“Em ơi, chồng em và vợ anh vừa dắt tay nhau vào nhà nghỉ”
Tôi như chết đứng khi nhận được điện thoại của chồng cô ta báo tin “Em ơi, chồng em và vợ anh vừa dắt tay nhau vào nhà nghỉ”.
Gửi bài chia sẻ đến tác giả bài viết: “ Ước gì tôi là người chồng côn đồ đến đạp cửa và lôi vợ về“!
Chào người đàn ông đau khổ. Hôm nay đang lang thang trên mạng, bắt gặp được dòng tâm sự của anh tôi như nhìn thấy lại được hình ảnh của mình hai năm trước. Căm hận, chua xót, đau khổ, tủi nhục và mất lòng tin…. Quả thật chỉ có ai đã từng rơi vào hoàn cảnh đó thì mới có thể thấu hiểu và cảm thông được.
Tôi vốn không bao giờ định chia sẻ câu chuyện của mình. Nhưng đọc bài viết của anh, tôi lại thấy mình cần chia sẻ. Và nếu câu chuyện của tôi giúp anh có cái nhìn tích cực hơn về cuộc sống, về phụ nữ thì đó cũng chính là điều tôi mong muốn.
Tôi và chồng đã từng có 15 năm sống chung tràn đầy hạnh phúc. Tình yêu của 2 đứa xuất phát từ thời sinh viên lãng mạn, mơ mộng. Chồng kém tôi hai tuổi và là mẫu đàn ông khá hiền, ít va chạm trong cuộc sống nhưng cực kỳ ham hiểu biết và có chí tiến thủ.
Chính vì thế sau khi ra trường đi làm hai năm, anh kiếm học bổng học Thạc sỹ. Tốt nghiệp khóa MBA ở nước ngoài, anh về nước. Và từ đó công việc khá thuận buồm xuôi gió với thu nhập tốt đảm bảo một cuộc sống ổn định cho gia đình ở mức khá tốt.
Tôi sau khi ra trường, cũng làm việc cho một công ty nhà nước, thu nhập ổn định và có nhiều thời gian chăm sóc cho gia đình. Tôi là mẫu phụ nữ khá truyền thống.
Cả hai vợ chồng tuy không nói ra nhưng ngầm quy ước việc kiếm tiền lo cho gia đình, chồng sẽ gánh vác chính. Và công việc của vợ là chăm sóc các con, chăm sóc bố mẹ chồng, tạo hậu phương vững chắc để chồng yên tâm công tác.
Trong thời gian anh nghỉ làm đi học, tôi vừa sinh con gái đầu lòng. Để có tiền trang trải cho gia đình và cháu bé, tôi đã từng phải thu gom hết tất cả nữ trang của mình đem bán.
Chồng tôi là người ngoại tỉnh. Khi tôi sinh cháu đầu lòng, anh đón bố mẹ ra ở cùng để tiện chăm sóc và cũng nhờ ông bà trông nom cháu giúp. Bố mẹ chồng tôi là người tốt, yêu con cháu và cũng khá hiểu biết.
Cuộc sống chung ban đầu tất nhiên có những lúc chưa thực sự ưng ý do quan niệm sống khác nhau giữa hai thế hệ. Nhưng nhờ có thiện chí của cả hai bên, tôi và bố mẹ chồng dần dần trở nên khá hòa hợp và yêu quý nhau thực sự.
Do công việc cơ quan cũng nhẹ nhàng và không quá nhiều sức ép, tôi có thời gian chăm lo cho gia đình. Lại được bố mẹ chồng hậu thuẫn nên có cả thời gian chăm sóc bản thân, tập thể dục giữ gìn nhan sắc và và tham gia cùng chồng môn thể thao mà anh yêu thích.
Chúng tôi đã có quãng thời gian khá hạnh phúc, hòa hợp, chia sẻ. Cuối tuần gửi con cho ông bà, vợ chồng cùng nhau chơi thể thao. Công việc của chồng dù ở lĩnh vực hoàn toàn khác với mình, nhưng tôi vẫn tìm hiểu và vì thế có thể nói chuyện cùng chồng về công việc của anh cũng như tham gia câu chuyện khi các bạn cùng cơ quan chồng đến chơi nhà.
Rồi chồng tôi bị say nắng vợ của một người bạn. Cô vợ của người bạn kia khá xinh đẹp và cũng khá lẳng lơ. Tôi như chết đứng khi nhận được điện thoại của chồng cô ta báo tin “Em ơi, chồng em và vợ anh vừa dắt tay nhau vào nhà nghỉ”.
Video đang HOT
Trời đất như quay cuồng sụp đổ, tôi không dám tự đi xe nên phải bắt taxi đến cái nhà nghỉ đáng nguyền rủa đó. Đến nơi, tôi được chỉ sang đồn công an gần đó để giải quyết vì ông chồng kia đã báo công an.
Chẳng nói chắc anh cũng hiểu được cảm giác của tôi lúc đó như thế nào. Vậy mà không hiểu sao lúc đó tôi vẫn đủ tỉnh táo để gặp anh chồng của cô kia và nói chuyện với anh ta rất bình tĩnh. Tôi khuyên anh ta đừng làm điều dại dột với chồng tôi và tôi sẽ tự mình giải quyết được việc này.
Mặc dù khá vật vã đau khổ nhưng tôi không dám nói cho bố mẹ chồng biết vì sợ ông bà buồn. Tôi nói chuyện khá nghiêm túc với chồng và anh đã xin lỗi tôi, hứa sẽ chấm dứt mối quan hệ.
Anh thực sự đã làm được điều đó. Dù khá đau khổ và cay đắng nhưng tôi vẫn nuốt mọi thứ vào trong, tha thứ cho chồng và cũng không bao giờ nhắc lại câu chuyện không vui đó để mong tìm lại những tháng ngày hạnh phúc xưa.
Tưởng rằng qua sự việc trên, anh đã có được một bài học và biết trân trọng nâng niu hạnh phúc. Nhưng bi kịch của gia đình chỉ thực sự sảy ra khi anh chuyển chỗ làm mới và bắt đầu có quan hệ tình cảm với một đồng nghiệp nữ trẻ hơn anh rất nhiều.
Là phụ nữ khá nhạy cảm và rất yêu chồng nên tôi không khó để phát hiện ra mối quan hệ của họ ngay từ buổi ban đầu qua những thái độ khác lạ của chồng. Một lần nữa tôi lại nói chuyện nghiêm túc với chồng nhưng lần này anh thú nhận đã yêu cô kia rất nhiều và không thể chấm dứt ngay được. Anh xin tôi cho anh thời gian để từ từ giải quyết.
Tôi như chết đứng khi nhận được điện thoại của chồng cô ta báo tin “Em ơi, chồng em và vợ anh vừa dắt tay nhau vào nhà nghỉ”.
Thật tình lúc này trong lòng tôi rối bời. Tình cảm với chồng vẫn còn rất nhiều. Mọi chuyện vẫn phải giấu mẹ chồng vì bố chồng tôi khi ấy mới mất nên tôi sợ bà buồn và không dám tâm sự.
Đánh ghen ư? Ầm ĩ lên liệu có giải quyết được vấn đề hay chỉ làm trò cười cho thiên hạ và làm mất uy tín của chồng? Tôi quyết định xin ý kiến của chuyên gia tâm lý và nhận được lời khuyên hãy mềm mỏng dùng tình cảm, bao dung, chăm sóc để lôi kéo chồng về với gia đình nếu vẫn còn yêu chồng. Và tôi đã thực sự làm theo lời khuyên đó.
Rồi mẹ chồng tôi cũng biết chuyện. Anh chị em bên chồng đều biết xúm tay vào cùng tôi khuyên nhủ và gây sức ép để anh phải từ bỏ cô kia. Nhưng lúc này chồng tôi đã như biến thành một người khác. Anh bất chấp lời khuyên của mọi người, ngày nào cũng đi đến khuya mới về.
Các anh chị em bên chồng xui tôi đánh ghen nhưng thực sự tôi không muốn làm điều đó. Thứ nhất đánh ghen chỉ giúp hả giận nhưng không thực sự giải quyết được vấn đề. Thứ hai tôi muốn giữ cho các con sự yên bình. Nếu mọi sự tung tóe lên liệu các con tôi có được yên ổn?
Trong suốt 2 năm, tôi vật vã đau khổ không ngày nào nước mắt lại không rơi lã chã. Và cũng chẳng đêm nào, tôi ngủ lấy được 3 tiếng đồng hồ. Đầu óc tôi gần như tê liệt và cuộc sống chẳng khác gì trong địa ngục.
Bỗng nhiên một ngày đang đi chợ sáng sớm, tôi nghe thấy tiếng chim hót. Ngẩng đầu lên vòm cây, tôi nhìn thấy những tia nắng ấm áp xuyên qua vòm lá xanh lung linh. Tôi như tỉnh ngộ từ giây phút đó.
Cuộc sống này vẫn tươi đẹp quá vậy sao tôi lại phải khổ sở, đớn đau vì một kẻ chẳng xứng đáng với mình? Trước đây khi chưa có anh ta, tôi cũng đã từng vui vẻ và thoải mái biết bao.
Hãy chấp nhận một thực tế rằng chồng của mình, bố của các con mình đã thay đổi. Anh ta không còn yêu mình nữa và cũng chẳng thương các con. Nếu còn tình cảm nhiều với mình chắc đã không để mình phải đau đớn thế này. Vậy con người ấy có xứng đáng để mình phải níu kéo nữa hay không?
Tôi lấy một tờ giấy và chia làm hai cột liệt kê những được và mất của việc ly hôn và không ly hôn. Tôi nhận thấy ở vào tình trạng của mình lúc này nếu chồng không thay đổi, ly hôn là con đường sáng suốt nhất.
Tôi âm thầm lên kế hoạch cho mình. Sẽ phải tính sao đây khi từ trước tới giờ kinh tế trong gia đình chồng tôi là trụ cột? Với mức lương hiện tại chỉ vài triệu một tháng chắc chắn tôi phải kiếm việc làm thêm hoặc kinh doanh thêm để có thể lo cho các con nếu sau này ly hôn.
Và mặc kệ gã chồng tệ bạc, chẳng thèm quan tâm nhiều tới gã, tôi bắt đầu để ý tìm kiếm công việc kinh doanh phù hợp. Ông trời quả thật cũng thương người tử tế. Sau một thời gian nghiên cứu, tôi đã kiếm cho mình được một công việc kinh doanh đúng lĩnh vực mà mình yêu thích.
Tôi nghỉ làm ở chỗ cũ và bắt đầu công việc mới. Đương nhiên ban đầu cũng gặp khá nhiều khó khăn nhưng bù lại đó là công việc mà tôi yêu thích nên khá tâm huyết và cảm thấy vui vẻ, đam mê hơn trong công việc. Mọi thứ dần ổn đinh, tôi có thu nhập khá hơn.
Lúc này tôi nói chuyện với chồng và yêu cầu anh phải dứt khoát. Anh lại thú nhận yêu cô kia rất nhiều và muốn ly hôn. Tôi đồng ý và yêu cầu anh phải có trách nhiệm với các con. Chúng tôi thỏa thuận tôi sẽ nuôi cả hai cháu và anh sẽ có trách nhiệm với các con về kinh tế.
Trong suốt thời gian chồng tôi thay đổi, mẹ chồng tôi cũng vật vã đau khổ chẳng kém gì tôi. Bà nói thương tôi rất nhiều và khuyên nhủ tôi đừng bao giờ đồng ý ly hôn. Thậm chí bà còn xui tôi cứ ra ngoài mà kiếm bạn cho đỡ buồn nhưng đừng ly hôn với con trai bà để các cháu khỏi khổ.
Tôi vô cùng thương mẹ chồng nhưng không thể làm theo lời khuyên của bà được. Tôi hiểu các con tôi sẽ còn khổ hơn và thậm chí sẽ coi thường tôi nếu cứ cố níu kéo mà duy trì một cuộc hôn nhân như thế này.
Thời gian qua các con tôi cũng đã phần nào biết được câu chuyện và khá buồn. Tôi nói với các con rằng sắp tới bố mẹ sẽ chia tay, không sống cùng nhau nữa vì không còn tình cảm. Nhưng các con vẫn là con của bố mẹ. Và cả bố, cả mẹ đều yêu các con rất nhiều. Có thể bố có những sai lầm nhất định nhưng bố vẫn luôn luôn là bố của các con.
Chia tay với chồng thời gian đầu tôi cũng hụt hẫng rất nhiều. Nhất là những ngày lễ tết nhìn các gia đình đầm vui vẻ dắt nhau đi chơi lòng tôi lại nhói đau. Càng nghĩ nhiều về chồng cũ và càng căm hận anh ta, tôi càng cảm thấy khổ sở.
Cho đến một ngày tôi quyết định không thèm nghĩ nhiều về anh ta nữa. Tôi tập trung nhiều hơn vào công việc, chăm sóc các con và vẫn cố gắng duy trì việc chơi thể thao với một nhóm bạn.
Cuộc sống đã khá dần lên. Tôi nhận thấy rằng là một người độc thân cũng khá thú vị. Ngoài thời gian dành cho công việc và chăm sóc con cái tôi có rất nhiều thời gian cho bản thân để đọc sách, chơi thể thao và sưu tầm những bản nhạc mà mình yêu thích.
Chỉ có mấy mẹ con, ăn uống cũng đơn giản hơn đỡ mất nhiều thời gian. Thỉnh thoảng mẹ con dắt nhau đi chơi, đi xem phim, đi nhà sách. Tôi tự hào vì mình vẫn giữ được cho các con một cuộc sống yên bình và không có qua nhiều xáo trộn.
Cuối tuần bố các cháu cũng hay đón các cháu đi ăn, đi chơi nên lũ trẻ cũng không cảm thấy thiếu thốn tình cảm nhiều. Tôi và chồng cũ thỉnh thoảng vẫn trao đổi qua điện thoại chủ yếu về việc học hành của các con.
Mặc dù nhìn ra xung quanh chuyện ngoại tình đang khá phổ biến và thậm chí trở thành một trào lưu của xã hội nhưng thực sự vẫn còn rất nhiều người tốt. Đời này, kiếp này có thể tôi đã không gặp được một người chồng tốt. Nhưng tôi tin cứ sống tốt, sống thanh thản và làm chủ cuộc sống của mình thì sẽ luôn được hạnh phúc và vui vẻ.
Theo Ngoisao
Kỷ niệm trong tôi!!!
Em xinh xắn, hồn nhiên, có đôi mắt to sáng long lanh, chiếc răng khểnh duyên dáng mỗi khi nở nụ cười và mái tóc dài óng mượt khiến cho nhiều bạn trai trong và ngoài lớp thầm thương trộm nhớ, còn tôi là một con người bình thường có lối sống nội tâm và luôn tầm tầm trong tất cả mọi lĩnh vực.
Hai đứa chung lớp từ những ngày đầu nhập học nhưng mãi cho đến năm học cuối cấp được cô giáo sắp xếp cho tôi ngồi cạnh em -một sự tình cờ mà sau này trong mỗi cuộc trò chuyện của hai đứa ngồi bên nhau thì cho đó là "duyên số". Thời gian dần trôi mang theo những suy nghĩ của tuổi mới lớn rồi cũng chẳng biết tôi và em có tình cảm với nhau từ khi nào chỉ biết rằng vào những buổi học khi mà chỗ ngồi thân quen bên cạnh trống vắng là y như rằng tâm trạng lo lắng xao xuyến trong tôi kéo dài suốt buổi học hôm đó-hình bóng em đã khắc sâu trong suy nghĩ của tôi. Ngồi cạnh nhau lúc thì lấy lý do quên bút mượn em lúc thì tờ giấy kiểm tra xé vội nhưng tình cảm của hai đứa chỉ hiểu được qua ánh mắt bất chợt nhìn nhau mà chẳng ai "dũng cảm" chịu "mở lòng" trước.
Tình cảm của tôi và em cứ tiếp tục diễn ra như vậy cho tới ngày trăng tròn đầu tiên của 1 năm mới trong thời điểm mà chỉ vài tháng nữa là chia tay mái trường, tôi đã bày tỏ tình cảm của mình ấp ủ lâu nay với hi vọng ánh trăng sáng thiêng liêng của 1 năm mới sẽ minh chứng cho tình yêu của tôi dành cho em. Em đã đón nhận tình cảm của tôi trong tiếng nấc nghẹn ngào, tôi đã ôm chặt em vào lòng và hai đứa cũng đã thề ước hứa hẹn về một tương lai tươi sáng. Yêu em tôi thấy mình trưởng thành hơn yêu đời, yêu cuộc sống và sống có trách nhiệm với bản thân mình hơn. Em luôn bên tôi động viên những lúc bị điểm kém hay bị thầy cô phạt, em đến bên an ủi chăm lo những khi tôi đau ốm, những lúc như vậy tôi như được tiếp thêm động lực để phấn đấu nhiều hơn.
Những ngày cuối cấp-khoảng thời gian mà mọi người tất bật lo toan cho kì thi quan trọng trong đời học sinh nhưng tôi với em không vì thế mà tình cảm dành cho nhau suy giảm, khi thì cánh thư viết vội chưa có hồi kết đã vội trao tay lúc thì cùng nhau lên ngọn đồi cạnh trường những lúc nghỉ học cùng động viên nhau đạt kết quả tốt trong kì thi sắp diễn ra.
Cái nắng tháng 6 oi ả mang đến những chùm phượng vĩ rực đỏ bốn góc sân trường cùng tiếng ve kêu nao lòng, những cô cậu học trò áo trắng cuối cấp báo hiệu một cuộc chia ly mang theo nhiều nước mắt đang dần tới.
Ngày chia tay thầy cô bạn bè, mái trường yêu dấu tôi dã cảm nhận được nỗi buồn trong ánh mắt em, em ngồi bên tôi trong một không gian yên tĩnh mà không ngăn được 2 hàng nước mắt chạy dài bên má. Tôi ôm chặt em vào lòng trao em nụ hôn đầu đời vụng dại, run rẩy và kèm theo lời hẹn ước mãi mãi bên nhau không bao giờ xa cách.
Đến giờ tôi vẫn chưa thể yêu ai bởi trái tim tôi đã khắc sâu hình bóng của em trong đó... (Ảnh minh họa)
Tưởng chừng tình yêu tôi và em dành cho nhau không gì có thể ngăn cản nổi, tưởng rằng tình yêu đó mãi trường tồn cùng mặt trăng vĩnh hằng như lời em nói, nhưng cuộc đời đôi khi vẫn vậy, chẳng ai đoán được chữ &'ngờ', tôi và em rời xa mái trường phổ thông để chọn cho riêng mình lối đi mới. Tôi tiếp tục theo đuổi học hành ở một ngôi trường xa nhà còn em bỏ dở chặng đường học tập theo đuổi một công việc ở một doanh nghiệp nhỏ, vậy là hai đứa hai hoàn cảnh sống khác nhau và dần dần hai suy nghĩ cũng không còn hợp nhau như trước. Những kì thi tới tôi bận rộn cho bài vở còn em cũng dành nhiều thời gian hơn cho công việc, từ đó những cánh thư hỏi thăm động viên nhau cũng thưa dần và... điều tất yếu cũng xảy ra: Em nói lời chia tay mà không một lý do thuyết phục.
Tôi buồn và đau khổ vô cùng, với lối sống nội tâm bản năng đã khiến tôi gục ngã. Tôi đau buồn vì mất đi người con gái đầu tiên tôi đem cả tấm lòng yêu thương vô hạn, tôi tìm đến men say quên đi những nhớ thương về mối tình đầu 1 năm chưa trọn vẹn. Tôi như người chèo lái con thuyền trên đại dương bao la bị mất phương hướng tìm về đất liền, mỗi sáng thức dậy tôi luôn tìm cho mình công việc mới để quên đi hình bóng em ngự trị trong trái tim tôi. Tôi đã mất em-người con gái đầu tiên cho tôi biết đến cảm giác nhớ, thương, biết trân trọng nâng niu những gì thuộc về mình và... biết cảm giác mất đi một thứ gì đó quá quan trọng với bản thân nữa.
Thời gian trôi qua nhanh quá, đã gần 3 năm sau ngày tôi và em chia tay vậy mà cho tới nay tôi vẫn chưa tìm được người con gái để tôi dành trọn tình yêu như em trước kia. Mặc dù bên tôi cũng có nhiều người con gái hợp tính hợp tình, nhưng tôi vẫn chưa thể yêu ai bởi trái tim tôi đã khắc sâu hình bóng của em trong đó.
Cho tới nay tôi đã đứng dậy sau quãng đường dài vắng bóng em, còn em giờ cũng đã trưởng thành hơn nhiều không còn là cô bé 18 tuổi ngốc nghếch ngày nào. Giờ đã có người thay tôi bên cạnh em, yêu thương, chăm sóc và mang lại hạnh phúc cho em mỗi ngày. Em cũng có được công việc ổn định ở một đất nước xa xôi cách quê hương nửa vòng trái đất mà tôi chưa từng biết đến nhưng mỗi khi có dịp em gọi điện về cho tôi, được nghe giọng em nói, được nghe tiếng em cười trong tôi luôn hiện về một kí ức của một bóng hình duyên dáng dễ thương, có đôi mắt &'biết nói' sáng long lanh, chiếc răng khểnh xinh xắn lộ ra mỗi khi nở nụ cười và mái tóc dài óng mượt ngày nào ngồi học bên cạnh tôi, cùng tôi trải qua quãng đời học sinh hồn nhiên vô tư và thật nhiều kỉ niệm... nhưng tôi luôn hiểu hình bóng thân thương đó chỉ mãi là kỉ niệm trong tôi-một kỉ niệm không thể quên của thời áo trắng, của một mối tình đầu dở dang.
"Anh không xứng đáng để yêu em..." Em nói đầy thách thức "Em sẽ không lấy một người không có nghề nghiệp và tiền đồ như anh. Anh không xứng đáng đê yêu em...". Sau khi em bước đi, anh đã quyêt định phục thù... Lời nói đó như lưỡi dao cứa vào trái tim đang mê mêt vì em. Vây mà em phũ phàng và dứt khoát: "Hãy chứng...