xây nhà cho anh trai. Anh đã nghĩ, chắc em đúng là không yêu anh và giờ em mới &'hiện nguyên hình', bóc lột t.iền của anh. Anh nhất định không cho em mượn.
Em khó chịu, em bảo anh ích kỉ, tính toán, vì nhà em có vay có trả, gia đình chưa có mới nhờ tới anh, vậy mà anh lại không bằng lòng, anh còn trách cứ em. Nói đi nói lại, mình cãi nhau to, em nói anh không đáng mặt làm con rể của mẹ, làm chồng của em, và em nhận một cái tát. Không hiểu điều gì đã khiến anh liều lĩnh như vậy. Lẽ ra, anh phải tìm cách níu em lại, vậy mà anh lại tát em, khiến em buồn và thất vọng, em muốn bỏ anh ra đi.
Cái tát ấy còn hằn vết thương lên mặt em, và chắc hẳn, vết thương trong lòng sẽ sâu hơn nữa. Em đã khóc suốt buổi tối, không nói câu nào. Đến khi anh xin lỗi, anh nói đưa t.iền cho em mượn, em cũng không màng. Em bảo số em lấy phải người chồng vũ phu thì đành chịu, một người chồng ích kỉ và hèn mọn vì sợ nhà vợ lấy mất t.iền, trong khi anh ta quá giàu có.
Em à, không phải anh tiếc em hay tiếc mẹ em, chỉ là vì, anh nghi ngờ tình cảm của em bao lâu nay và giờ, khi em hỏi tới chuyện tế nhị ấy, anh đã động lòng. Anh nghĩ, em thật sự đã bắt đầu lợi dụng anh rồi, và anh không muốn điều đó. Nếu như em không coi anh là chồng nữa, anh sẽ buồn lắm!
Anh xin lỗi vì tất cả những gì đã qua, xin lỗi vì cái tát dành cho người phụ nữ anh yêu. Có lẽ, anh đã quá ích kỉ khi chưa một lần hỏi xem gia đình em cần gì để anh giúp đỡ. Anh cũng chưa bao giờ hỏi em muốn gì, thích gì để anh tặng, chỉ có em một mình lầm lũi làm việc, chăm chỉ phục vụ chồng con. Vậy nhưng, em nào than vãn điều gì, chỉ nghĩ mình phải thực sự sống tốt, phải thực sự làm một người vợ hoàn hảo trong mắt chồng. Nhưng anh đâu cho em cơ hội đó. Anh đã làm tan nát cái gia đình này vì sự nóng tính của mình.
Anh xin lỗi, hãy cho anh cơ hội sửa sai, chuộc lại lỗi lầm. Nếu em có thể tha thứ cho anh, anh nhất định sẽ không nghi ngờ gì nữa, anh sẽ làm tròn trách nhiệm của người chồng, yêu thương em và con, làm một người con rể tốt. Được không em?
Theo VNE
Có mụn ruồi râu, tôi bị nói là dâm Và cũng chính vì cái mụn ruồi ấy đã khiến mẹ em không cho phép em lại gần tôi và bắt chúng tôi phải chia tay. Khi nghe em nói câu chuyện, tôi thấy thật nực cười. Nực cười vì cái tư tưởng cổ hủ của mẹ em, nực cười vì chuyện tin vào số vận, lại còn nhìn mụn ruồi đoán tướng...