Em nhớ anh nhiều lắm!
Em nhớ từng nụ cười, ánh mắt đa tình của anh, những vòng tay siết chặt, nụ hôn nồng ấm.
Đêm nay em không sao ngủ được, ngay lòng ngực mình cứ đau nhoi nhói. Những kỷ niệm về anh làm em như nghẹt thở. Anh đi rồi, không biết giờ này anh có nhớ gì đến em không. Hai ngày nay em đã cố quên anh, nhưng sao mà khó quá, từ chiều tới giờ đầu em như quay cuồng, trí óc như đảo lộn, tâm hồn nặng nề, làm việc gì cũng chẳng đâu vào đâu! Anh ơi, anh có hiểu cho lòng em không? Em nhớ từng nụ cười, ánh mắt đa tình của anh, những vòng tay siết chặt, nụ hôn nồng ấm… Trời ơi sao mà em nhớ đến anh nhiều như vậy! Ăn cũng nhớ, ngủ cũng nhớ, làm việc cũng nhớ, lúc nào cũng nhớ, anh đã chiếm hết thời gian của em mất rồi, đêm nào em cũng thức thật khuya để nhớ về anh, để rồi sáng hôm sau mang bộ mặt sầu sầu vào cơ quan, làm việc gì cũng quên trước, quên sau, thật là thảm hại. Em không hiểu vì sao mình lại trở thành một con người như vậy!
Anh đi tập huấn ở Cần Thơ 1 tuần, ngày nào em cũng nhắn tin cho anh, mong được nhận một tin nhắn của anh, dù chỉ có 3 chữ “em khỏe không?”, là em vui lắm rồi. Mỗi lần nhắn tin cho anh, em cứ chờ đợi màn hình điện thoại của em sáng lên, nhìn vào thấy 3 chữ em lưu tên anh hiện lên là tim anh thổn thức. Có lần em bật khóc vì sung sướng, vì hạnh phúc. Trời ơi sao mà em yêu anh nhiều đến thế!
Hai ngày đi qua em buồn bã và hờn anh, vì ngày chia tay anh không hẹn gặp em, không chia tay với em. Em đã điện cho anh. Qua lời trao đổi anh có nói những lời như thế này nên em tin anh và ấp ủ tình yêu theo anh: Anh đi, em ở nhà khỏe nha, bận quá anh không gặp được em rồi, ở nhà nhớ anh nhé!
Vậy đó, nhưng em lại hờn anh, vì em mong gặp anh biết dường nào, sao anh không gặp em một tí để em hôn anh một cái thôi cũng được. Giận anh nên 2 ngày anh đi em không thèm nhắn tin hay điện thoại gì cả. Nhưng trong lòng rối bời, lúc nào cũng nhớ tới anh. Đợi tin nhắn của anh. Thường là em làm như vậy, em hờn mác là không chủ động nhắn tin cho anh, để chờ xem anh có động tĩnh gì không, lần này cũng vậy, mặc dù trong lòng rối tung lên. Hôm nay là thứ 7, em nghỉ làm, nhưng anh vẫn đang dự lớp tập huấn bên đó. Chốc chốc em lại mở điện thoại xem có tin nhắn của anh không? (vì em để điện thoại chế độ tin nhắn rung thôi), thế là sáng hôm đó khoảng 8h, thấy 3 chữ em lưu tên anh hiện lên, trời ơi em hạnh phúc đến nỗi tim như ngừng đập, em sung sướng muốn reo lên khi đọc dòng tin nhắn “Em có đi làm chưa?”, em vội vàng bỏ tất cả bấm điện thoại cho anh liền. Chỉ nghe giọng nói của anh là em đã vui biết dường nào. Anh bảo: ý quên hôm nay thứ 7 em đâu có đi làm, vì bên này anh vẫn lên lớp, em đang làm gì đó? Em trả lời: em đang dọn dẹp nhà cửa, rồi trách nhẹ anh: mới đi đó mà đã quên XD rồi (ý nói quên quê nhà mình rồi!), anh cười…
Tối hôm đó em nhắn cho anh một tin nhắn thật dài, với bao lời yêu thương, mong sẽ nhận lại lời chúc của anh đễ em ngủ ngon. Nhưng em cứ đợi hoài, đợi hoài đến gần 1h sáng, nhưng vẫn không thấy, anh có biết là em đã khóc như thế nào không? Vừa khóc vừa suy nghĩ lung tung, đưa ra nhiều tình huống: Một là anh đang vui vẻ với một người con gái khác có thể đi cùng anh qua bên đó đêm nay, hai là anh nhậu sỉn rồi ngũ quên, ba là anh không muốn trả lời điện thoại của em. Em lại khóc, nước mắt chảy ướt cả gối. Em cảm thấy đau khổ nhiều nhất là anh không muốn trả lời điện thoại của em. Trời ơi nếu anh chẳng thèm trả lời tin nhắn của em, tức là anh không hề quan tâm đến em, như vậy thì em đau khổ biết dường nào? Vậy là em lại tiếp tục khóc rồi ngủ thiếp đi. Sáng hôm sau phải đi làm rồi, vào cơ quan với gương mặt thẫn thờ, đang họp cơ quan sáng thứ hai, anh đã điện cho em, anh bảo: “Tối hôm qua anh giao lưu với mấy người bạn của các tỉnh, nên có uống rượu và về ngủ sớm không thấy tin nhắn của em” em đã kể cho anh những suy nghĩ của mình về việc nhắn tin cho anh mà không nhận hồi âm, anh đã cười và bảo “vậy là trong đó có cái đúng rồi”,anh còn nói thêm “ Tưởng là anh dẫn cô nào theo qua bên này hả? Ai mà dám theo anh, ở không đâu mà đi. Anh đang bị cảm vì ở đây lạ chỗ anh lại khó ngủ, làm việc không nghỉ thứ 7, chủ nhật nên anh bệnh rồi“. Chỉ bấy nhiều đó thôi mà gương mặt em rạng rỡ, tươi cười xinh đẹp hẳn ra.
Video đang HOT
Mặc cho dòng đời cứ cuốn đi, em sẽ cố gắng vượt qua tất cả (Ảnh minh họa)
Nhưng rồi tối hôm sau, em lại nhắn tin cho anh, nhưng anh cũng không trả lời, em lại suy nghĩ lung tung. Sáng hôm sau em nhận 1 tin nhắn của anh: “ Tối qua anh bệnh, uống thuốc nên ngủ sớm, không thấy tin nhắn của anh, đừng buồn nhé”. Tuy anh nói vậy nhưng em có linh cảm có một điều gì đó không vui cho em. Thật ra em thiếu tự tin khi quen với anh. Lúc nào cũng sợ anh không quan tâm tới tình cảm của em, sợ mất anh, sợ mình không đủ khả năng chinh phục tình yêu của anh… Bởi anh là một lãnh đạo của một cơ quan có tầm cỡ của tỉnh, có trình độ, lại đẹp trai, tướng tá đạo mạo, phong độ, luôn có trách nhiệm trong công việc, là típ người lý tưởng của nhiều cô gái. Còn em là một phụ nữ tuy được mọi người gọi là xinh đẹp, có duyên thầm, được nhiều đàn ông chú ý. Nhưng đứng bên anh em thấy mình quá nhỏ bé, từ địa vị đến bản lĩnh, em coi vậy chứ yếu duối. Có lẽ vì vậy mà em yêu anh, muốn anh là chỗ dựa tinh thần đáng tin cậy của mình trong cuộc sống này, dù tình cảm này chẳng biết sẽ đi về đâu, nhưng em cảm thấy an tâm, tự tin vui vẻ hơn khi được yêu anh và được anh quan tâm, để ý đến.
Em chưa hiểu anh nhiều, chỉ biết rằng anh có tình cảm với em, quan tâm tới em, nhưng anh bận nhiều việc của cơ quan, em thấy anh là người của công việc mà, thời gian anh dành cho em rất ít, mỗi lần nhắn tin cho em dài lắm là 7 đến 8 từ là cùng. Còn điện thoại thì em điện cho anh 10 cuộc, anh chỉ điện cho em 3 cuộc mà thôi. Nhưng khi em điện cho anh dù bận gì anh cũng nghe và trả lời có đầu có đuôi, nên em cũng không thắc mắc gì nhiều.
Anh biết không, nhiều lúc em hoang mang, lo lắng lắm, vì biết rằng mình dành tình cảm cho anh nhiều quá, còn anh thì sao? Liệu anh có hiểu tình cảm của mình không? Có thật sự thích mình không? Hay chỉ là quan tâm một chút thôi? Mình có bị ngộ nhận không?
Nhưng suy nghĩ đến những “hiện tượng” và lời nói đôi lần gặp anh, thì em lại thấy anh có yêu em! Em thật là mâu thuẫn phải không anh, đó là vì em thiếu tự tin và chính bản thân mình. Nhưng lần em nhắn tin cho anh, đợi hoài không thấy hồi âm, em buồn lắm, thấy cõi lòng tan nát, chẳng muốn làm việc gì, đầu óc rồi bời, tự nhủ: Phải chi mình đừng nhắn cho anh thì dể chịu hơn không? Những lúc như vậy em lại viết lên những vần thơ bằng chính những cảm xúc từ đáy lòng của mình:
Em nhớ anh tê tái cõi lòng
Anh hờ hững làm tim em tan nát
Em yêu anh bằng con tim dào dạt
Niềm khát khao cháy bổng trong lòng
Để chiều về em cứ thẫn thờ ngóng trông
Một tin nhắn của anh hiện lên trên màn hình điện thoại…
Dù không phải là lời nhớ thương hay mong đợi
Chỉ là lời hỏi thăm, nhưng em vui biết dường nào
Bởi mấy ngày em chỉ chờ đợi ước ao
Ba chữ em lưu tên anh hiện lên, làm tim em thổn thức
Em yêu anh, yêu nhiều đến mức
Quên thời gian, quên cả bản thân mình
Nhớ ngày đầu em quá tự tin
Vào khả năng chinh phục
Nụ hôn của anh sao mà nồng nàn hạnh phúc
Bàn tay anh đưa tôi vào lối mộng tuyệt vời
Để giờ này em cảm thấy chơi vơi
Trống trải cô đơn, khi anh không còn bên em nữa
Nụ hôn anh trao là ngọn lửa
Thứ lửa tình cháy âm ỉ không một phút nào nguôi
Em muốn quên anh, mà sao dạ mãi ngậm ngùi…
Em viết lên những dòng thư này để cho nhẹ bớt tâm sự đeo nặng trong lòng thời gian qua, có lẽ đây là điều kiện để em thố lộ tất cả tình cảm của mình một cách đầy đủ nhất, sâu sắc nhất. Anh có hiểu cho lòng em không, giờ này anh có nhớ em không? Anh ngủ hay thức? Anh có biết là em đang khóc vì thương nhớ anh không? Có khi nào em yêu đơn phương không anh? Em không biết mình sẽ làm gì trong những ngày sắp tới nữa. Mặc cho dòng đời cứ cuốn đi, em sẽ cố gắng vượt qua tất cả, nếu như giông bão kéo đến, tình yêu của em không còn nữa, anh không thuộc về em, anh quên em vì những lý do nào đó… em vẫn chấp nhận. Nhưng chắc chắn là em sẽ rất đau khổ, nước mắt sẽ rơi thật nhiều, sẽ có những ngày thơ thẩn, những đêm không ngủ được.
Em vẫn nhớ anh da diết!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khi mẹ đến với "người tình", cháu cực thành kiến!
Đến giờ cháu cũng không hề mở miệng trách mẹ một câu, nhưng nếu hỏi cháu có yêu quý mẹ như bố không thì câu trả lời sẽ là không. Có những thứ bỏ qua thì dễ, nhưng bỏ qua triệt để thì khó vô cùng.
Cháu xin phép được gọi cô là cô, vì cô chỉ kém mẹ cháu vài tuổi. Cô à, năm nay cháu 22 tuổi, bố mẹ cháu ly hôn cũng được 4 năm rồi. 4 năm trước, mẹ cháu cũng bằng tuổi cô và cũng tiến đến với một người đàn ông khác. Nói như vậy chắc cô hiểu, cháu viết những dòng này đơn giản chỉ là muốn tâm sự với cô dưới cương vị một người con gái nói về gia đình mình.
Bố cháu là một người đàn ông rất yêu vợ, thương con nhưng bố cháu hay ghen và có tính gia trưởng. Cháu rất rõ bố mẹ có nhiều điểm không hợp nhau và chính cháu cũng từng nghĩ rằng nếu không thể chung sống thì hai người có thể giải thoát cho đối phương bằng cách ly hôn. Cháu đã xác định rõ ràng, con cái là sợi dây ràng buộc giữa cha mẹ, khiến cho cha mẹ thêm yêu thương và vun vén hạnh phúc gia đình chứ không phải gông cùm xích hai người không còn lửa yêu lại với nhau. Nếu bố mẹ thực sự không hòa hợp, cháu chấp thuận để hai người xa nhau và tuyệt nhiên sẽ không kêu ca về sự chọn lựa của họ.
Nói vậy thôi, bố mẹ cháu không phải là "hết thuốc chữa" vào thời điểm đó, hai người vẫn có sự đồng điệu và bố chắc chắn vẫn rất yêu mẹ. Tất cả chỉ thay đổi khi có 1 người thứ 3 chen chân vào gia đình cháu mà thôi. Về phần người thứ 3 chen chân như thế nào vào gia đình cháu, cháu xin phép được không kể vì chung quy nó cũng chẳng hay ho gì. Kết quả ra sao thì cháu cũng đã nói, bố mẹ cháu ly dị.
Sau chuyện đó hai chị em cháu ở với bố, mẹ cũng lập gia đình riêng. Hiện giờ cháu vẫn qua lại chỗ mẹ, quan tâm và chuyện trò cùng mẹ. Thời gian đầu nhiều người hỏi cháu, tại sao cháu lại có thể bình tĩnh đối diện với mẹ mà không oán trách chút gì như thế? Thậm chí ngay cả cô giáo dạy cháu - người trước đây đã từng là chủ nhiệm của mẹ cháu khi biết chuyện cũng nói rằng: "Nếu cô mà giống mẹ con thì con bé nhà cô chắc chắc không để yên như con đâu".
Không phải cháu không phẫn nộ, cháu buồn và thất vọng nhiều chứ, thế nhưng mẹ vẫn là mẹ, người chăm sóc cháu 18 năm trời sao cháu có thể không nhìn nhận được? Đến giờ cháu cũng không hề mở miệng trách mẹ một câu, nhưng nếu hỏi cháu có yêu quý mẹ như bố không thì câu trả lời sẽ là không. Có những thứ bỏ qua thì dễ, nhưng bỏ qua triệt để thì khó vô cùng cô ạ.
Cháu rất phục bố cháu, bố là người đàn ông hiểu biết và có nghị lực, bố chưa bao giờ ngăn cản cháu và em đến chơi với mẹ ngay từ những ngày hai người vừa ly hôn. Cháu biết bố yêu mẹ rất nhiều, bố cũng từng níu kéo mẹ và đến khi hai người chấm dứt mặc dù rất thất vọng về mẹ, bố vẫn nói rằng: Mẹ là mẹ, bố có thể không chấp nhận được mẹ nhưng hai đứa là con, bố không ép hai đứa.
Cô à, con cái sẽ không bao giờ ghi hận với bố mẹ, nhưng một khi bố mẹ làm điều không phải con cái sẽ nảy sinh cái gọi là thành kiến và đã là thành kiến thì bố mẹ có làm thế nào cũng chẳng xóa nổi đâu. Cháu rất phản cảm với người thứ 3 mặc dù đúng như lời cô nói, họ không gây ra rạn nứt, nhưng họ là tác nhân biến rạn nứt thành đổ vỡ. Chẳng thể đổ hết trách nhiệm lên họ, vì nếu hai vợ chồng kiên định về sự chung thủy thì chẳng nên cơ sự tan nát gia đình.
Biết vậy đấy, nhưng cháu vẫn không ưa nổi những người thứ 3 hay nói thẳng ra là cháu căm ghét họ. Dù họ có lý luận như thế nào, có xảo biện ra sao thì cháu vẫn chẳng thể nhìn nhận họ. Xen vào gia đình người ta đã là một tội lỗi rồi, đừng biện minh dù là bất cứ nguyên do gì. Còn với người chồng của mẹ cháu trong hiện tại, cháu tự nhận cháu cư xử rất biết điều. Cháu chưa bao giờ tỏ thái độ quá quắt khi nói chuyện cùng mẹ và người đàn ông xen vào gia đình nhà cháu nhưng cháu vẫn rất điềm đạm và có chừng mực. Làm vậy đơn giản vì cháu muốn ông ta tôn trọng mẹ cháu, cháu càng cư xử thiếu lễ độ thì người thiệt chỉ có là mẹ cháu thôi. Thế nhưng cô à, cháu chưa bao giờ quý người chồng thứ 2 của mẹ cháu cả.
Dưới cương vị là một người con, cháu thực lòng khuyên cô nên nghĩ lại. Nếu không ở được với chồng thì cô hãy ly hôn đi, cháu tin con cô sẽ hiểu. Đừng để người thứ 3 xen vào khi cô còn đang sống với chồng cô ạ. Tâm trạng của các con khi thấy mẹ phản bội đi với người khác không hề dễ chịu đâu cô. Cháu chưa là vợ nhưng cháu biết cuộc sống vợ chồng không phải lúc nào cũng xuôi chèo mát mái, sẽ có lục đục, sẽ có thời điểm vợ chồng dần nguội lạnh với nhau. Đừng đánh mất sự chung thủy cô à, tổn thương của những đứa con khi thấy cha hoặc mẹ mình sánh vai bên một người khác không nhỏ đâu cô. Ly hôn đi rồi hẵng tiến tới với một người mới, lúc đó sẽ không có ai trách cô hết.
Đây là lần đầu tiên cháu tâm sự rõ ràng cảm xúc của mình với một người, cũng bởi cô làm cháu nhớ lại chính mình cách đây 4 năm về trước. Cháu đã dốc hết tâm huyết khi viết những dòng này, hi vọng rằng đọc xong cô sẽ hiểu và thông cảm cho suy nghĩ của những người con như cháu của cô. Cô à, tại sao càng ngày cháu lại càng cảm thấy hạnh phúc gia đình xa vời, hư ảo và phù du đến thể hả cô?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Gửi anh yêu của em! Có một sự thật không phải ai cũng biết đó là em đã, đang và sẽ mãi yêu anh. Có một sự thật mà ai cũng biết đó là tình yêu luôn tồn tại trong cuộc sống của mỗi chúng ta. Nhưng có một sự thật không phải ai cũng biết đó là em đã, đang và sẽ mãi yêu anh. Em hỏi...