Em phải chịu trách nhiệm nhé, soái ca của chị
Vũ đang mải cắm đầu vào điện thoại thì Yến đến. Cô mặc chiếc váy đỏ rất sexy, đôi chân dài miên man, cặp môi đậm son nhõng nhẽo.
- Anh yêu! nhớ anh c.hết đi được!
- Này, em vào đây bằng cách nào?
- Thì anh có khóa cửa đâu.
Vũ nhìn ra thì đúng là cửa phòng mình đang mở toang hoang, anh lắc đầu nhìn Yến.
- Em đến đây làm gì?
- Thì còn làm gì nữa, đến rủ anh đi chơi.
Yến ôm tay Vũ kéo đứng dậy, thân thể nuột nà cố gắng chạm vào người. Vũ cũng trượt khẽ môi vào tai Yến, thầm thì.
- Anh hết t.iền rồi!
Ảnh minh họa
Yến chưng hửng. Cô đến tìm Vũ cũng chỉ vì hết t.iền tiêu xài, nghe anh nói vậy thì đúng là mất hứng. Nhưng cô không nghĩ một công tử con nhà giàu như Vũ lại có thể hết t.iền. Chẳng qua anh đang giận dỗi bố mẹ, nên bỏ đến đây thuê nhà trọ giá rẻ để làm nũng ông bà thôi. Nghĩ vậy nên Yến ôm choàng lấy Vũ, đè anh ngã xuống ghế. Gửi thấy mùi hương thơm ngát từ cơ thể Yến, Vũ không thể cưỡng lại nổi. Anh lim dim mắt.
Bỗng có giọng nữ quen thuộc ngay sát bên cạnh.
- Ôi, thật là chán quá đi! lại bị tắc tịt rồi!
Yến giật thót mình buông tay khỏi cổ Vũ, trợn mắt nhìn người con gái ăn mặc bộ đồ ngủ xuề xòa, đeo cặp kính cận to tướng ngồi lù lù ở đây từ lúc nào.
- Này, cô là ai? sao vào đây?
- Không phải hai người đang mở cửa mời vào à?
Yến tức tối, dậm chân, giận dỗi bỏ đi. Vũ cười vui sướng vì vừa tống được một “con đỉa” ra khỏi nhà. Anh cười nhăn nhở với Loan.
- Bà thím này, lần sau vào nhớ gõ cửa nhé!
- Tôi gõ mấy lần mà cậu không nghe thấy đó thôi!
Video đang HOT
- Nhưng dù sao cũng cảm ơn sự xuất hiện của bà! đâu, lại tắc ở đoạn nào?
- Không cần nữa, tôi nghĩ thông rồi!
Loan dọn về sống ở khu tập thể này cũng đã được hơn một năm. Phòng sạch sẽ, thoáng mát, hàng xóm thân thiện, giá cả lại phải chăng nên chưa có ý muốn chuyển đi đâu cả. Cô làm nghề viết lách tự do, chuyên nhận viết tiểu thuyết ngôn tình cho một số nhà sách, thu nhập cũng tạm ổn, đủ nuôi sống bản thân.
Vũ, một cậu thanh niên bảnh trai, trông bụi bặm một chút nhưng lại chơi rất thân với Loan. Mỗi khi mạch tiểu thuyết bị tắc, cô nàng lại chạy sang nhà Vũ nhờ cậu ta tư vấn. Ngược lại, Loan thường xuyên giúp cậu đối phó với những cô gái tìm đến nhà trọ để quấy rối Vũ.
Loan về nhà thì Yến quay lại với túi đồ ăn trên tay. Vũ lạnh lùng hỏi.
- Tưởng em về rồi mà, đến đây làm gì nữa.
- Em quay lại làm lành với anh!
Vũ cầm tay Yến dắt ra ngoài.
- Yến, chúng ta chia tay thôi, em đừng bám theo anh nữa, anh không thích em nữa.
- Anh nói gì cơ?
- Anh bảo chúng ta chia tay.
Vũ đi thẳng đến gõ cửa phòng Loan, cô hớt hải chạy ra.
- Lại gì nữa đây?
Vũ không nói không rằng, cầm tay Loan kéo sát vào mình, bất ngờ hôn cô ngấu nghiến trước mặt Yến. Yến đứng c.hết lặng, sau vài chục giây lấy lại bình tĩnh, cô ta dậm chân, hét lên.
- Khốn kiếp! Hai người làm cái gì thế?
Loan vẫn chưa hết run lập cập bởi nụ hôn bất ngờ của Vũ. Cô đứng nép phía sau cậu ta. Vũ nhìn Yến.
- Em nhìn còn chưa hiểu gì sao?
Yến há hốc miệng:
- Chẳng lẽ, anh yêu cái con xấu xí, quê mùa này sao?
- Đúng thế!
- Gu của anh cũng phong phú quá nhỉ.
Yến dậm chân bỏ đi, Vũ bật cười thật sảng khoái. Loan túm cổ áo anh.
- Muốn cắt đuôi cô ta mà dám lợi dụng tôi sao, cậu có biết đấy là nụ hôn đầu đời của tôi không?
- Làm bạn tốt của nhau phải giúp nhau lúc hoạn nạn chứ! Tôi đền bù cho chị được chưa?
- Đền bù cái gì chứ?
- Thì chị muốn ăn gì tôi đãi!
- Thôi được, nợ này tôi tính dần dần. Hôm nay ăn ốc đi!
- Úi xời, tưởng là bào ngư, tôm hùm chứ ốc thì tôi bao cả quán cho chị ăn luôn.
Vũ ở căn nhà trống chẳng có đồ đạc gì ngoài bộ ghế sofa và chiếc giường kê ở góc, nên anh ta đi ra ngoài thường xuyên không khóa cửa.
Yến vẫn chưa buông tha cho Vũ, cô biết anh hôn cô gái kia chỉ để che mắt mình thôi. Yến quay lại thì Vũ đã đi ra ngoài. Cô ả lẻn vào, kiên quyết ngồi ở ghế đợi Vũ về.
Khuya muộn Vũ và Loan mới mò về trong tình trạng say lướt khướt.
- Tôi nói cho chị biết, đám con gái theo tôi xếp hàng dài hằng trăm mét, mấy bé đó chỉ thích t.iền thôi. Nhưng tôi phá sản rồi, làm gì còn t.iền.
Loan say nên cũng chẳng biết Vũ đang nói chuyện gì nữa. Thay vì mở phòng mình, Loan lại để mặc cho Vũ kéo vào phòng anh ta, vừa lao lên giường đã cuốn lấy nhau, hôn ngấu nghiến.
- Tại sao hôm nay tôi mới phát hiện ra chị hấp dẫn như vậy?
Yến giật mình tỉnh dậy khi thấy mình đang ngồi ngủ ở ghế. Cô đứng dậy và kinh hãi hét lên, trên giường Vũ và cô hàng xóm không một mảnh vải che thân, đang ôm chặt nhau ngủ say tít.
Loan cũng kinh hãi không kém khi loáng thoáng nhớ lại chuyện đêm qua tại sao mình lại leo lên giường của Vũ. Chỉ có Vũ vẫn trơ trơ nhìn Yến.
- Sao cô lại ở đây?
Loan ôm mặt khóc nức nở, trông cô như vừa mới thoát xác khỏi cái vỏ xấu xí, qua loa hằng ngày. Trong mắt Vũ lúc này cô thật đáng yêu. Chưa bao giờ anh thấy yêu đời đến như thế. Khẽ chạm tay lên đôi vai trần mềm mại của Loan, Vũ thầm thì: “Đừng sợ, anh sẽ chịu trách nhiệm với em cả đời. Bà thím của anh ạ!”
Theo WTT
Sự thực ‘rụng rời’ đằng sau câu nói soái ca “cho anh được làm cha đ.ứa b.é trong bụng em”
Vĩnh nhắc lại chuyện muốn được chịu trách nhiệm với đứa con của cô và người đàn ông khác. Thúy nghĩ tới thái độ ngày càng gay gắt của bố mẹ, lại sờ xuống cái bụng đã hơi nhô lên của mình...
Ảnh minh hoạ
Giữa lúc Thúy đang đau khổ tột cùng thì Vĩnh đến gặp cô. Vĩnh nói, anh đã biết hết hoàn cảnh khó khăn hiện tại của cô, và đề nghị cô "cho anh được làm cha đ.ứa b.é trong bụng em".
"Em không tin anh ư? Anh thật lòng với em mà. Nghe tin về em, anh xót xa lắm. Em hãy đồng ý đi, cho anh được chăm sóc em và đ.ứa b.é, để anh nhận là bố của đ.ứa t.rẻ...", cúp điện thoại rồi mà những lời nói dịu dàng, tha thiết của Vĩnh vẫn văng vẳng bên tai Thúy. Đây đã là lần thứ 5 Vĩnh nhắc lại chuyện này với cô rồi.
Thúy đang mang thai, nhưng cha ruột của đ.ứa b.é đã rũ bỏ hoàn toàn mọi liên quan tới mẹ con cô. Thúy xác định sẽ tự sinh con và nuôi nấng bé nên người. Nhưng bố mẹ cô nhất quyết bắt cô khai ra bằng được tác giả của cái thai. Cô biết bố cô định làm gì, hẳn là sẽ tới "bắt đền" gia đình anh ta, nhưng Thúy không muốn như thế. Những lời lẽ n.hục m.ạ cô mà anh ta và gia đình đã nói cô làm sao có thể quên được.
Chưa nói chuyện làm ầm ĩ lên có hiệu quả hay không, kể cả cô về nhà đó làm dâu thì cuộc sống cũng chẳng khác gì địa ngục. Vì thế cô kiên quyết im lặng không hé răng một lời. Chính thái độ "cứng đầu, ngang bướng" của cô càng khiến bố mẹ cô như muốn phát điên. Ông bà tuyên bố, một là cô phá cái thai đi, không thì cô ra khỏi nhà muốn đi đâu sinh con thì đi, ông bà không có đứa con "bôi tro trát trấu" vào mặt bố mẹ như cô!
Giữa lúc Thúy đang đau khổ tột cùng thì Vĩnh đến gặp cô. Vĩnh là bạn học thời đại học của Thúy. Cô không biết bỗng dưng anh chàng tìm tới là vì việc gì sau khoảng thời gian ít liên lạc. Cho tới khi Vĩnh nói, anh đã biết hết hoàn cảnh khó khăn hiện tại của cô, và đề nghị cô "cho anh được làm cha đ.ứa b.é trong bụng em" thì cô mới hiểu.
Theo lời Vĩnh kể thì anh thầm thương trộm nhớ cô từ hồi còn học chung, sau này cô có người yêu nhưng anh vẫn luôn dõi theo không rời. "Hãy cho anh một cơ hội để được ở bên em. Anh hứa sẽ coi đ.ứa b.é như con đẻ của mình và không để một ai biết sự thật về việc nó không phải con ruột của anh", Vĩnh trìu mến nhìn Thúy nói chắc nịch.
Khỏi phải nói Thúy bị chấn động thế nào. Nhưng hôm ấy cô không nhận lời Vĩnh, bởi cô không muốn anh phải chịu thiệt thòi khi cưới cô, hơn nữa cô cũng không yêu Vĩnh. Cuộc hôn nhân như thế này cô sợ sẽ không lâu bền.
Vậy nhưng Vĩnh vẫn không từ bỏ ý định. Sau hôm ấy anh thường xuyên nhắn tin, gọi điện thăm hỏi, động viên và quan tâm Thúy, cũng không quên nhắc lại đề nghị của mình. Nói Thúy không cảm động là nói dối. Có đôi lúc cô cũng đã suy nghĩ tới chuyện gật đầu với anh.
Và lần này là lần thứ 5 Vĩnh nhắc lại chuyện muốn được chịu trách nhiệm với đứa con của cô và người đàn ông khác. Thúy nghĩ tới thái độ ngày càng gay gắt của bố mẹ, lại sờ xuống cái bụng đã hơi nhô lên của mình, cô suy nghĩ thật lâu và quyết định đồng ý với Vĩnh.
Vĩnh vui lắm, anh lập tức mua một lẵng hoa quả lớn tới nhà thăm Thúy để chính thức gặp mặt bố mẹ cô, nhận mình là bố đứa con Thúy đang mang. Bố mẹ Thúy trách móc mấy câu lấy lệ, nhưng Thúy nhìn là biết, hai người đang vui mừng cỡ nào. Nhìn sang Vĩnh, trong lòng Thúy ngập tràn sự cảm kích đối. Ông trời thật ưu ái cho cô quá khi mang đến một người đàn ông vị tha, bao dung như anh. Cô sẽ dành cả đời này để đối xử tốt với Vĩnh, trả nợ những ân tình mà anh đã dành cho cô.
Sau cuộc gặp gỡ vui vẻ ấy, 1 tuần sau là ngày Vĩnh hẹn đưa bố mẹ tới nhà Thúy bàn chuyện. Nhưng trước đó 1 ngày, Vĩnh gọi điện cho Thúy, ngập ngừng mãi mới nói: "Anh xin lỗi em, em đang mệt mỏi mà lại làm phiền em chuyện này... Nhưng anh thật sự không còn cách nào khác... Anh đang nợ 100 triệu, bọn chủ nợ biết anh sắp cưới vợ nên dọa đúng ngày cưới sẽ tới phá đám. Bố mẹ anh sợ hãi lắm, nên chưa muốn tới nhà em vội, ông bà bàn bạc đợi vài tháng nữa anh gom t.iền trả xong nợ thì lúc ấy mình sẽ tổ chức đám cưới...".
Thúy chau mày suy nghĩ, cô cũng không vội gì vài tháng, nhưng nếu kéo dài thời gian bố mẹ cô sẽ phiền muộn. Hơn nữa, lúc này Vĩnh đang gặp khó khăn, cô là vợ tương lai của anh, lẽ nào lại khoanh tay đứng nhìn? Thậm chí cô còn đang mang nợ anh là đằng khác, giúp anh chuyện này cũng là lẽ đương nhiên.
Thúy nói với Vĩnh cô sẽ xoay sở giúp anh, nhưng Vĩnh nhất quyết không nhận. Phải đến khi Thúy bảo sau này anh có thì trả lại cô, lúc ấy anh mới đồng ý. Ba ngày sau, Thúy gửi t.iền v.ào tài khoản cho Vĩnh, chẵn 100 triệu. Thế nhưng sau khi t.iền đã nhận được, thì dường như Vĩnh cũng quên luôn chuyện bảo bố mẹ anh lên bàn hôn lễ với nhà Thúy.
Vĩnh thậm chí còn chẳng chủ động gọi cho Thúy nữa. Cô gọi thì anh liên tục cáo bận. Vì ngại nên Thúy cũng chẳng dám giục giã. Nhưng bố mẹ cô thì sốt ruột lắm rồi trong khi số t.iền kia Thúy cũng giấu bố mẹ, lấy t.iền tiết kiệm của bản thân và vay mượn bạn bè. Nửa tháng qua đi từ cái ngày cô gửi t.iền, Vĩnh vẫn thờ ơ hờ hững khiến Thúy dù muốn tin tưởng anh cũng phải thấy bất an, hoài nghi.
Cuối cùng Thúy không nhịn được nữa, hỏi thẳng Vĩnh. Ngờ đâu anh ta cũng thản nhiên thừa nhận luôn: "Chuyện của chúng mình phải dừng lại ở đây thôi. Em giữ gìn sức khỏe, cố gắng nuôi con cho tốt nhé, anh rất tiếc không thể giúp được gì cho em".
Thúy có cảm giác như bị ai giáng cho một cú bạt tai nảy lửa. Mọi chuyện từ từ lướt qua đầu cô, bắt đầu khi Vĩnh đột ngột tới tìm gặp. Thúy giật mình nhận ra, sau khi cô gửi t.iền, thái độ của anh ta bắt đầu thay đổi. Lẽ nào đây là một âm mưu đã được tính toán kĩ lưỡng từ trước?
"Số t.iền kia anh chẳng biết bao giờ mới có mà trả, thôi em coi như làm ơn làm phúc...!", Vĩnh cười một tiếng, rồi cáo bận cúp máy. Cuối cùng hắn ta cũng lật bài ngửa, chứng minh những điều cô vừa suy nghĩ là chuẩn xác. Thúy cay đắng và phẫn hận tột cùng, hắn ta thấy cô còn chưa đủ thảm thương hay sao, còn hèn hạ và độc ác tới mức lợi dụng hoàn cảnh éo le của cô để trục lợi?
Theo Afamily
Uống say cứ tưởng cô bán hoa ở đầu ngõ là người yêu, anh lao vào chiếm đoạt, để rồi sốc khi nghe cô nói: ‘Anh vừa làm gì thì chịu trách nhiệm nhé’ Phong rủ Thùy đi chơi và đã chuẩn bị kĩ lưỡng nhẫn cùng với màn cầu hôn lãng mạn. Hai người yêu nhau đã gần 2 năm rồi, anh yêu thương cô ấy thật lòng và đã giúp đỡ bạn gái khá nhiều. Phong tin chắc Thùy hiểu được tấm chân tình của anh và sẽ cảm động lắm. Cách đây hơn 1...