Em nhận ra em đã đối xử tệ với bản thân vì đã sống cho anh quá nhiều
Em đã quên mất mình là ai… Em nhận ra chưa bao giờ em đối xử tốt với bản thân… Chỉ là em đã sống cho anh quá nhiều…
ảnh minh họa
Em đang nhớ thương để quên mất mình là ai. Em sợ người ta bị tổn thương nên không dám đến gần. Em sợ người ta bị tổn thương nên chỉ dám dõi theo từ xa. Em ngậm những xót xa trong lòng, mà em đã quên mất bản thân cũng đã tổn thương rất nhiều.
Tháng 11, em bắt đầu với một nỗi nhớ…
Em đi lang thang giữa dòng người hối hả, tìm kiếm một hình bóng cũ. Em rảo bước vào những con đường con đường quen thuộc, chỉ để tìm một ít quá khứ mà anh để lại.
Em đong lại những yêu thương của một mùa yêu. Em góp lại vào một mùa nhớ.
Cô gái tháng 11, bướng bỉnh như em, lạnh lùng như em, mạnh mẽ như em, có lẽ sẽ chẳng thương tư như thế này, sẽ chẳng buồn như thế này, sẽ chẳng yếu đuối nếu không gặp anh. Anh đến rồi đi, đến vào tháng 11 yêu thương của em, rồi cũng bước ra từ cái yêu thương ấy..
Em đã dặn lòng không được lung lay trước ánh mắt thương cảm, không được khóc khi gục ngã, không được để người ta thấu được tâm tư của em. Nhưng rồi anh đã chạm vào bản năng vốn có lâu nay của em, để em được cho mình quyền yếu đuối, quyền yêu thương, và anh còn để lại cho em quyền được nuối tiếc quá khứ…
Video đang HOT
Cô gái tháng 11!
Em đứng vùi lấp mình vào áo khoác mỏng manh, đừng tự chúi đầu vào cái mũ len ấm áp. Em đang nhớ thương để quên mất mình là ai. Em sợ người ta bị tổn thương nên không dám đến gần. Em sợ người ta bị tổn thương nên chỉ dám dõi theo từ xa. Em ngậm những xót xa trong lòng, mà em đã quên mất bản thân cũng đã tổn thương rất nhiều.
Em đã quên mất mình là ai…
Em nhận ra chưa bao giờ em đối xử tốt với bản thân…
Chỉ là em đã sống cho anh quá nhiều…
Tháng 11 yêu thương, anh và em đều cất tiếng khóc chào đời.
Tháng 11 thương nhớ, anh và em đều bước vào cuộc sống của nhau.
Tháng 11 buồn, nơi anh và em chia tay.
Ngã rẽ ấy, em bước và anh cũng bước. Yếu đuối thế nào, yêu thương thế nào, em mặc kệ. Em chọn cho em niềm kiêu hãnh, chọn một ít tự trọng, chọn cho anh và cả em tự do mơ ước trên con đường của mình.
Cô gái tháng 11…
Em còn khóc không?
Ngước lên trời đi…
Bước đi tìm yêu thương mới đi…
Yêu lắm cô gái tháng 11.
Theo blogtamsu
Câu chuyện 20 nghìn của bố khiến con trai xấu hổ và nhận ra giá trị của đồng tiền
Đối với người này, 20 nghìn đồng không có giá trị gì nhưng đối với người khác, nó có thể thay đổi được số phận của một đời người.
ảnh minh họa
20 nghìn thì mua được gì, làm được gì? Hôm đó, tôi bỗng nhiên tự hỏi mình như vậy. Cô con gái 4 tuổi của tôi nghe thấy liền trả lời rằng có thể mua được hai que kem. Tôi im lặng không nói và tôi lại nhớ đến câu chuyện 20 nghìn của bố.
Năm đó, bố tôi vừa học xong Tiểu học, vốn thông minh nên bố thi đỗ vào một trường cấp ba trong huyện. Trong lúc ông ấy đang tràn đầy hy vọng để đón năm học mới thì ông nội lại nói với bố rằng đừng đi học mà hãy ở nhà cắt cỏ. Ước mơ tan tành ngay trong chốc lát, cả ngày ông ấy chỉ biết khóc và không làm bất cứ việc gì cả. Không còn cách nào khác, ông nội đành nói nếu bố tự kiếm đủ số tiền nộp học phí được thì hãy đi học.
Số tiền học thời đó là 20 nghìn đồng, nếu so với một đứa trẻ thời nay mà nói thì chỉ mua được hai que kem. Thế nhưng đối với bố tôi của 30 năm về trước mà nói thì đó là một khoản tiền khá lớn. Ông nội nói như vậy thật ra cũng là vì không muốn cho bố đi học.
Bố tôi không nói không rằng mấy ngày trời, cuối cùng ông cũng quyết tâm kiếm bằng được số tiền đó để đi học. Trong lòng bố tôi tràn đầy quyết tâm, tràn đầy sức mạnh và ông lặn lội ra đồng đi dọn cỏ cho đội sản xuất, có lúc đám cỏ cắt được bó lại chất đống còn cao hơn cả người bố, nó nặng hơn 50kg. 50kg cỏ, đội sản xuất tính cho 5 phần công, đến khoảng hơn 20 ngày thì sẽ đủ số tiền 20 nghìn. Bố cứ tính như thế và lại cố gắng từng ngày một, dần dần khoảng cách để đi đến mục tiêu chỉ còn một bước nữa thôi, chỉ cần 50kg cỏ nữa là đủ tiền nộp học phí.
Sáng ngày hôm sau, bố tôi dậy thật sớm và vội vàng đi ra ruộng, dường như ông nhìn thấy con đường đến trường của mình ngay trước mắt nên hừng hực khí thế. Hôm đó, trời nắng nóng nhưng bố tôi vẫn mặc kệ và cố gắng hết mình để cắt cỏ. Mồ hôi rơi ướt đầm đìa cả áo, ánh nắng mặt trời càng lâu càng gay gắt khiến đầu óc ông quay cuồng và ông cắt phải chân, bố ngã quỵ xuống đất. Ngày ông có thể bước xuống giường đi được, năm học mới đã bắt đầu được hơn một tháng. Hơn nữa, ông nội còn nói, tiền đã dùng hết vào việc chữa chân cho bố nên không còn tiền để đi học nữa.
Trong tâm trí của tôi, mỗi lần tôi đòi tiền, bố chưa một lần từ chối tôi. Từ trước đến giờ, kể từ khi đi học xa nhà, bố chưa từng hỏi tôi dùng tiền làm gì mà mỗi lần tôi gọi điện về xin, bố đều vay mượn khắp nơi gửi lên cho tôi. Cho đến một ngày, bố kể cho tôi nghe về câu chuyện 20 nghìn đồng, tôi chợt tỉnh ngộ và hối hận vô cùng, tôi chạy ra rừng cây ngoài trường rồi đập đầu vào thân cây coi như đó là hình phạt dành cho mình. Kể từ ngày đó, tôi trở nên biết quý trọng đồng tiền hơn, không tiêu tiền phung phí nữa.
Tôi cảm ơn bố rất nhiều về câu chuyện 20 nghìn đó, sau này tôi sẽ kể lại cho con gái nghe, có thể sau này lớn lên con bé sẽ nói rằng, chỉ 20 nghìn thôi nhưng nó đã làm được rất nhiều việc, thậm chí là có thể thay đổi cuộc đời của một người.
Theo Motthegioi
Món quà cưới bố vợ tặng khiến tôi càng trân quý vợ mình hơn "Con cảm ơn món quà cưới của bố thôi ạ. Nó rất ý nghĩa và giúp con nhận ra nhiều điều ạ. Cảm ơn bố đã yêu thương, bảo vợ vợ con suốt thời gian qua. Bố hãy cứ yên tâm giao Ngân cho con". Là thằng ông phải biết yêu thương và bảo vệ vợ con, con à (ảnh minh họa) Yêu...