Em phải tìm lại chính mình
Đã một tuần, kể từ cái ngày em quyết định rời xa anh. Em nghĩ mình sẽ quên được anh vì những gì anh đã đối xử với em. Em rất ghét anh, ghét anh nhiều nhiều lắm. Có lẽ vì quá ghét anh mà em không thể nào quên được anh mặc dù anh đâu có tốt với em.
Từ khi em yêu anh, em chỉ thấy mệt mỏi và đau khổ. Em một con bé hồn nhiên, vô tư là thế mà từ khi gặp và yêu anh, em đã trở thành một con người khác: trầm ngâm và đầy suy tư. Em không phải là chính em nữa.
Lúc nào anh cũng khiến em phải lo nghĩ về những câu nói của anh. Em không hiểu anh yêu em vì cái gì nữa? Nhiều lúc em nghĩ anh muốn dùng em để trả thù người con gái đã phụ tình anh. Tại sao anh lại đối xử với em như thế chứ? Anh không công bằng với em. Em yêu anh thật lòng còn anh thì sao?
Em đau xót khi mình đã yêu người không thực sự yêu thương mình. Tại sao, tại sao, tại sao thế hả anh? Tại sao anh không yêu em mà vẫn nói là anh yêu em?
Phải chăng, em xứng đáng bị đối xử như vậy à? Kiếp trước em làm gì có lỗi với anh hay sao? Trước mặt anh, em đã thẳng thắn nói chuyện với anh còn anh vẫn chỉ vòng vo không chịu thừa nhận. Em biết anh sẽ chẳng chịu thừa nhận điều đó đâu vì anh lừa dối em mà.
Lúc nào anh cũng đổ tội lên em “tất cả mọi việc trở nên tồi tệ như ngày hôm nay là do em cả thôi”. Em nghe anh nói mà lòng đau như cắt. Em ngồi đó mà không thể nói được câu nào. Cổ họng em nghẹn lại, mắt em nhòa lệ. Còn anh thì chỉ đứng đó nhìn em rồi ngoảnh mặt đi.
Video đang HOT
Nếu như anh yêu thương em thì khi nhìn thấy em khóc và đau khổ thế anh cũng phải đau như em chứ, anh sẽ chạy đến ôm em thật chặt vào lòng để an ủi, vỗ về em chứ?
Anh không những không làm như vậy mà còn bỏ em ngồi một mình ở đó mà còn dắt xe ra về. Trước khi ra về anh còn nói “Con gái thật là phức tạp”. Em nghĩ câu nói này anh phải nói với chính bản thân mình mới đúng. Anh nói yêu em mà đâu có yêu em.
Khi em đề nghị chúng mình chia tay thì anh lại nói là anh yêu em. Yêu em mà anh dửng dưng với em, luôn gây cho em khó chịu và đau khổ. Có phải đó là cách thể hiện tình yêu của anh đối với người con gái anh yêu không?
Từ khi em quen anh chưa bao giờ em làm điều gì sai với anh cả. Những lần giận dỗi đều xuất phát từ anh ra. Nếu em không phản ứng lại thì có thể anh coi em là con ngốc, không biết gì cả mà nếu em phản ứng lại thì anh nói là em cố chấp. Vậy em là gì đây?
Em có cảm giác mình là cái gai trong cuộc sống của anh. Cái gai đó, đôi khi anh cần dùng đến nó nếu nó có ích còn bình thường thì anh muốn hành hạ nó thế nào thì tùy. Em đã cố gắng chịu đựng vì em yêu anh nhưng em là con người, em có tự trọng và em không muốn bi lụy để van xin anh ban phát tình yêu. Cho dù còn yêu anh, không thể quên được anh nhưng em vẫn phải ra đi. Em phải tìm lại chính bản thân mình. Hãy nghĩ lại nghe anh!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em cũng không hiểu chính mình
Anh biết tối nay em vui lắm không anh? Em có cảm giác như mình mới bắt đầu yêu nhau, như chưa có chuyện gì xảy ra với mình anh à, có lẽ nào em đã bỏ qua tất cả cho anh rồi sao?
Em cũng không hiểu chính mình nữa, ngày mới biết mọi việc em đã giận anh nhiều lắm. Em hứa rằng sẽ không bao giờ nghe điện thoại hay gặp anh nữa, em đã cố gắng rất nhiều để quên được anh. Nhưng hình như lòng em chỉ nguôi ngoai khi nghĩ anh là một con người xấu, anh lạnh lùng và vô tâm nhưng sau những lúc đó thì em lại càng nhớ anh nhiều hơn.
Em tự hỏi mình tại sao biết anh như vậy mà em vẫn yêu anh, không loại bỏ đươc hình ảnh của anh khỏi trái tim mình? Mặc dù bên cạnh em luôn có người theo đuổi và cũng sẵn sàng vì em tất cả? Có phải trái tim em đã là của anh, nó đã trọn vẹn của anh.
Em cũng là người ích kỷ, là người cố chấp không dễ dàng bỏ qua những chuyện mà anh giấu em đâu. Nhưng tại sao em không thấy nó đáng ngại nữa, em cũng không hoàn toàn tin vào những gì anh hứa đâu anh.
Vì em biết có thể anh sẽ phải lựa chọn mà trong tình yêu thì em không muốn phải lựa người này bỏ người kia. Em chỉ muốn anh chỉ là của riêng em mà thôi và anh sẽ giữ đúng lời anh đã hứa với em "dù em ở tận phương trời nào anh cũng sẽ đi tìm em". Nhưng nếu anh phải lựa chọn thì em cũng không trách anh vì cuộc sống mà đâu có phải ai cũng đạt được tất cả đâu, em sẽ ra đi và luôn nhớ về anh, chỉ mong anh hãy sống hạnh phúc đó cũng là hạnh phúc của em rồi không yêu được nhau thì vẫn có thể làm bạn tốt mà .
"Anh xấu trai" à, ngay từ đầu em gặp anh, em đã ghét anh lắm rồi chỉ một câu nói hay hành động của anh cũng đủ để em ghét vậy mà không biết tình yêu em dành cho anh từ khi nào nữa, có những lúc em làm cho anh cũng khó chịu lắm phải không anh.
Nhưng anh là người biết lắng nghe, biết im lặng và không thèm chấp đứa ""trẻ con". Mỗi lần cơn giận đi qua thì em lại yêu anh hơn vì em hiểu một điều rằng nếu có anh em sẽ là người hạnh phúc nhất, nhưng có một điều ở anh luôn làm em suy nghĩ và nghi ngờ là tại sao anh luôn im lặng khi em hỏi anh?
Tại sao anh không giải thích rõ ràng để em hiểu anh hơn? Và tại sao mỗi lần em nói anh đừng bao giờ gọi điện nữa thì anh cũng im lặng luôn? Lúc đó, em nghĩ anh không còn yêu em nữa nên em cũng rất chán cho dù có lúc anh muốn gặp em hoặc đi chơi, nhưng em lại không muốn đi. Thời gian vừa qua là thời gian nặng nề nhất đối với em vì em nghĩ rằng mình không còn gì nữa nó là thử thách lớn nhất buộc em phải lựa chọn.
Có những lần em thấy bàng hoàng vì biết em sẽ mất anh mãi mãi, mà điều đó em lại rất sợ anh ơi. Thật sự bây giờ, em không biết anh đang nghĩ gì nữa em không dám tin vào những gì anh nói em xin lỗi nhưng em sợ lắm anh à.
Em chỉ biết đợi thời gian sẽ trả lời em thôi, còn bây giờ yêu anh em vẫn yêu nhưng không dám mơ ước về tương lai. Em rất hạnh phúc khi anh nói "anh chỉ sợ mất em thôi, em là người mang đến cho anh nhiều hạnh phúc nhất". Đấy là câu nói thật lòng của anh phải không à?
Người ta nói khi yêu thì phải có niềm tin ở nhau không nghi ngờ vì những điều đó nó sẽ giết chết tình yêu. Em xin lỗi vì đã nghi ngờ tình yêu của anh vì mọi việc kia nó không rõ ràng nên em mới như vậy thôi.
Lòng tin trong em nó bị lung lay có nhiều đêm em nghĩ và muốn trút bỏ tất cả để thấy bình yên em muốn khóc thật to và hét lên rằng em ghét anh. Em ghét suốt đời này, em chỉ khóc vì anh lần đầu và cũng là lần cuối. Nhưng em không hét được vì sợ mọi người biết em phải âm thầm lặng lẽ khóc mà không dám nấc vậy mà anh có biết cho em không anh?
Em nhớ những vòng tay và nhớ tất cả rất nhiều. Khi đi bên người ta em lại luôn nhớ về anh, em muốn mình cố yêu người ta nhưng không thể vì em biết em đã yêu anh Hà ơi.
Nếu cho em một điều ước em sẽ ước em và anh luôn bên cạnh nhau cho dù sướng hay khổ giàu hay nghèo anh có đồng ý không anh? Em muốn mình sang kia để có một công việc ổn định lúc đó em sẽ mơ ước được nhiều hơn, sẽ sánh vai cùng anh em không sợ gì hết. Vì em biết giờ đây anh là người thành đạt anh cũng không thể cùng em đi đến mọi nơi. Nếu có ai đó hỏi em và anh cũng không thể nói dối mà em thông cảm và hiểu cho anh em biết mà. Em sẽ đợi sau này em không vội vàng nếu anh yêu em thật lòng anh sẽ tìm được em phải không anh?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Thành người xa lạ! Vịt bầu à! Để quyết định thành người xa lạ đối với anh thật là khó. Khó thực sự và làm anh rất buồn. Nhưng như thế còn hơn. Nó sẽ tốt cho cuộc sống của em. Nếu hàng ngày, anh vẫn còn tiếp tục tỏ ra thân quen, trò chuyện và nhắn tin với em, anh sợ một ngày kia anh sẽ...