Em nhớ anh
Em nhớ những kỉ niệm mình đã có với nhau. Anh hãy mau về với em nhé anh.
Em và anh là hai con người ở hai vùng đất xa nhau, anh ở Lao Bảo còn em ở Đà Nẵng, nhưng mình lại học chung đại học. Đầu năm đi học chính trị cả anh và em đều không có ấn tượng tốt về nhau. Anh nói em “ Nhìn chảnh quá! Trời nắng mà để tóc che cả mắt và nhìn có vẻ kênh kiệu nữa chứ”.Em cũng đâu kém gì anh “ Nhìn con trai gì mà chảnh, ưa làm sao nổi”. Lúc đó cả anh và em đều đã có người yêu nên không để ý gì nhau hết. Thời gian cứ thế trôi qua, hai đứa đều chia tay người yêu, mặc dù em và anh học cùng lớp nhưng chưa lần nào nói chuyện với nhau hết, mãi cho đến khi mình học quân sự. Lần đầu tiên thấy anh mặc quân phục em thật sự choáng vì em chưa thấy ai mặc đẹp như vậy, nhưng mọi chuyện chỉ dừng lại ở đó mà thôi. Sau đợt quân sự đó em thật sự thấy rất chán và muốn tìm ai đó quậy cho vui và em đã nghĩ tới anh. Rồi cứ thế chuyện gì đến thì cũng đến, em và anh có tình cảm với nhau.
Thời gian yêu nhau mình có mọi cảm xúc của tình yêu. Nếu như không tại em thì giờ đây mọi chuyên đã khác rồi phải không anh? Nếu em không thử anh, nếu em chọn cách nói thật với anh thì mọi chuyện giờ đã khác nhiều lắm. Em thật là ngốc nghếch quá mà. Anh đã khóc. Lần đầu tiên em thấy anh khóc. Tim em như vỡ làm hai. Em sai rồi anh. Dù em có nói gì thì nỗi đau mà em gây ra cho anh quá lớn. Anh nói anh không thể nào tha thứ được cho em. Anh nói với em câu này làm em rất đau “ Người con gái ngây thơ, trong sáng, ngốc nghếch đáng yêu của anh đâu rồi. Giờ đây thay vào đó là người tính toán. Có thể dùng nước mắt để lừa người khác”. Người con gái đó vẫn ở đây mà anh, em đã quá ngốc nghếch tìm cách thử anh. Em vẫn là em của anh đây. Em xin lỗi anh.
Ngay trong ngày hôm đó anh đã về nhà, anh muốn trốn khỏi nơi đã gây cho anh sự đau khổ. Chiều đó em không ăn, không ngủ, em nằm đó như một cái xác không hồn. Thế là hết, hết thật rồi. Tại mình… những suy nghĩ đó cứ lặp đi lặp lại trong đầu em. Khi có người ở nhà thì em phải cười nói còn khi còn lại mình em thì nước mắt chỉ muốn chảy ra mà thôi. Em nhớ anh. Nhưng nhớ thì làm được gì vì anh đã ở xa lắm rồi, không thể nào với tới được nữa. Em và anh đã nói chuyện với nhau, anh nói anh cần thời gian suy nghĩ và anh dặn em đừng nghĩ ngợi gì tập trung thi học kì cho tốt đi đã. Em là con người mà anh, làm sao em có thể ngừng suy nghĩ được. Em không ăn được, không ngủ được, em gầy đi trông thầy. Và rồi anh cũng có quyết định đường ai nấy đi. Giờ hai đứa làm bạn. Nếu còn yêu nhau và không thể quên được nhau thì sẽ quay về. Em đã khóc, khóc như chưa lần nào được khóc. Dấu chấm hết cho tình yêu này.
Tình yêu của anh đủ lớn để có thể tha thứ cho em không? (Ảnh minh họa)
Lần cuối mình ở cạnh nhau với tư cách là người yêu anh đã hôn em. Anh nói như vậy là còn yêu em đó. Em cười đau khổ vì hai đứa ở trên hai con đường song song nhau. Em đã cố gắng không khóc nhưng em không làm được. Em đã khóc và em không muốn anh nghĩ em dùng những giọt nước mắt đó lừa anh thêm lần nữa nhưng nó vẫn rơi dù em đã cố ngăn lại. Anh nói em hãy chờ anh 1 năm. Chậm nhất là 1 năm sau anh sẽ quay về lại với em. Em sẽ đợi anh quay về. Anh hỏi em vì sao lại đợi anh. Anh thật ngốc, vì anh là người em yêu, vì anh là hạnh phúc của em, vì anh quan trọng với em nhưng chính em lại đánh mất hạnh phúc đó.
Video đang HOT
Nỗi nhớ anh đang giày vò em. Là bạn thì đâu thể nói nhớ nhau được đâu anh. Anh không cho em nói và em chỉ biết gởi nỗi nhớ đó vào trong giấc ngủ để nói với anh mà thôi. Mùa đông năm nay ở Đà Nẵng lạnh hơn năm ngoái nhiều phải không anh. Em lại cặm cụi đi về một mình. Năm ngoái em chỉ lạnh ở ngoài thôi nhưng năm nay em lạnh từ trong tâm hồn ra vì năm nay em mất anh, sự ấm áp của em. Nhìn chiếc nhẫn đeo trên tay giờ đây nó cũng lạnh lẽo giống em. Anh đã cất một nửa của nó vào một góc nào đó rồi cả những món quà em tặng anh nữa. Và em cũng không thể đeo trên tay mình được nữa rồi. Nhưng em sẽ luôn đem theo nó, truyền cho nó sự ấm áp còn lại của em. Giờ đây cảm giác trong em chỉ có sự cô đơn và lạnh lẽo mà thôi. Anh ơi! Em đã sai rồi. Tình yêu của anh đủ lớn để có thể tha thứ cho em không? Em đợi anh được nhưng em không chắc mình có gượng nổi tới 1 năm sau không nữa anh. Em mệt lắm. Đã lâu rồi em chưa ăn bữa cơm nào đúng nghĩa là ăn hết, ngủ cũng vậy. Em nhớ những kỉ niệm mình đã có với nhau. Anh hãy mau về với em nhé anh . Em nhớ anh. Em yêu anh. “Anh đã về. Con gà của anh đừng khóc nữa. Anh tha thứ cho em”… em mơ được nghe những câu này.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Bức thư cho người tôi yêu!
Gửi anh - người cho em biết em lại có thể thêm một lần nữa yêu thương.
Tình yêu anh dành cho em không lãng mạn, không lấp lánh như mối tình đầu. Nhưng nó đủ ấm áp để cho em cảm thấy bình yên, đủ tin tưởng để cho em tự tin nắm tay anh đi hết quãng đường dài phía trước.
Anh à! Hôm nay anh lại đi công tác xa, thấy nhớ anh vô cùng. Lần đầu tiên em nhắn tin cho anh rằng em nhớ anh. Anh ngạc nhiên lắm đúng không? Kể từ ngày quen, chẳng mấy khi em gọi cho anh để hỏi rằng anh đi làm về có mệt không. Chẳng mấy khi em nhắn cho anh một tin nhắn chúc anh một ngày mới tốt lành. Lần đầu tiên em nhắn cho anh, một tin nhắn yêu thương.
Dạo này anh bận, anh không còn nhiều thời gian dành cho em như trước nữa. Mình làm việc cùng một cơ quan thế mà cũng chỉ tranh thủ gặp nhau sau mỗi giờ em lên lớp, chỉ kịp đi chung với nhau một đoạn đường từ trường về nhà. Mỗi dịp cuối tuần anh và em lại mỗi người một nơi với những công việc riêng của mình. Và em bắt đầu ghét anh, ghét vì chẳng được nhận những điều mà trước đây anh vẫn dành cho em. Vậy mà trước đây em đã từng ghét chính những điều em đang cảm thấy thiếu vắng. Em ghét mỗi sáng sớm nhận lời chúc ngày mới tốt lành. Em ghét phải trả lời điện thoại của anh mỗi tối. Ghét phải tìm lí do để từ chối cuộc hẹn với anh. Ghét tất cả những gì anh dành cho em.
Em - một cô gái sắp bước qua tuổi 27, một cô gái cũng đã có những phút giây ngọt ngào bên người yêu thương, một cô gái đã từng nếm trái nỗi đau khi tình yêu tan vỡ, một cô gái ngỡ rằng sẽ chẳng bao giờ có thể bắt đầu yêu thương. Và anh, chính anh đã giúp em hiểu rằng em lại có thể thêm một lần nữa yêu thương. Em cũng chẳng biết những gì em dành cho anh có phải là tình yêu không? Nhưng anh và nỗi nhớ trong em là có thật.
Em nhớ lần đầu tiên gặp anh vào một buổi tối giữa mùa Thu. Thật tình cờ anh nhắn tin làm quen, em mỉm cười rồi anh cũng sẽ giống như những người con trai khác, những người đã từng đi qua cuộc đời em.
Em nhớ lần thứ hai, lần thứ ba và nhiều hơn nữa gặp anh... lúc nào em cũng vội. Cũng chẳng biết tại sao mỗi lần gặp anh em lại cứ bảo với anh rằng em vội lắm, hình như là em cố tình lẩn trốn ánh mắt anh.
Em nhớ... nhớ lắm cảm giác hụt hẫng khi chẳng còn thấy anh xuất hiện trước mặt em. Em cảm nhận được rằng anh đã từ bỏ... từ bỏ một điều gì đó chưa kịp bắt đầu. Mỗi ngày trôi qua em lại cảm nhận rõ hơn, và cứ thế anh và em xa dần...
Tình yêu anh dành cho em đủ ấm áp để em cảm thấy bình yên (Ảnh minh họa)
Em nhớ ngày trở lại... ngày em đi công tác ở Cẩm Khê. Một mình ở thị trấn miền trung du mưa và buồn kinh khủng. Mỗi ngày đi làm về lại nằm co ro trong chăn xem phim đến quá nửa đêm. Em mới cảm nhận được nỗi nhớ anh... nỗi nhớ dịu nhẹ, len lỏi trong em. Và em đã làm một điều tưởng chừng như chẳng bao có thể... gửi cho anh một tin nhắn... một tin nhắn đầu tiên kể từ ngày em quen anh. Và em sẽ chẳng bao giờ phải hối hận vì đã để anh ra đi.
Em nhớ mỗi lần em đi công tác xa nhà, anh là người nói chuyện với em mỗi tối. Em sợ cảm giác phải ở một mình nơi xa lạ. Em biết anh rất buồn ngủ, ngày đi làm buổi tối muốn có thời gian nghỉ ngơi, thế nào có hôm phải thức nói chuyện với em đến tận 2h sáng. Mỗi lần nghe anh nói "ngủ thôi em nhé, anh buồn ngủ rồi, mai còn đi làm nữa" em lại có cảm giác hụt hẫng vô cùng. Biết rằng tối mai sẽ được nói chuyện cùng anh thế nhưng vẫn muốn giữ anh bên mình thêm một chút nữa.
Em nhớ lắm cảm giác mỗi lần tiếng chuông điện thoại reo mà chẳng phải là anh. Nhớ cảm giác mỗi tối đi vào giấc ngủ muộn mà không thấy anh gọi điện. Biết anh bận, anh mệt nên anh chẳng thể gọi cho em. Không dám hờn trách anh một điều gì cả. Em chỉ biết rằng anh đã là một thói quen, một thói quen ngọt nào.
Em nhớ lần đầu tiên anh nói nhớ em. Ngày em trên xe đi công tác Sơn La. Cảm giác hạnh phúc khi nghe ai đó nói một lời yêu thương em đã lãng quên từ lâu. Cảm giác đó em không hề có với những người đàn ông đã từng nói với em nhưng điều như thế và có thể hơn như thế. Nhớ cảm giác anh tắt máy và chỉ nhắn cho em vỏn vẹn ba từ "anh yêu em".
Em nhớ tất cả những kỷ niệm về anh. Nhớ những lần gặp vội vàng ở trường. Nhớ những buổi tối anh đến chơi rồi lại về online đến khuya mới ngủ. Nhớ cảm giác buồn buồn khi nghe anh thông báo cuối tuần anh lại đi công tác xa. Nhưng em lại không thể nhớ nổi em bắt đầu nhớ anh từ lúc nào. Nỗi nhớ không ồn ào, không cháy bỏng nhưng nó đủ cho em biết rằng anh đã thực sự ý nghĩa trong cuộc đời em.
Và em nhớ... nhớ lần đầu tiên anh ôm em vào lòng và nói rằng "anh yêu em, mình yêu nhau em nhé".
Hôm nay, anh lại đi công tác ở Hòa Bình. Nhớ anh vô cùng. Ước một ngày cuối tuần để đi chơi cùng anh chẳng có. Lần đầu tiên, lần đầu tiên em nói với anh rằng " em nhớ anh".
Theo Bưu Điện Việt Nam
Em nhớ anh nhiều lắm! Em nhớ từng nụ cười, ánh mắt đa tình của anh, những vòng tay siết chặt, nụ hôn nồng ấm. Đêm nay em không sao ngủ được, ngay lòng ngực mình cứ đau nhoi nhói. Những kỷ niệm về anh làm em như nghẹt thở. Anh đi rồi, không biết giờ này anh có nhớ gì đến em không. Hai ngày nay em...