Em nhớ anh – nhớ lá thư tay
Đã ba năm và nhiều ngày có lẻ tôi vẫn nhớ anh, nhớ kỷ niệm ngọt ngào, những cảm xúc sướng vui mỗi lần đọc thư anh, nhớ anh đã đến và để lại trong tôi ước mơ hạnh phúc trong veo như là cổ tích…
Cách đây bốn năm tôi và anh quen nhau qua chương trình Cảm nhận âm nhạc trên sóng FM Đài Tiếng nói Việt Nam, hôm đó bài tôi phát sóng, anh nghe và ghi nhanh địa chỉ của tác giả.
Hoàn toàn bất ngờ khi nhận được lá thư tay, bên ngoài là những họa tiết trang trí rất đẹp, tôi hồi âm bằng lời cảm ơn… Từ đó cả hai thường xuyên liên lạc với nhau. Mỗi tuần chúng tôi đều gửi thư tay, kể cho nhau nghe đủ thứ chuyện bản thân trải nghiệm…
Anh hơn tôi hai t.uổi nhưng vẫn thích gọi bằng tên. Anh thường ghi nhật ký bằng thư nên tôi chỉ trông mau mau hết tuần để nhận và đọc những dòng chữ thân yêu đó. Anh bảo hay đọc lại thư tôi vào những lúc rỗi và “nếu cuối tuần chưa nhận được thư thì ra vào không yên. Chưa bao giờ thấy nhớ ai như thế, chỉ mong được gặp và biết mặt nhau”.
Anh muốn tôi gửi hình nhưng tôi không đồng ý, vì thích sự lãng mạn như trong cuốn tiểu thuyết (Trăm năm cô đơn) mình đã đọc, hai người không cần biết mặt nhau vẫn có thể nhớ, yêu… và anh đồng ý. Qua nét chữ, cách trò chuyện, với những trăn trở từ cuộc sống, tôi biết anh là một chàng trai tốt.
Video đang HOT
Từ sự đồng điệu đó chúng tôi yêu nhau. Một tình yêu có nhiều kỷ niệm nhưng chưa một lần cầm tay, không cả rụt rè một cái hôn… đơn giản vì cả hai chưa từng biết mặt nhau. Chúng tôi gửi nỗi nhớ trên từng cánh thư, anh hẹn đúng một năm ngày hai chúng tôi quen nhau sẽ về thưa chuyện với người lớn…
Những lá thư tay của anh vẫn còn làm tim tôi nhói đau những khi mở đến
Rồi tới một ngày tôi nhận được điện thư, không phải là của anh. Tôi c.hết lặng khi người nhà thông báo anh đã mất trong khóa huấn luyện tốt nghiệp. Tôi òa khóc…
Theo địa chỉ người nhà gửi, tôi một mình về quê thăm anh, vậy là lời hứa cả hai về nhà nhau mãi mãi không thành sự thật. Thắp nén nhang lên bàn thờ anh, lần đầu tiên chúng tôi gặp nhau cũng là khi anh đã ở rất xa tôi. Anh giống hệt như những gì tôi hình dung trong ý nghĩ… Không giấu nổi cảm xúc của mình, tôi khóc ôm lấy mẹ anh thủ thỉ: “Con yêu anh ấy”…
Đã ba năm và nhiều ngày có lẻ tôi vẫn nhớ anh, nhớ kỷ niệm ngọt ngào, những cảm xúc sướng vui mỗi lần đọc thư anh, nhớ anh đã đến và để lại trong tôi ước mơ hạnh phúc trong veo như là cổ tích… Nhiều khi tôi có cảm giác anh vẫn rất gần bên, trong nỗi nhớ cạnh ngay trái tim mình với khung trời yêu thương.
Theo VNE
Chồng ơi! Em nhớ anh quá chừng!
Anh đi công tác xa, ngày đầu tiên em thấy bình thường; sang ngày thứ hai đã thấy nhơ nhớ; đến ngày thứ ba thì nhìn trước ngó sau đều thấy trống vắng vô cùng.
Bóng đèn hư, em phải ra tiệm điện mua cái mới rồi mày mò gắn vào. Cái lược nước của máy giặt bị bẩn, nước chảy yếu, em phải lên hỏi "anh Gu-gồ" xem khắc phục thế nào... Rồi cái quạt máy bị bẩn, em chẳng biết tháo, lắp làm sao để lau chùi; cái máng xối đọng rác, em không cách gì trèo lên trên nóc nhà để dọn dẹp được...
Chợt nhớ anh quá đỗi. Có anh ở nhà, mỗi khi em than phiền cái này hư, cái kia hỏng, bao giờ cũng nghe câu trả lời của anh: "Cứ để đó cho anh". Sau câu nói ấy, yêu cầu của em được đáp ứng, mọi hư hỏng được khắc phục. Quen thuộc đến nỗi em thấy điều đó là bình thường, là đương nhiên, là chuyện của đàn ông. Em chẳng bao giờ nghĩ rằng sẽ có một lúc nào đó những chuyện ấy sẽ dành cho mình.
Vậy mà bây giờ điều đó đang xảy ra. Khi anh vắng nhà, không chỉ những công việc "của đàn ông" em phải tự làm mà ngồi vào mâm cơm, không có đàn ông cũng thấy nhà cửa vắng vẻ. Mấy ngày qua, không nghe câu anh nói "cứ để đó cho anh", em thấy nhớ anh vô cùng.
Chợt nhớ anh quá đỗi. Có anh ở nhà, mỗi khi em than phiền cái này hư, cái kia hỏng, bao giờ cũng nghe câu trả lời của anh: "Cứ để đó cho anh". (Ảnh minh họa)
Giờ em mới biết không phải người đàn ông nào cũng đáng yêu như anh. Mấy chị bạn kể các chị phải làm hết chuyện trong ngoài, mấy anh chồng chỉ biết đi làm mang t.iền về rồi thôi chứ chẳng bao giờ quan tâm giúp đỡ, chia sẻ việc nhà với vợ. Em may mắn có được một người chồng không chỉ yêu thương mà còn rất cưng chiều vợ. Vậy mà trước giờ em thấy mọi chuyện thật bình thường. Chỉ khi anh đi vắng, em mới biết anh quan trọng như thế nào.
Em tính từng ngày, mong cho qua cái thời hạn 2 tuần để anh về với em. Chắc chắn khi anh trở về, câu đầu tiên em sẽ nói với anh là: Chồng ơi, em nhớ anh quá chừng...
Theo VNE
Anh! Em xin lỗi Em sẽ không làm phiền anh nữa. Em đã xóa hết những gì thuộc về anh, xóa bạn nhạc chuông mà em đã dành riêng cho mình anh, xóa những tin nhắn mà anh nhắn cho em... xóa hết anh ạ. Em biết ngay từ hôm đi chơi lần đó, em đã biết anh sẽ khác, anh nói đúng, anh đã từng nói...