Em phải làm sao đây?
Hôm nay mình đã rời nhà trọ được hơn một tháng. Cuộc sống của hai vợ chồng mới cưới được gần một năm mà thật tồi tệ. Trong thời gian vừa qua sống cùng anh, có những niềm vui những hạnh phúc thực sự nhưng cũng có những nỗi buồn, những nỗi đau khó có thể quên anh biết không?
Em thực sự không hiểu anh, anh T ạ. Chúng mình cũng có thời gian tìm hiểu và yêu nhau tuy không phải là dài nhưng cũng không quá ngắn để nói từ ” vội vàng”. Chúng mình yêu nhau, rồi quyết định đi tới hôn nhân. Em nghĩ rằng đã xác định sống chung với nhau lâu dài thì chúng ta phải biết tôn trọng nhau. Đó là điều tiên quyết. Nhưng thời gian trôi qua, hàng tháng, hay hàng tuần, vợ chồng mình thường xuyên cãi nhau. Nhỏ có, to có, khóc lóc, giận dỗi rồi làm lành. Có nhiều lý do khiến chúng ta cãi nhau. Có những lý do nhỏ nhặt, cơm áo gạo tiề.n hay về tính cách còn chưa hiểu nhau em đều có thể bỏ qua để đi dần tới sự hoà hợp. Nhưng có lý do: Cờ bạc và gái gú, em không thể chấp nhận được. Gái gú em chưa thể khẳng định được vì em mới chỉ bắt gặp anh nhắn tin và điện thoại cho cô gái ấy nhưng anh không nhận. Thôi em cho qua coi như đó là bạn bè của anh. Nhưng còn chuyện anh đán.h bà.i thì em fải làm sao đây? Em không thể chấp nhận anh cờ bạc như thế. Còn anh không chịu bỏ nó. Anh bảo đó là thú vui của anh, không bao giờ anh bỏ được. Em biết em cố chấp, em không nhượng bộ anh để cho anh đi đán.h bà.i. Em biết anh cũng cố chấp. Anh cũng không chịu từ bỏ sở thích tốn kém và nguy hại cho gia đình của mình. Em và anh, là hai vợ chồng, là 1 gia đình nhưng không cùng lý tưởng, không cùng mục đích.
Có lẽ chúng ta không còn tình yêu với nhau nữa và cũng không có trách nhiệm với nhau. Vậy thì chúng ta nên chia tay nhau thôi. Mỗi người có một cuộc sống riêng. Em quá mệt mỏi với cuộc sống này. Em thật sự thấy sợ khi nghĩ đến cảnh em ở nhà còn anh đi đán.h bà.i với những con bạc trông gớm ghiếc ấy. EM không thể chịu đựng được cảm giác em nhìn người chồng đàng hoàng, đĩnh đạc của em ngồi cùng với những con bạc ấy và sát phạt nhau. Em không thể quên được hình ảnh hôm ấy em nhìn thấy, một căn phòng sặc sụa mùi thuố.c l.á, các con bạc ngồi quanh một cái chén có mấy quân bài, trước mỗi người là vài tờ tiề.n mấy trăm nghìn. Chồng của em cũng ngồi ở đó. Thật “chuyên nghiệp” phải không? Đó là thú vui của anh, một thú vui tàn phá gia đình. Bao tình cảm, bao nhiêu sự kính nể tôn trọng em dành cho chồng em đều bị hình ảnh đen tối ấy che mờ hết. EM không còn kính trọng anh nữa. EM xin lỗi anh vì đã không làm một người vợ tốt như ý anh. Chúc anh hạnh phúc và thành đạt!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em cần anh như là hơi thở...!
Viết cho anh..người mà em hằng mong ngóng bấy lâu nay! Đêm nay khi mà em ngồi một mình trong căn phòng nhỏ, vẫn như mọi đêm khác em lại nhớ đến anh. Lúc này em chỉ muốn chạy ra ngoài kia để khỏi nhìn thấy cái nick ấy sáng trong list dài của em...
Em chỉ muốn chạy thật xa tới một nơi không có anh, không một chút liên quan với anh. Những kỉ niệm trẻ con, con đường, ghế đá, quán ăn,..những cái nắm tay và còn... ánh mắt anh trìu mến anh nhìn em! Tất cả, em muốn quên tất cả những thứ thuộc về anh trong em. Anh ra Hà Nội làm việc, anh đi từ tháng 3. Anh đi khi mà chúng ta mới chỉ quen nhau 1 thời gian ngắn và chưa gần nhau là bao. Nhưng anh có biết quãng thời gian có anh trong cuộc sống sinh viên của em mang cho em nhiều niềm vui và hạnh phúc lắm không? Em đã vui. Em đã thầm cảm ơn anh biết bao! Nhưng rồi anh phải đi làm xa... Anh nói và em cũng chỉ cười chọc anh rằng anh phải đi làm mà kiế.m tiề.n nuôi vợ chứ. Anh cũng đùa lại rằng để anh nuôi em được không? Em cười nhưng trong lòng buồn rượi. Vẫn tự nhủ anh chỉ đi làm ngoài đó lấy kinh nghiệm thôi, rồi anh sẽ sớm về đây. Và em sẽ sớm được gặp anh. Chúng ta lại có thể đi chơi cùng nhau, nhìn thấy nhau hằng ngày vì em ở gần nhà của anh mà. Lúc đầu là gọi điện, nhưng sau đó anh chỉ gửi em vài tin nhắn hỏi thăm thôi. Và bây giờ khi mà anh đã đi được hơn 7 tháng thì em hầu như không có chút liên lạc nào của anh nữa.
Em vẫn biết anh đang ở đó, anh sống vui vẻ, đầy đủ,không thiếu vắng tình cảm. Còn em ở đây chỉ mong có một bàn tay ấm áp sưởi ấm cho bớt lạnh...bàn tay ấm của anh! Nhưng anh đã bỏ mặc em lạnh lẽo, cô đơn một mình. Cứ thế thời gian trôi đi. Hằng ngày em vẫn đi học, anh vẫn làm công việc mà anh đam mê là xây dựng. Em vẫn sống, vẫn cười nói, vẫn như là em ngày nào nhưng em sống chỉ để cho qua ngày, cười nhưng gượng gạo, em không còn vô tư như khi có anh ở bên. Hình ảnh anh đã chiếm trọn tâm trí em. Em nhớ anh ..và nhớ anh rất nhiều .Một ngày thức dậy với câu nói Chào buổi sáng của anh hôm nào. Và đêm đến em chỉ có thể nhắm mắt lai sau khi đã đọc tn nhắn của anh hàng chục lần :"Ngủ ngon em nhé." Anh đã mang tới cho em những niềm vui, thật vui, thật hạnh phúc. Nhưng anh có biết anh đã gieo trong em biết bao nỗi buồn, là nỗi nhớ nhung, chờ đợi trong mòn nỏi........... Và bất chợt một giây phút nào đó em nhận ra nếu không có anh thì cũng như không có hơi thở.
Em nhớ anh.. em nhớ anh như là hơi thở. Anh đã trở thành phần quan trọng trong cuộc sống em tự lúc nào em không rõ. Em chỉ biết nó bây giờ đang khiến em rất đau. Nước mắt cứ òa lên mỗi khi nghic về anh. Lòng đa.u xó.t còn đâu ngày xưa khi anh cùng em vui đùa. Đến bây giờ em đã rõ rằng anh không dành cho em. Anh là anh. Em cũng vậy, em không thể không thở nếu anh không bên cạnh, mặc dù nỗi nhớ anh bóp nghẹt con tim em khiến em đau lắm. Anh hãy cứ sống với cuộc sống vui vẻ nơi ấy dẫu ở đó không có em. Còn em nơi này vẫn luôn dõi theo từng cảm nhận buồn vui của anh. Vì em luôn là con ngốc mà! Anh nhỉ.
Theo Ngôi Sao
Có thai với người lạ vì vào nhầm phòng Quấn vội cái chăn kín người, với tay bật điện, tôi bắt gặp một gương mặt lạ hoắc và một căn phòng cũng... lạ hoắc. Thì ra tôi đã đi nhầm phòng, và tôi đã trao cái quý giá nhất của đời con gái cho một người xa lạ. Hai tháng trước, tôi đi du lịch Sapa với bạn trai của mình. Chúng...