Em phải chọn con đường không có bên anh…
Thà anh nói “đừng yêu anh nữa, chúng ta là bạn” chứ đừng nên đùa cợt tình cảm của em. Nó trong sáng lắm, yếu mềm lắm.
Em yêu anh ngay từ ánh nhìn đầu tiên vào mùa hè năm lớp bảy. Một cái tuổi quá trẻ và không biết tình yêu là gì. Học thêm chung gặp anh vài lần, nhìn anh vài lần, cảm giác thật bình thuờng. Nhưng khi anh không còn học ở đó nữa, em vẫn đi ngang qua lớp học ấy mỗi ngày, vẫn nhìn về phía anh thuờng hay ngồi. Em không biết tại sao mình làm như vậy, chỉ duy nhất một điều em biết về anh, tên anh là “Bảo”.
Đầu năm học mới với những nỗi nhớ chưa biết tên, tình cờ em trông thấy anh trong sân trường, và như là định mệnh, em gặp anh (sau bao nhiêu năm, em luôn tự hỏi gặp nhau có phải là điều tốt cho trái tim em?). Trong suốt 3 năm học THCS, em và anh luôn học gần lớp nhau, tất cả hoạt động lớp trường đều tổ chức chung.
Em biết mình học không giỏi, không đẹp gái, còn anh thì luôn nhất lớp, là hoàng tử trong mắt các bạn gái. Em luôn cố gắng để đuợc học sinh giỏi để khi lên nhận bằng khen, em được đứng cùng anh. Nhưng dù em cố gắng thế nào, vẫn chưa một lần được đứng cùng anh.
Học chung 3 năm, anh và em chưa bao gjờ nói chuyện với nhau. Em luôn nhìn anh từ phía xa với rất nhiều suy tư của một đứa trẻ 13 tuổi, hồn nhiên và thật dễ thuơng, và em biết thêm về anh một điều: anh ở gần nhà em.
Lên cấp 3, em và anh học khác trường, nhưng em vẫn luôn nhớ về anh. Em biết thêm về anh một điều: anh có một cô bạn thân. Những yêu thuơng, mơ mộng, một thế giới màu hồng, một tình yêu định mệnh luôn sống mãi trong em. Cuối năm lớp 12, em có một quyết định cho riêng mình để sau này không phải hối hận.
Em đứng chờ trước nhà anh trong chiếc áo dài trắng thật xinh. Khi thấy anh, em lấy hết can đảm trao cho anh lá thư em viết với tất cả tâm tư, tình cảm. Một cuộc hẹn gặp mặt với anh. Em chờ rất lâu dưới cơn mưa mùa hè đầy dông bão… Anh không đến… Em luôn nghĩ chắc do mưa. Cấp 3 qua đi, em và anh cùng tiến vào đại học. Em vẫn yêu anh.
Em tìm tên anh trên Facebook, kết bạn với anh, lặng im theo dõi anh từng ngày. 2 năm như thế trôi qua. Nhưng rồi một phép lạ xảy ra, anh nhắn tin cho em. Đó là điều không bao giờ em dám nghĩ đến.
Video đang HOT
Tết năm ấy thật vui, trong mắt em thế giới luôn màu hồng. Em nói mình thích anh đã 7 năm rồi, anh im lặng, vẫn nhắn tin với em. Nhưng em bất ngờ khi anh tâm sự với em rằng anh yêu cô bạn thân của mình. Em bối rối, rồi cố bình tĩnh để hỏi thăm chuyện của anh và cô ấy. Em được biết anh và cô ấy vẫn luôn là bạn thân từ cấp 2. Anh đã nói cho cô ấy biết tình cảm của mình, nhưng cô ấy từ chối anh. Họ vẫn luôn là bạn thân.
Tình yêu trong em vẫn luôn mãnh liệt. Em đề nghị được làm bạn gái của anh. Anh không đồng ý vì không muốn em chịu tổn thuơng. Nhắn tin đuợc hơn một tháng, em hẹn gặp nhưng anh từ chối vì có hẹn với cô bạn thân.
Nhiều lúc em nghe bạn bè nói với nhau: “Bảo có bạn gái, tình cảm lắm, lúc nào cũng đi cùng nhau”. Em bỏ qua mọi câu nói ấy để tiếp tục ngọn lửa tình yêu đơn phương nhưng hình như là ngọn lửa ấy không còn mãnh liệt như 7 năm truớc.
Một ngày, anh nhắn tin: “Lễ về quê mình đi chơi với nhau nha. Chúng ta hãy làm người yêu của nhau”. Em vui lắm, cảm xúc không thể tả. Em đặt vé ngay lặp tức. Em sắp xếp việc học hành đâu ra đó. Em mua những bộ quần áo thật xinh, để được gặp anh “nguời em yêu”. Về quê rồi, 1 ngày, 2 ngày, không một tin nhắn.
Ngày thứ 5 trôi qua yên lặng. Em biết anh về quê rồi, nhưng sao không nhắn tin cho em. Một tin thôi, nhắn là không đi với em cũng đuợc, hay nói anh bận. Em như người bị một gáo nuớc lạnh tạt vào mặt, shock lắm! Tối đó em đã đi với đám bạn, tâm trạng cực tệ. Em quyết định hôm ấy sẽ kết thúc tình yêu em dành cho anh, sẽ không còn câu “em yêu anh” nữa. Vô Sài Gòn với niềm tin đã mất, em lao đầu sáng học, tối đi chơi. Em cố làm mình thật bận rộn để quên anh.
Em tự đóng băng trái tim mình. Không biết ai sẽ phá tan những tảng băng vô hình, chữa trị tổn thương của em. Thà anh nói “đừng yêu anh nữa, chúng ta là bạn” chứ đừng nên đùa cợt tình cảm của em. Nó trong sáng lắm, yếu mềm lắm.
Em hận anh vì em sợ mình tiếp tục khờ khạo để yêu anh lần hai. Em thay đổi ngoại hình, tính cách. Em biết điều ấy không nên chút nào, nhưng nuớc mắt em đã khô, em chỉ có thể tự đứng dậy, và tự làm mới cuộc sống mình. Trong suy nghĩ, em phải chọn con đuờng không mang tên anh.
Theo VNE
Tròn hai năm chồng cho 'bỏ đói'!
Từ khi mới lấy chồng, tôi luôn tự nhủ rằng mình sẽ làm cho chồng có những giây phút không thể nào quên. Vậy mà, sự đời thật trớ trêu, chỉ vì cái ý nghĩ tốt đẹp kia tôi lại phải nhận "án tử" từ phía chồng.
ảnh minh họa
Tôi không làm sao mà hiểu nổi một người đàn ông phong độ như chồng tôi lại có thể "nhịn" lâu đến thế. Bình thường các bà vợ cấm vận chồng thì đã đành, đằng này tôi bị chồng cho ra rìa và nhốt vào lãnh cung 2 năm vì lý do không đâu. Có vẻ như chuyện của vợ chồng tôi chẳng giống ai cả.
Tôi cũng là đàn bà, cũng mong được chồng yêu thương, và đem lại cho chồng những giây phút hạnh phúc tràn đầy cho chồng, đặc biệt là trong chuyện ấy. Từ khi mới lấy nhau, tôi luôn tự nhủ rằng mình sẽ làm cho chồng có những giây phút không thể nào quên. Vậy mà, sự đời thật trớ trêu, chỉ vì cái ý nghĩ tốt đẹp kia tôi lại phải nhận "án tử" từ phía chồng.
Chồng tôi vốn là giáo viên dạy toán. Anh là mẫu người hiền lành và mô phạm vô cùng. Từ nhỏ anh được bố mẹ chăm lo và rất cưng chiều. Thế nhưng nếp nhà gia giáo cũng đã khiến anh trở thành một người rất bảo thủ và gia trưởng vô cùng.
Hồi mới yêu nhau, tôi là người luôn phải nhịn anh, từ những ý kiến rất cứng nhắc, những quan niệm đã lỗi thời ngày xưa vẫn được anh đưa ra và quán triệt. Thế nên lấy anh rồi, có vẻ như mọi ý kiến của anh trở thành "thánh chỉ" đối với tôi.
Tôi vốn là một người con gái hiền lành, ít nói và yêu chồng hết mực. Tôi luôn cố gắng nỗ lực để làm một người vợ hoàn hảo trong mắt chồng. Tôi cung phụng, yêu chiều anh như một ông hoàng trong gia đình. Tôi chưa bao giờ dám to tiếng hay cãi vã lại chồng dù tôi là người làm đúng. Có lẽ vì cái tính chịu đựng, nhu nhược của tôi nên cái thói gia trưởng của anh ngày càng có cơ hội phát huy. Anh luôn áp đặt mọi điều từ những việc nhỏ nhặt nhất và bắt buộc tôi phải tuân theo.
Đến cả chuyện vợ chồng, anh cũng luôn luôn là người cầm trịch và lên lịch cụ thể. Góp ý với anh không xong, tôi buộc phải chấp nhận luật mà anh đưa ra như một cái máy. Khi tôi mệt mỏi, muốn được thư giãn, nghỉ ngơi thì anh lại "đòi hỏi" và dĩ nhiên tôi phải miễn cưỡng chiều anh. Còn khi tôi muốn được gần gũi với chồng thì anh quay lưng, gạt tay tôi ra, hay cáu kỉnh khó chịu.
Lâu dần tôi trở nên hờ hững với cả chuyện ấy khi mới cưới nhau được 2 năm. Tôi phát ngán với lịch sinh hoạt vợ chồng mà anh đặt ra, cũng như cách thức mà anh nhập cuộc.Thế nên mỗi lần thỏa mãn xong anh luôn cáu kỉnh và tỏ ra không hài lòng. Anh còn không tiếc lời mắng nhiếc tôi vì "làm đàn bà mà mỗi việc chiều chồng cũng không xong".
Tôi suy nghĩ nhiều và quyết tâm phải thay đổi vì không muốn chuyện này sẽ làm cho hạnh phúc của gia đình tôi lung lay. Tôi sợ rằng đàn ông nếu "chuyện ấy" bị đói sẽ đi tìm "của lạ" vì thế nên đã âm thầm lên mạng để học hỏi kinh nghiệm chiều chồng. Tôi tìm hiểu rất nhiều và lấy hết can đảm để làm cuộc cách mạng phòng the cho 2 vợ chồng.
Tôi chọn mua cho mình một bộ đồ ngủ thật sexy, mua thêm một vài đĩa phim về để học hỏi kinh nghiệm. Cũng ngày 8/3 cách đây 2 năm, tôi quyết định bắt đầu thực sự thay đổi. Tôi chọn ngày này vì hy vọng là anh sẽ nhớ mãi ngày mà cách đây mấy năm trước anh bắt đầu tỏ tình với tôi.
Thế nhưng sự thật mà tôi phải chứng kiến nó quá phũ phàng. Chồng tôi nhìn vợ trong bộ đồ ngủ sexy với ánh mắt kinh hoàng và đầy phẫn uất. Anh gào vào mặt tôi" "Cô có phải là cave không mà sao lại ăn mặc như thế này? Hóa ra cũng chỉ là đồ giẻ rách như thế này sao?"
Mặc kệ tôi giải thích, anh lẳng lặng bỏ ra ngoài cả đêm hút thuốc. Đã lâu lắm rồi, từ ngày tôi có bầu, chồng tôi bỏ thuốc. Thế nhưng hôm ấy anh bắt đầu hút lại. Từ đêm đó đến nay là tròn 2 năm, hai vợ chồng tôi không ngủ chung. Ánh mắt anh nhìn tôi vừa khinh rẻ, vừa miệt thị. Tôi đã tìm cách xin lỗi và giải thích nhiều lần nhưng chồng tôi bỏ ngoài tai tất cả.
Tôi không biết làm sao để xóa bỏ được chuyện này. Làm sao có thể khiến cuộc sống gia đình tôi trở lại những giây phút yên bình và hạnh phúc như xưa. Nhiều lúc muốn được sà vào vòng tay của chồng, nhưng nhìn thấy bộ mặt của anh, mọi dũng khí của tôi tiêu tan hết.
Nhìn bề ngoài chẳng ai biết rằng vợ chồng tôi suốt 2 năm qua không chung chăn gối. Tôi càng khổ tâm hơn vì không thể tâm sự chuyện tế nhị này với bất kì ai. Tôi cảm giác như ngày càng đang kiệt sức, không biết bấu víu vào đâu nữa. Tôi có đáng bị trừng phạt như thế này không?
Theo VNE
Tuyệt chiêu xử lý sếp mang dòng máu 'dê già' Tôi đã nghĩ được ra một tuyệt chiêu mà có thể sẽ chấm dứt được hoàn toàn cơn ác mộng này. ảnh minh họa Vừa mới ra trường không được bao lâu thì tôi được nhận vào công ty làm việc. Những ngày đầu đi làm chân ướt chân ráo vào công ty, thấy sếp với vẻ bề ngoài lịch sự và phong...