Em ở đâu trong thế gian này?
Tôi mong muốn được yêu thương bởi một người phụ nữ… (Ảnh minh họa)
Hạnh phúc đến từ đâu nếu không phải là tình yêu? Câu hỏi ấy tôi mãi chẳng thể tìm một câu trả lời khác.
Nếu có thể tìm được một đáp án nào đó ngoài tình yêu, tôi sẽ có thể vui vẻ sống, vui vẻ cười và vui vẻ đi nốt quãng đường còn lại của cuộc đời nhưng suy cho cùng đó cũng chỉ là “nếu”. Nên giờ tôi vẫn chưa tìm được hạnh phúc.
Mỗi ngày trôi qua với tôi ảm đạm và đầy buồn bã vì tình yêu tôi mãi chẳng thể có. Nó xa vời và bởi thế tôi không dám với.
Tôi năm nay 30 tuổi. Đàn ông 30 đã đủ chín chắn và thành đạt. Ba tôi là một đại gia trong ngành xây dựng. Bởi vậy, khi bước vào ngành tôi đã có một nền tảng vững chắc. Được đầu tư học hành cẩn thận kèm theo niềm đam mê của tôi đối với mỗi bản vẽ thiết kế, mỗi công trình xây dựng, được sự dìu dặt của các bậc cha chú trong ngành, ở tuổi 25, tôi thành lập được một công ty riêng.
Rồi ba tôi, sau một cơn tai biến, sức khỏe giảm sút, ông giao quyền giám đốc cho tôi. Vậy là mới ở tuổi 30 nhưng tôi đã là chủ nhân của khối tài sản đồ sộ. Sự sát nhập hai công ty khiến cho thế lực của tôi trong ngành xây dựng càng lớn. Kiếm tiền trở thành một việc quá dễ dàng đến mức nhiều khi tôi có ý nghĩ buồn cười rằng nếu có quá nhiều tiền thì sẽ tiêu như thế nào cho hết. Bởi tôi chỉ có một mình, ba mẹ thì tất nhiên không cần tiền của tôi.
Ai cũng nghĩ tôi may mắn, tôi hạnh phúc. Ba mẹ tôi cũng nghĩ vậy. Họ nghĩ họ là những người hạnh phúc bởi sinh được một thằng con trai giỏi giang, đẹp đẽ. Tôi cũng đã từng nghĩ vậy cho đến khi phát hiện ra điều bất hạnh của mình. Điều bất hạnh mà nếu đánh đổi mọi thứ tôi có để nó biến mất thì tôi cũng sẵn sàng chấp nhận. Tôi bị vô sinh.
Một thằng đàn ông không có khả năng cho người đàn bà mình yêu những đứa con xinh xắn thì có còn là đàn ông? Điều đau đớn ấy tôi biết do một lần tình cờ nghe lời cậu bạn làm trong bệnh viện đi kiểm tra sức khỏe toàn diện. Tất nhiên, lúc đầu tôi không tin nhưng sau khi làm nhiều xét nghiệm, kết quả vẫn như vậy. Tôi lớn lên hoàn toàn khỏe mạnh. Tôi là thằng công tử được hưởng sung sướng từ khi còn chưa ra đời. Vậy lí do nào dẫn tới thứ bệnh quái ác đó?
Tôi không thể tìm ra câu trả lời. Tôi có tiền nên tôi rất bình tĩnh ngay cả khi đã chắc chắn đó là sự thật. Tiền là thứ vạn năng làm được nhiều thứ. Nó sẽ giúp tôi thoát khỏi bệnh vô sinh.
Những gì tôi đang có chẳng mang lại hạnh phúc cho tôi… (Ảnh minh họa)
Video đang HOT
Tôi đã đi nhiều nơi để chạy chữa. Nghe ở đâu mách có bài thuốc hay, tôi ngay lập tức gác mọi công việc để đến và tìm mua. Nhưng mọi cố gắng đều là vô ích. Không có một chuyển biến gì dù là nhỏ nhất. Tôi bắt đầu hoang mang và hoảng sợ thật sự. Vẻ tự tin, đĩnh đạc thường ngày của một tổng giám đốc biến mất. Tôi sợ mọi người sẽ biết chuyện. Lòng tự tôn và sự cao ngạo của một thằng đàn ông trong tôi khi ấy sẽ chẳng còn gì.
Tôi tưởng tượng đến viễn cảnh toàn bộ nhân viên trong công ty trước mặt sẽ vờ khúm núm chào hỏi tôi nhưng sau lưng lại xì xào, khinh bỉ rằng một thằng đàn ông chẳng ra đàn ông, một thằng “điếc” thì có gì đáng tự hào. Tôi tự cô lập mình và cảnh giác với tất cả. Tôi tự nhủ chỉ cần tôi không lập gia đình thì bí mật này mãi mãi chẳng ai biết được. Tôi sẽ được che chắn bởi vỏ bọc an toàn đó. Nhưng đó là điều không tưởng, bởi tôi là thẳng con trai duy nhất của ba mẹ.
Ba mẹ lúc nào cũng cuống quýt giục tôi lấy vợ. Họ đề ra đủ thứ tiêu chuẩn cho con dâu tương lai. Họ nói phải chọn thật khéo để sau này con tôi lấy được tinh hoa của cả bố lẫn mẹ. Con tôi sau này nhất định sẽ xuất sắc hơn tôi. Ba mẹ không biết tôi vĩnh viễn không thể có con, vĩnh viễn không thể nghe một tiếng ba. Điều đó từng ngày, từng ngày bóp siết trái tim tôi nhức nhối.
Tôi vẫn có những khao khát của một thằng đàn ông. Khi nhìn những cặp đôi trên phố tay trong tay dịu dàng, ấm áp dìu nhau đi trong yêu thương, tôi thấy nỗi buồn trong mình cứ trĩu nặng dần. Tôi chán ghét tất cả. Những gì tôi đang có chẳng mang lại hạnh phúc cho tôi. Vật chất suy cho cùng cũng chỉ là phù du thôi. Nó không thể sưởi ấm tôi, vuốt nhẹ tim tôi mỗi khi nó đau đớn. Tôi cần một người kề bên. Và tôi nghĩ tình yêu chắc chắn sẽ làm nên điều kì diệu, sẽ có cô gái chấp nhận tôi, yêu tôi với tất cả những gì tôi có. Cô sẽ không khinh bỉ và rời bỏ tôi khi biết tôi bị vô sinh. Bởi vậy, tôi quyết định mở lòng mình ra để kiếm tìm tình yêu.
Thực ra, đối với một thằng như tôi, các cô gái vây quanh chẳng hề ít. Không phải tôi khoe khoang mà sự thật là như vậy. Tôi thành đạt, tôi đẹp trai, phong độ và hơn hết tôi giàu có. Đó là lợi thế và cũng là điểm yếu của tôi. Bởi chính những điều đó khiến tôi khó có được một tình yêu tinh khiết không vụ lợi, tính toán.
Tôi đã thử tiến tới với vài người trong số họ nhưng tất cả đều hời hợt. Tôi chỉ thấy họ yêu tiền của tôi. Nhưng rồi trời cũng không quá tàn nhẫn với tôi khi mang cô ấy đến. Cô là tia sáng hiếm hoi và niềm hi vọng ít ỏi tôi có kể từ ngày tôi biết mình không thể có con. Cô không yêu tôi vì tôi đẹp trai, tôi nhà giàu bởi cô hoàn toàn không biết tôi là tổng giám đốc một công ty xây dựng lớn. Một tình yêu qua mạng có lẽ là nực cười. Thậm chí trước kia tôi vẫn cho đó là trò nhảm nhí nhất thế gian.
Mạng là ảo nên tình yêu cũng là ảo mà thôi. Nhưng em thì không như vậy bởi tôi đã được gặp em tận mặt, đã cùng em làm những thứ điên rồ mà có lẽ chỉ những người đang yêu mới làm bất chấp sự ngán ngẩm và khó chịu của người xung quanh… Những yêu thương dần đến, những tin nhắn hỏi han, quan tâm tất cả sưởi ấm trái tim tôi. Khi biết về thân thế thật của tôi, em đã hoảng hốt rồi biến mất. Em nói em không xứng với tôi, rằng tôi quá xa lạ. Những người khác nhau thì thật khó để yêu thương nhau. Nhưng tôi không chịu để tình yêu của mình bị mất đi một cách dễ dàng đến vậy. Tôi đi tìm em.
Tôi thuê rất nhiều người để tìm em. Hàng quán quen em không tới, chốn yêu thương em không qua. Khi tôi gần như phát điên và suy sụp thì em quay về. Em nói em yêu tôi. Tình yêu thì hơn tất cả tiền bạc, vật chất phù du. Tôi hạnh phúc. Tôi đưa em về giới thiệu với ba mẹ. Hai người rất khó để chấp nhận một đứa trẻ mồ côi làm kế toán tại một công ty nhỏ như em, nhưng vì tôi, họ miễn cưỡng niềm nở. Rồi ba mẹ cũng dần nhận ra tấm chân tình của em, qua những quan tâm thật lòng của em dành cho tôi, cho ba mẹ. Và họ đón nhận em.
Tôi bắt đầu rơi vào chuỗi ngày tự dằn vặt chính mình. Còn một sự thật tôi chưa cho em biết. Nếu hay rằng tôi bị vô sinh, em có chấp nhận lấy tôi? Tôi nên cho em biết rồi tùy em quyết định hay tôi cứ mặc kệ, lấy em và cho em tự tìm ra sự thật đắng lòng này? Rồi cuối cùng tôi cũng nói bởi tôi không thể có lỗi với người tôi yêu thương.
Em sững người. Sắc mặt em thay đổi rất nhanh và em cũng ra đi rất nhanh. Để lại cho tôi chỉ vài dòng thư: “Em yêu anh nhưng em muốn được làm mẹ. Em muốn có những đứa trẻ của riêng mình, có những thiên thần sẽ gọi em là mẹ. Xin lỗi vì tất cả. Em là một đứa quá ích kỉ”. Tôi đã nghĩ đến chuyện này nhưng khi cầm lá thư trên tay, tôi vẫn thấy như mình ngay lập tức có thể khụy ngã. Tôi đau đớn nhiều nhưng đau đớn mãi cũng chẳng làm gì. Ba mẹ không hiểu vì sao chúng tôi lại kết thúc mọi chuyện nhanh như vậy. Và họ lại tiếp tục thúc giục tôi tìm kiếm một con dâu tương lai khác cho hai người.
Người tôi cần ấy – Em ở đâu trong thế gian này? (Ảnh minh họa)
Sự ra đi của người con gái ấy khiến tôi suy sụp nhưng trong sâu thẳm tôi biết tôi vẫn khao khát được yêu thương. Tôi mong muốn được yêu thương bởi một người phụ nữ. Người đó sẽ làm cho căn phòng tôi trở nên ấm áp, sẽ luôn tươi cười đợi tôi nơi bậu cửa mỗi khi tôi đi làm về, sẽ bên tôi đến suốt cuộc đời để tôi không còn phải chịu cảnh cô đơn đáng sợ này nữa. Nhưng liệu tôi có thể tìm được một người như thế?
Người con gái mà tôi ngỡ đã yêu tôi tới mức sẽ bỏ qua tất cả, tới mức dù có chuyện gì xảy ra thì cô cũng chỉ cần có tôi thôi, ngay khi biết điều bất hạnh của tôi, cô không cần biết rằng có thể chữa được hay không còn vội vã bỏ tôi đi, thì liệu có ai dám đến và ở lại với tôi mãi mãi dù biết tôi không thể sinh con? Anh bạn tôi bảo tôi có thể làm thụ tinh nhân tạo. Bây giờ y học phát triền nên tôi cũng không nên quá lo lắng. Nhưng tôi vẫn chưa dám thử. Tôi coi đó là niềm hi vọng duy nhất của mình để có thể làm một người bố.
Tôi cần một người sẵn sàng làm vợ tôi, làm mẹ của con tôi theo cách ấy. Và nếu thụ tinh không thành công thì người vẫn sẵn sàng ở lại bên tôi. Chỉ cần vậy, bao nhiêu tài sản của tôi, tôi cho người hết, bao nhiêu nhà cửa, tôi sẽ đổi chủ. Tôi cần lắm một người ở bên, cho tôi cảm giác ấm áp và hạnh phúc của một gia đình. Một cảm giác thực sự chứ không phải giả dối.
Tôi biết như vậy là ích kỷ bởi tôi không có quyền tước đoạt niềm hạnh phúc làm mẹ của một người phụ nữ. Nhưng biết đâu, phương pháp thụ tinh nhân tạo kia thành công và tôi sẽ được niềm vui vẹn toàn? Tôi cần một người thôi, một người dám đi cùng tôi trong sự mạo hiểm này, cho tôi niềm tin và niềm vui sống. Người tôi cần ấy – Em ở đâu trong thế gian này?
hoangnguyen…@gmail.com
Theo Đang yêu
Nỗi đau dâng vợ cho người khác
Tôi cảm thấy bế tắc đến cực độ... (Ảnh minh họa)
Vợ tôi đang có bầu tháng thứ 9. Thế là sau bao ngày chờ đợi, đứa con cũng sắp chào đời. Vậy mà tôi không hề cảm thấy vui mừng chút nào, thậm chí tôi còn cảm thấy đau xót khi nghĩ đến ngày vợ tôi sinh con bởi đứa con trong bụng cô ấy không phải là của tôi.
Vợ chồng tôi cưới nhau đã được 10 năm. Cuộc sống của chúng tôi khá êm đềm, hạnh phúc. Tôi làm trong một công ty liên doanh với nước ngoài còn vợ tôi là một cô giáo dạy môn Văn ở cấp THPT. Cuộc sống của chúng tôi là niềm mơ ước của nhiều người.
Hồi mới cưới được hai năm, chúng tôi đã cảm thấy xót ruột vì mãi vợ tôi không có bầu. Bên nội bên ngoại cứ hỏi han, trách móc không sinh cho ông bà đứa cháu để bồng bế khiến chúng tôi càng thêm nóng ruột.
Vợ chồng tôi dắt nhau ra bệnh viện Phụ sản để kiểm tra. Đất dưới chân tôi như sụt xuống khi biết mình không có khả năng có con. Tôi cảm thấy thất vọng vô cùng. Nhìn vợ tôi tần ngần nhìn vào thinh không mà lòng tôi đau như cắt. Dù không nói ra, nhưng tôi biết cô ấy rất buồn.
Sau mấy đêm thức trắng, tôi đã đưa ra một đề nghị mà theo tôi là tốt cho cả tôi và vợ. Chúng tôi sẽ ly dị. Như thế, cô ấy có thể tìm được cho mình một người khác tốt hơn, và quan trọng là có thể cho cô ấy một hạnh phúc vô bờ là được làm mẹ. Vợ tôi nhất định không chịu. Cô ấy vừa khóc vừa van xin tôi hãy để cô ấy được chăm sóc cho tôi suốt cuộc đời. Trước sự hi sinh của vợ, tôi chỉ còn biệt cảm ơn tình yêu của cô ấy dành cho mình.
Từ khi phát hiện ra nguyên nhân không có con, chúng tôi tìm đủ mọi cách để chữa chạy. Nghe ai nói đến thầy lang ở đâu có thể chữa được bệnh vô sinh là chúng tôi tìm đến. Nhưng mọi cố gắng đều trở nên vô vọng. Trong suốt 8 năm trời, chúng tôi đã đi hàng trăm ông thầy, uống không biết bao nhiêu loại thuốc mà vẫn không có tiến triển gì. Cả tôi và vợ tôi đều cảm thấy mệt mỏi, tuyệt vọng.
Đã mấy lần chúng tôi thử làm phương pháp thụ tinh nhân tạo nhưng đều thất bại. Bao nhiêu tiền của mà hai vợ chồng ki cóp trong bao nhiêu năm đã tan biến cùng những hi vọng mong manh.
Nhiều lúc, vô tình bắt gặp vợ tôi ngồi khóc một mình mà lòng tôi thắt lại. Có lẽ, tôi đã huỷ hoại cuộc đời người phụ nữ mà tôi yêu quý nhất. Tôi đã tước đi của cô ấy một thứ đặc quyền thiêng liêng là được làm mẹ. Càng thương vợ, tôi càng cảm thấy mình thật tội lỗi. Không! Tôi không thể tước đi quyền được làm mẹ của cô ấy! Đó sẽ là một tội ác.
Nỗi đau dâng vợ cho người khác cứ đeo đẳng khiến tôi có cảm giác mình là một kẻ khốn nạn... (Ảnh minh họa)
Bao nhiêu ý nghĩ vừa đau đớn, vừa cao thượng cứ vần vũ trong đầu tôi. Cuối cùng, tôi đi đến một quyết định vô cùng khó khăn. Tôi thuyết phục vợ tôi xin ai đó một đứa con. Tôi chấp nhận điều đó! Tôi mong vợ tôi được hạnh phúc. Vợ tôi từ bất ngờ đến phản đối kịch liệt đề nghị ấy của tôi. Cô ấy không muốn phản bội tôi. Cô ấy nói rằng dù có phải sống cô đơn suốt đời cô ấy cũng không bao giờ làm điều gì có lỗi với tôi. Nghe cô ấy nói, tôi càng yêu và thương cô ấy nhiều hơn.
Càng thương vợ, tôi càng quyết tâm thực hiện ý đồ của mình.
Trong thời gian ấy, một người bạn của tôi đi làm ăn ở thành phố Hồ Chí Minh ra thăm nhà. Tôi đã đưa ra đề nghị táo bạo ấy và cầu xin bạn tôi giúp đỡ. Sau hơn một tuần, tôi đã thuyết phục được cậu bạn của mình.
Tối đó, tôi mời người bạn đến nhà ăn bữa tối trước khi cậu ấy trở lại miền Nam. Hôm đó, chúng tôi uống rất nhiều. Cả tôi và cậu ấy đều cảm thấy không đủ can đảm để làm điều ấy với vợ tôi. Trước bữa ăn, tôi đã cho vợ uống thuốc ngủ để chúng tôi dễ dàng thực hiện kế hoạch. Cô ấy hoàn toàn không biết việc tôi làm.
Ngày biết mình có thai vợ tôi sung sướng đến cực điểm. Cô ấy cứ nghĩ, phép màu đã đến với vợ chồng tôi. Sau bao nhiêu năm chạy chữa, giờ đã được thoả ước mơ. Cô ấy chăm chút từng tí cho cái thai. Từ ngày có con, lúc nào trên môi cô ấy cũng rực rỡ nụ cười thoả mãn. Chắc cô ấy đang rất hạnh phúc. Ông bà hai bên cũng mừng ra mặt. Mẹ tôi chăm sóc cô ấy tận tình, chu đáo. Bà bắt cô ấy phải nghỉ ngơi, phải tích cực bồi dưỡng cho cháu bà mau lớn...
Còn tôi, tôi quay cuồng với bao ý nghĩ đau đớn, nửa như ghen tuông, nửa như hối hận. Lúc nào hình ảnh vợ tôi không một mảnh vải che thân trong vòng tay người đàn ông khác cũng ám ảnh trong đầu tôi. Không biết việc tôi làm có đúng không! Nỗi đau dâng vợ cho người khác cứ đeo đẳng khiến tôi có cảm giác mình là một kẻ khốn nạn. Vợ tôi càng hạnh phúc với con bao nhiêu, tôi càng thấy đau đớn bấy nhiêu. Tôi đã lừa dối cô ấy, lừa dối cả bố mẹ tôi để làm cái việc không biết diễn tả bằng từ ngữ nào chính xác nữa!
Rồi sau này, khi đứa bé sinh ra không giống tôi mà giống anh bạn ấy thì sao? Liệu tôi có đủ can đảm và nghị lực để đối mặt với bí mật khủng khiếp này không? Nếu biết tôi đã làm cái việc bỉ ổi ấy, vợ tôi sẽ ra sao! Bố mẹ tôi sẽ ra sao? Và cả vợ con anh bạn tôi biết chuyện sẽ phản ứng thế nào? Rồi sau này lớn lên, đứa bé sẽ nghĩ gì về bố mẹ chúng khi biết việc làm của tôi?
Theo TTO
Chờ đợi thời khắc vàng của giáo sư Ngô Bảo Châu Chiều nay (19/8), hội nghị Toán học Thế giới lần thứ 26 sẽ diễn ra tại Ấn Độ, rất nhiều người dân Việt Nam đang hướng tới hội nghị này với gương mặt đại diện là giáo sư Ngô Bảo Châu. Giáo sư Ngô Bảo Châu (Ảnh Vietnamnet) Được mệnh danh là Nobel Toán học, Huy chương Fields do nhà toán học John...