Em nhớ em, nhớ anh, nhớ chúng ta ngày ấy…
Hà Nội những ngày đông rét mướt đã luồn trong gió tới mơn man từng lọn tóc bay bay. Bất chợt đi ngang qua con đường quen thuộc với hai hàng cây vẫn sừng sững bên vệ đường như chứng nhân của thời gian, em lại nhớ em, nhớ anh, nhớ chúng ta ở ngày ấy
ảnh minh họa
Hà Nội những ngày đông rét mướt đã luồn trong gió tới mơn man từng lọn tóc bay bay. Bất chợt đi ngang qua con đường quen thuộc với hai hàng cây vẫn sừng sững bên vệ đường như chứng nhân của thời gian, em lại nhớ em, nhớ anh, nhớ chúng ta ở ngày ấy
Video đang HOT
Đến bây giờ em mới hiểu hoá ra hai từ dễ khiến người ta khóc nhất là: đừng khóc. Tựa như thước phim quay chậm về ngày hôm qua, ngày ấy của chúng mình, những dòng nước mắt ở đâu cứ làm nhoè đi mọi thứ. Ai trong đời rồi cũng sẽ có một người mà ta yêu hơn cả chính mình, ta yêu hơn cả sinh mệnh, ngoài người ấy ra sẽ không phải là ai khác. Em đã từng nói rằng em sẽ tặng anh mảnh đời mà chính em cũng không biết nó là gì. Anh cũng đã từng gọi em là ” cục cưng”, ” người anh thương”, anh cũng đã từng đợi em bên những góc phố nhỏ nhưng giờ đây nó chỉ là góc phố của những mùa thương nhớ mà thôi. Tình yêu ra đi tựa như làn khói. Làn khói ấy giờ đây dưới sự chữa lành của thời gian chỉ còn là mảnh tro tàn xám xịt đọng lại đâu đó trong tâm hồn em để bất chợt nó lại hiển hiện. Làn khói ấy ra đi mà chẳng hề vương vấn chút kỉ niệm nào cả, chẳng mang trong mình gánh nặng của sự kiện. Tình yêu ấy ra đi không để lại dấu vết. Em và anh ngày ấy, bên nhau ngày giông bão mà chẳng thể bên nhau ngày bình yên. Em và anh ngày ấy đã hứa thật nhiều, hi vọng thật nhiều để rồi nhận lại được một làn khói. Em và anh ngày ấy đã dành cả thanh xuân cho nhau để nhận lại một làn khói.
Ngày hôm nay, chỉ ngày hôm nay thôi xin cho em được nhớ về em, về anh, về chúng ta ngày ấy để rồi mỉm cười. Chẳng biết nụ cười đó là nụ cười hạnh phúc hay đau đớn và chua xót? Hạnh phúc vì hoá ra em cũng mạnh mẽ hơn em tưởng đó chứ, cố gắng sống đến tận bây giờ, có thể mỉm cười với quá khứ mà mình đặt cả hi vọng và niềm tin của một tuổi trẻ nồng nhiệt vào đó. Đau đớn và chua xót khi sự trưởng thành đã mang em xa anh, xa em, xa chúng ta của ngày ấy. Đau đớn và chua xót khi giờ đây chỉ còn mình em, chỉ mình em đi trên những góc phố quen thuộc và sống hoài niệm về ngày ấy. Một sự cô đơn bóp nghẹt mọi thứ ở nơi đây khiến em không thể không mỉm cười trấn an mình. Biết nơi nào là điểm tựa tinh thần cho em đây?
Một khoảnh khắc của nỗi nhớ ùa về, em nhớ em, nhớ anh, nhớ chúng ta ngày ấy
Theo Tinmoi24.vn
Chỉ biết nhớ anh mà chẳng thể bước tiếp vì cả hai đã có gia đình
Mình như hai đường thẳng song song, chẳng bao giờ giao nhau, cảm giác biết số điện thoại mà không dám gọi thật khó chịu.
(Ảnh minh hoạ).
Chiều nay trời mưa, sau một ngày làm việc mệt nhoài, em lại mở bài hát "Nhớ nhau hoài", nghe như giọng anh ở bên cạnh, ấm áp, bình yên. Nhiều lúc em giận mình, vì sao lại thương anh như vậy, chỉ là thoáng qua hay say nắng thôi mà. Ban đầu gặp, em đâu chú ý đến anh, người bạn ngồi kế bên? Cho đến buổi chiều ấy, em bắt gặp nụ cười của anh, nụ cười sét đánh, làm em phải chú ý, phải tìm kiếm, để rồi cứ tìm và nhìn lén dù đã ngồi xa, để rồi hình như không để ý là tại sao lại cứ nhìn như vậy. Làn da đen thui và sau này phát hiện là đen tự nhiên của anh, giờ xa rồi em lại nhớ vô cùng.
Em biết không thể bước thêm bước nào nữa, vì nếu bước nữa thôi thì cả 2 đều không tốt, không ổn chút nào vì gia đình, sự nghiệp của cả 2, nhưng sao vẫn nhớ... Chắc hẳn đã 10 năm rồi em không bị cảm giác như vậy, cũng không còn trẻ nữa để mơ mộng như lúc đầu. Tại khung cảnh gặp nhau quá lãng mạn, thơ mộng hay tại có duyên? Chắc không phải có duyên rồi, nếu có duyên chắc giờ em không ngồi đây viết những dòng này. Mình như hai đường thẳng song song, sẽ chẳng bao giờ cùng gặp nhau, cái cảm giác biết số điện thoại một người mà không dám bắt máy gọi thật là khó chịu. Từ lâu đến nay, lúc nào anh cũng trong tâm trí em, em giận mình và trong lòng thấy trống rỗng, đôi lúc nghĩ giá mà không gặp cũng tốt, nhưng không gặp lại thấy hình như mình tồn tại chứ không phải sống.
Giọng hát của một ca sĩ làm em nhớ anh, nhất là những khúc luyến... Chắc anh không biết được rằng có người cứ vào trang cá nhân của anh để xem hình, xem anh có online không, thật ngốc quá mà. Hình như khi yêu người ta trở nên ngốc nghếch. Em nhớ đến câu nói của một người cách đây 10 năm: "Cố gắng làm việc thật nhiều để không còn thời gian nhớ". Giờ hình như em hiểu, sao cố làm việc cũng chưa quên được, bởi vậy không ai nói mình hay, mình giỏi. Em có nằm mơ cũng không ngờ mình lại "điêu đứng" vậy, nhưng hành động bên ngoài với tâm trạng thì trái ngược nhau, em tự trách mình vì sao lúc trước cứ trước mặt thì ngó lơ, để bây giờ...
Thôi thì, nhớ nhau hoài.
Theo VNE
Nhớ anh, chàng trai Hà Nội Có những cảm xúc không thể gọi tên - không nói nên lời, cứ lưng chừng như thế mà chạnh lòng. Đôi khi muốn dửng dưng bỏ đi mớ cảm xúc hỗn độn đó, thế mà em không thể nào làm được... Em sinh ra ở vùng đất chỉ có "hai mùa mưa nắng", không hề có Xuân - Hạ - Thu -...