Em nhận ra vị trí của mình
“Anh! Giờ này anh đang ở đâu? Có giây phút nào anh nhớ đến em không? Anh không yêu tại sao cứ bỡn cợt em, cứ làm cho em phải đau khổ”… Giờ anh vẫn đang mải mê với những mối tình khác, bỏ mặc em nơi đây một mình.
Em quen anh thật tình cờ qua một người bạn. Ngay từ lần gặp đầu tiên, em đã cảm thấy thích anh, một người con trai đầy sức hút. Em đã thực sự rung động sau suốt một thời gian dài em tưởng lòng mình đã chai sạn, chính anh đã cho em tìm lại được hơi ấm, sự ngọt ngào của tình yêu và cho em cả sự đắng cay của chờ đợi và tuyệt vọng.
Anh! Em biết lần gặp đầu tiên, em chẳng hề gây cho anh một ấn tượng nào cả, chỉ có em là luôn nhớ về anh. Em tưởng đây là một mối tình vô vọng, em sẽ chẳng bao giờ còn gặp lại được anh, em tưởng mối tình này sẽ chôn vùi nơi miền ký ức của em vì khoảng cách địa lý. Vậy mà thật may mắn hay là bất hạnh nhỉ? Chúng ta có cơ hội gặp lại nhau. Và lần này anh đã nói yêu em. Em nghe trái tim mình thổn thức, em hạnh phúc vô bờ bến nhưng cùng lúc đó, em chợt nhận ra rằng mình chẳng là gì trong trái tim anh vì ngoài em ra, anh còn biết bao cô gái khác, em chợt nhận ra rằng lời yêu đó không chỉ có mình em được nhận. Anh nói yêu em, anh ôm em thật chặt khiến em hạnh phúc đến ngạt thở, nhưng sau giây phút đó dường như chẳng còn chút dư vị nào trong anh, vì sau đó anh chẳng bao giờ nhắn tin hay gọi điện cho em một lần. Em dằn lòng mình từ nay trở đi em sẽ không bao giờ gặp anh nữa. Thế nhưng bẵng đi một thời gian, anh gọi cho em, anh lại hẹn gặp em và em lại tới. Cũng như lần trước, em đã không làm chủ được bản thân mình lại để cho anh ôm hôn, lại mủi lòng khi anh nói lời yêu. Và sau đó anh lại bặt vô âm tín, lại mải mê đi tìm những cuộc vui khác để em chờ mong trong khắc khoải và tuyệt vọng.
Em thật ngốc, quá ngốc, em mong chờ từng giây từng phút một cuộc gọi hay một tin nhắn từ anh và rồi em lại thất vọng. Em đã suy nghĩ rất nhiều. Giờ đây em đã có quyết định đúng đắn cho riêng mình, em sẽ phải xa anh, em sẽ không gặp lại anh nữa. Em sẽ tạo ra cho mình một khoảng lặng để suy nghĩ, em cần phải quên anh, quên đi mối tình vô vọng để đi tìm một chân trời mới, chân trời đó có người yêu em và đem lại hạnh phúc cho em.
Video đang HOT
Theo Ngôi Sao
Mãi nhớ về anh, người thầy giáo trẻ
Anh đã từng nghĩ về em, hiểu cho em, nhớ đến em... nhưng đã có khi nào anh yêu em thật lòng chưa anh?
Anh ạ! Em không biết anh có đọc được những dòng chữ này của em không? Nhưng em hi vọng là anh có thể đọc và hiểu được nỗi lòng của em bây giờ như thế nào! Mặc dù thời gian này em rất bận nhưng tâm trạng của em không được tốt. Em cứ nghĩ ngợi vu vơ, nghĩ về anh và nhớ đến anh rất nhiều!
Giờ này em muốn hét lên và khóc thét thật to anh ạ! Anh có biết và hiểu được em khổ sở như thế nào không anh? Anh đã từng nghĩ về em, hiểu cho em, nhớ đến em... nhưng đã có khi nào anh yêu em thật lòng chưa anh? Có lẽ là chưa bao giờ, đúng không anh? Dù anh không yêu, không thương em thì em cũng sẽ không bao giờ trách cứ hay hận anh cả... nhưng em chỉ tiếc thôi! Tiếc vì em đã để mất anh, tiếc vì em quá kém cỏi, vô dụng và không được dịu dàng như những người con gái khác ở bên anh nữa...
Anh luôn giấu kín nỗi lòng của mình và chưa bao giờ nói cho em lý do chính đáng về sự ra đi của anh. Giá như anh cho em biết điều đó, lý do vì sao, con người em thế nào! Giá như anh cho em biết về những điều đó thì có lẽ em sẽ vui hơn, chứ không buồn phiền như lúc này!
Một năm một tháng đã trôi qua nhưng tình cảm em dành cho anh vẫn không thay đổi. Em vẫn nhớ, vẫn yêu anh rất nhiều và vẫn không thể nào xua được hình ảnh của anh ra khỏi tâm trí em. Nhớ lại những gì trước kia, lúc còn được anh dạy dỗ, nói chuyện, đùa giỡn,... thời gian ấy sao vui vẻ và hạnh phúc quá, anh nhỉ? Em hạnh phúc nhất là những lúc được anh ôm vào lòng và đặt lên môi em những nụ hôn ngọt ngào...
Một năm một tháng đã trôi qua nhưng tình cảm em dành cho anh vẫn không thay đổi (Ảnh minh họa)
Em nhớ mỗi lần đi học, em chỉ mong cho đến ngày nghỉ để được chạy về bên anh, được cảm nhận tình cảm ấm áp của anh dành cho em! Ngày ấy, em vẫn còn ngại ngùng về tình cảm của chúng mình, về mối tình của cô học trò và thầy giáo, về cách xưng hô thầy giáo dạy Anh văn của mình bằng anh... và cho đến lúc hai chúng mình yêu nhau rồi, em vẫn gọi anh là thầy giáo.
Anh biết không, nhờ có anh bên cạnh nên em từ một cô gái sống khép mình, lặng lẽ đã trở nên cởi mở và hòa đồng hơn. Không những thế, anh luôn ở bên cạnh em, giúp em học tốt môn Anh văn, dạy em từ cách đi đứng cho đến cách đối nhân xử thế với mọi người sao cho phải lẽ... và nhờ có anh mà em đã trưởng thành hơn trước rất nhiều!
Nếu như không phải vì anh thì giờ đây em chẳng phải sống ở nơi này và học ở cái trường mà em không thích. Anh có biết là giờ đây em hối hận về điều đó không? Giá như lúc em điện thoại và nói về chuyện ngày mai em lên xe trở về quê học để được ở gần anh thì anh cứ nói với em rằng, chúng mình không thể tiến xa hơn nên em đừng cố gắng... Ấy vậy mà anh vẫn giấu em mọi chuyện và nói rằng "Em muốn làm gì thì cứ làm, chứ hỏi anh làm gì?".
Thế rồi, em từ bỏ ngôi trường ở thành phố để trở về nhập học ngôi trường ở quê, nơi anh của em vẫn đang sống ở đó. Anh có biết ngày về gặp anh, em vui biết bao nhiêu! Hằng ngày anh đều nhắn tin hỏi thăm em... nhưng cho đến một ngày thì em không còn nhận được những tin nhắn yêu thương của anh nữa. Không còn những tin nhắn " Em đã ăn cơm chưa?" "Em đang làm gì đó"... em thấy hơi kì lạ và nhắn tin hỏi anh... nhưng anh vẫn im lặng, không một lần trả lời em.
Đến sáng 20/10, em đã lấy hết can đảm đến gặp anh, dù anh tìm mọi cách né tránh em. Cũng kể từ ngày đó, em không còn được gần gũi anh cho tới bây giờ và có thể sẽ mãi mãi trở về sau... Vì hiện tại, anh đã tìm được niềm vui mới, anh đã tìm được niềm hạnh phúc riêng của cuộc đời mình, còn em thì vẫn một mình, vẫn nhớ thương anh, vẫn đau khổ, khắc khoải vì hình bóng người em yêu đã xa rồi...
Anh đừng nói em tìm người yêu mới, đừng chúc em hạnh phúc... vì người em yêu, mãi yêu chỉ là anh thôi và niềm hạnh phúc đó chỉ có thể là do anh mang đến cho em! Em yêu anh, yêu rất nhiều... và thực sự em rất muốn anh hạnh phúc với sự lựa chọn của anh bây giờ nhưng em không thể anh ạ!
Người ta nói yêu một người, chỉ cần người mình yêu vui và hạnh phúc thì mình cũng vui. Đó là với mọi người, còn với em thì khác, em không có một chút gì gọi là vui vẻ khi biết anh có người yêu mới vì khi đó, em luôn chìm trong nổi cô đơn và buồn tủi và chẳng thể có ai chia sẻ nỗi buồn cùng em!
Lời cuối cùng mà trái tim em muốn nói với anh rằng " Em sẽ giữ mãi những kỉ niệm đẹp về anh, mãi mãi nhớ đến anh và mãi mãi yêu anh" cho dù em biết như thế là tự trút lấy nỗi buồn và nổi khổ về mình... nhưng em chỉ cần anh hiểu được nỗi niềm yêu thương em dành cho anh rất nhiều... Chỉ cần thế thôi là em đã mãn nguyện rồi!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Anh đã hết yêu em Em rất nhớ anh. Thời gian qua em phải ép mình để quên anh. Quên anh rất khó đối với em nhưng em biết làm gì hơn khi anh đã muốn quên em rồi. Anh không còn nhớ đến em , không còn muốn nói chuyện và cũng không muốn gặp em nữa, đúng không anh? Hãy trả lời em đi anh. Em...