Em phải làm sao khi cô ấy không hiểu?
Sự xa cách trong tình yêu giống như ngọn gió ….
2Sao thương mến,
Em và cô ấy đã yêu nhau được 1 năm rồi thì em lại phải đi du học ở xa. Lúc đầu bọn em vẫn còn yêu nhau lắm. Sang đến bên này chúng em vẫn liên lạc với nhau nhưng dẫn thưa dần vì lệch thời gian. Tất nhiên khi gặp nhau đôi khi chúng em cũng cãi vã nhưng mỗi lần như vậy, cô ấy đều áp đặt cho em một cái tội và không cho em giải thích cho dù đó là hiểu lầm.
Video đang HOT
Em cũng đã rất nhường nhịn cô ấy và nhẹ nhàng giải thích nhiều lần nhưng cô ấy không nghe. Vừa rồi cô ấy nói muốn chia tay em vì lý do hết tình cảm và không thích con người em (do hiểu lầm). Giờ em phải làm sao để làm lành với cô ấy, giúp em với. Em đã cố gắng gọi điện giải thích nhưng cô ấy không muốn nghe và nói em giải thích nhiều mà làm gì… mệt, rồi cúp máy.
Nick Phạm thân mến,
Câu chuyện của bạn cũng là một câu chuyện điển hình của những người yêu nhau phải xa nhau. Khi đó tình cảm của hai bạn đương nhiên sẽ gặp khó khăn và bị rất nhiều thử thách. Thử thách lớn nhất chính là sự cảm thông, chia sẻ, tin tưởng lẫn nhau. Tình yêu của hai bạn sẽ gặp khó khăn khi hai người xa nhau – dù ít hay nhiều – điều đó là hoàn toàn bình thường Hơn nữa khi có chuyện hiểu lầm bạn cũng sẽ khó giải thích với người yêu mình hơn. Ở gần đã khó, khi xa nhau còn khó hơn gấp nhiều lần.
Có thể bạn gái ấy vẫn còn tình cảm với bạn (có thể thôi nhé) nhưng lòng tin về bạn đã thay đổi, hoặc cô ấy không thể hiểu bạn như ban đầu được nữa. Hãy lấy lại lòng tin nơi cô ấy, không chỉ bằng lời giải thích mà còn bằng hành động. Ngoài ra, bạn cũng hay cư xử với cô ấy như một người lớn, một người hiểu chuyện để có thể giúp đỡ cô ấy vượt qua thử thách này.
Khi ở xa, dù thế nào, các phương tiên liên lạc đều là gián tiếp. Dù không thể truyền tải hết được mong muốn của bạn nhưng tại sao bạn không viết một lá thư thật chi tiết? Hãy nói tất cả với cô ấy. Hay ít nhất hãy gửi cho cô ấy đọc những tâm sự của bạn đã đăng tải trên 2Sao? Hãy để cô ấy biết rằng bạn luôn yêu cô ấy dù bạn có thể mắc lỗi và không đủ quan tâm tới cô ấy khi ở xa. Bạn hãy chắc rằng cô ấy hiểu. Có thể nhờ bạn bè hoặc những người gần cô ấy nhất. Bạn hãy cố gắng hết sức nhé! Nếu bạn đã làm tất cả và biết rằng tình yêu của bạn là thứ mà cô ấy không cần thì hãy để cô ấy chia tay và ra đi.Chúng ta không thể níu giữ tình yêu nếu trên thực tế không còn tồn tại tình yêu đó nữa (dù là một hoặc cả hai phía).
Người ta nói: sự xa cách trong tình yêu giống như ngọn gió.Gió sẽ làm tắt những ngọn lửa nhỏ, và thổi bùng những ngọn lửa lớn. Hy vọng rằng hai bạn luôn đủ lửa để dành cho nhau trước ngọn gió xa cách nhé!
Theo 2sao
Lỗi tại ai?
Tôi như người trên cung trăng rớt xuống vì tôi đã tha thứ cho anh, lá đơn chỉ nhằm mục đích hù dọa. Cuối cùng, người níu kéo cuộc hôn nhân đã rạn vỡ lại là người vợ bị phụ bạc.
Cuộc hôn nhân của chúng tôi đã kéo dài được tám năm. Một thời gian đủ dài để tôi yên tâm gia đình mình đang an toàn. Tôi càng yên tâm hơn khi có hai đứa con gái là sợi dây kết nối vững chắc giữa tôi và anh. Vì thế, tôi đã đồng ý cho chồng ra Hà Nội hùn hạp mở công ty làm ăn chung với người bạn. Anh có bảo tôi theo anh ra đó nhưng tôi không đồng ý vì công việc của tôi đang rất suôn sẻ, thuận lợi, hai đứa nhỏ cũng nhất quyết không chịu theo cha tới nơi xa lạ.
Thời gian đầu, anh thường xuyên gọi về nhà, kể cho tôi nghe chuyện làm ăn. Anh cũng trò chuyện với các con rất lâu. Anh đi gần một năm cũng cố gắng thu xếp về nhà được hai lần. Mọi việc xem như tạm ổn.
Sóng gió bắt đầu nổi lên khi người bạn làm chung đòi rút vốn. Anh kể chuyện với tôi trong tâm trạng thất vọng và nỗi lo không biết sẽ lèo lái công ty thế nào khi không có vốn để xoay xở. Tôi thương chồng nên gợi ý là sẽ cầm căn nhà đang ở gửi tiền ra cho anh. Anh gạt đi vì sợ nếu có gì xui rủi sẽ mất luôn nơi che mưa che nắng cho vợ con. Cuối cùng, anh nói sẽ tìm cách.
Sau lần đó, những cuộc gọi về nhà của anh thưa dần nhưng tôi thông cảm vì biết anh đang rất bận nên không có nhiều thời gian dành cho gia đình.
Hơn một năm sau, ba chồng tôi hấp hối, tôi gọi anh về. Lúc gặp lại chồng, tôi đã có một cảm giác rất lạ. Từ ánh mắt đến hành động của anh dành cho tôi đều rất khách sáo. Sau đám tang, chồng tôi càng có những biểu hiện khác thường. Ngay đêm hôm sau, trong lúc chồng ngủ, tôi lục điện thoại của anh xem. Tất cả đều sạch sẽ đến mức khó ngờ. Vì thế, tôi lên mạng thử tìm tên của anh, số điện thoại của anh và cả tên công ty của anh thì bất ngờ hiện ra một trang facebook có hình ảnh anh và một cô gái trẻ đang ôm nhau cười. Tôi cố giữ bình tĩnh để quay trở lại phòng ngủ. Lúc đó, tôi không nghĩ người ngủ cạnh mình là chồng, mà chỉ thấy một người xa lạ.
Một tuần sau, anh thu dọn hành lý trở ra Bắc. Tôi hỏi khi nào sẽ về, anh trả lời cũng chưa biết một cách hững hờ nhưng thái độ thì hấp tấp như muốn rời khỏi nhà càng nhanh càng tốt. Điều đó làm tôi càng tin chắc những nghi ngờ của mình là đúng.
Tôi lẳng lặng thu xếp công việc để ra Hà Nội. Tìm đến công ty của anh, và đứng bên kia đường chờ đợi. Buổi trưa, trời nóng khô, từ trong công ty, anh phóng xe ra với nét mặt rạng rỡ, ngồi sau anh là cô gái tôi đã thấy trên mạng, đang ôm eo anh chặt cứng.
Lập tức tôi và bác xe ôm bám theo. Khi đuổi kịp, tôi nhào vào hai người đó, quên hết mọi nguy hiểm. Sau một cuộc vật lộn, gào thét, chửi bới tôi thấy mình mất hết sinh lực và buông xuôi ngồi khóc. Rồi tôi thất thểu quay về Sài Gòn, viết sẵn đơn ly dị.
Hai tháng sau, chồng tôi về và lớn tiếng đổ mọi tội lỗi lên đầu tôi. Anh nói, ngay lúc anh cần người thân ở bên cạnh để quan tâm chia sẻ thì tôi đã ngó lơ, bỏ mặc anh. Tôi còn kinh ngạc hơn khi anh không tỏ ra hối hận, xin tôi tha thứ mà lập tức ký vào đơn ly dị.
Tôi như người trên cung trăng rớt xuống vì tôi đã tha thứ cho anh, lá đơn chỉ nhằm mục đích hù dọa. Cuối cùng, người níu kéo cuộc hôn nhân đã rạn vỡ lại là người vợ bị phụ bạc.
Theo PNO
Một kí ức Anh đã im lặng rời xa tôi, không một lời giải thích, không một lời từ biệt. Tôi và anh là đôi bạn thân từ cái hồi còn lẽo đẽo trên chiếc xe đạp chở nhau đến trường. Năm tháng trôi qua, tình cảm trong sáng ấy lớn dần lên với bao mộng mơ đẹp đẽ. Bạn bè chúng tôi ai cũng nghĩ...