Em người đã mang hạnh phúc cho tôi
Em yêu…! Em hãy cho anh được gọi em như vậy, cả khi em có yêu anh hay mãi mãi không yêu anh. Thời gian anh và em quen nhau thật sự là ngắn ngủi phải không em, nhưng hàng ngày hàng giờ anh thấy thật chậm và thật lâu, bởi anh đã yêu em rồi. Một tình yêu chân thành sẽ theo anh mãi trong cuộc sống này, chỉ dành cho em thôi em biết không. Anh biết khi đến với em và nói lời yêu em thì cả anh và em đều ở trong hoàn cảnh không mấy tốt, em đang có những tâm tư và nỗi niềm riêng. Anh cũng biết khi anh đến với em nói lời yêu em là anh cũng làm khó cho em, anh không biết phải làm sao để xóa đi cái khó đó trong em, mà chỉ biết dành cho em những gì là chân thành là tình cảm là tình yêu. Tất cả những gi em nói với anh, hay những gì liên quan về em anh đều nhớ, anh đã tự khắc vào lòng mình để hiểu em hơn và càng ngày anh càng yêu em hơn.
Nhiều lúc anh cảm thấy niềm vui niềm hạnh phúc mà anh ao ước đã đến với anh khi em nói có lúc em nhớ đến anh. Anh không biết những người con gái khác như thế nào và ra sao, anh chỉ cần có em, anh không cố để hiểu em bởi anh biết cả cuộc đời này anh và em cũng không thể hiểu hết về nhau. Vì vậy mà anh luôn quan tâm đến em, lo lắng cho em hơn cả bản thân mình, thật sự anh cũng không biết mình hiểu em được bao nhiêu mà anh chỉ biết sẽ luôn quan tâm và lo lắng tới em, tới người con gái mà anh yêu. Em có biết mỗi khi quan tâm hay lo lắng đến em anh sợ điều gì không? Anh sợ nhưng lúc em buồn hay găp chuyện khó khăn gì không có ai bên cạnh. Anh sợ tính trẻ con của em mỗi khi ốm không uống thuốc, mỗi lúc em bị đau thì tim anh lại nhói lên. Anh sợ em sẽ phải chịu nhiều thiệt thòi khi yêu một ai đó không tốt với em. Anh sợ phải nhìn em đau khổ vì người khác.
Em biết không từng giây từng phút khi em ở bên cạnh anh là những giây phút hạnh phúc nhất, từng câu nói từng hạnh động kem theo nụ cười của em đã cho anh cảm giác là người hạnh phúc nhất thế gian này. Nhưng anh rất cần, cần một hạnh phúc trọn vẹn. Hạnh phúc trọn vẹn là có em trong suốt cuộc đời này, cùng em chia sẻ mọi khó khăn mọi hạnh phúc trong cuộc sống, anh sẽ được chăm sóc, quan tâm và lo lắng cho em, được em nũng nịu, nhõng nhẽo, được làm tất cả cho em cảm thấy bình an.
Thật lòng mà nói, lúc này đây là khoảnh khắc khó vượt qua nhất của cuộc đời anh. Em sẽ đi theo người, còn anh một mình. Nỗi buồn đến quặn thắt ruột gan, chẳng lời nào có thể diễn tả được cảm xúc đau đớn của anh lúc này. Tất cả chỉ vì anh đã quá yêu em, quá tin vào em để rồi mất em.
Anh lại một mình lê bước trên những con phố dài. Tất cả gần gũi, thân quen đây nhưng sao anh thấy mình xa lạ quá. Anh chán nản tất cả, chán cuộc sống này, chán phải yêu thương, chán phải nhớ nhung và thấy mình cô đơn hơn bao giờ hết.
Em đã đi, đã rời xa anh và sẽ có một mái ấm gia đình mà không bao giờ có sự hiện diện của anh ở đó. Em cũng không quan tâm, không ngoái đầu nhìn lại xem anh đang sống ra sao, có vui được không, có cười được không. Anh biết, em chẳng bao giờ quan tâm đến người đàn ông như anh nữa bởi với em, tình yêu xưa cũ đã vĩnh viễn xa rồi. Cái còn đọng lại trong em cũng không đủ để gọi là kỉ niệm. Tình yêu trong em chỉ thoáng qua như gió bụi rồi lại trở về với gió bụi, chẳng mảy may vương vấn trên cõi trần này.
Tình yêu trong em chỉ thoáng qua như gió bụi rồi lại trở về với gió bụi… (Ảnh minh họa)
Anh không yêu cũng không biết nhớ, biết thương một ai nữa. Anh trở thành một kẻ lang thang độc hành trên bước đường đời. Người ta có đôi, có cặp, chỉ riêng mình anh thuộc về một thế giới không em! Thế là hết, chấm hết tất cả những gì gọi là tình yêu giữa hai ta. Không còn cơ hội cho một kẻ cô đơn như anh chen vào giữa hạnh phúc gia đình của người khác. Hết thật rồi, phải không?
Video đang HOT
Ngày mai ra sao, anh sẽ sống như thế nào chính anh cũng không thể định hình được nữa. Anh sẽ vẫn là anh, hình hài này, con người này, chỉ có điều tâm hồn và trái tim anh đã chết. Anh không còn thấy rạo rực khi đứng gần một ai đó, không còn thấy hạnh phúc khi nắm tay một người con gái khác! Sẽ chẳng có hơi ấm nào khiến anh thôi giá lạnh. Sẽ chẳng có bàn tay nào ngọt ngào và cảm xúc như em!
Thời gian trôi đi cuốn theo mọi thứ quanh ta. Có những lúc anh muốn bỏ mặc tất cả và chờ đợi điều kỳ diệu xảy ra, rồi anh muốn tìm đến sự lặng im, để được thấy chút bình yên trong lòng.
Lặng im ư?! Sự lặng im không chắc đã là bình yên và thanh thản. Nó như lớp tro tàn phủ qua ngọn lửa âm ỉ chỉ trực bùng cháy lên bất cứ khi nào có thể. Cũng như biển lớn bao la, tưởng hiền hòa là vậy nhưng đôi khi cũng gầm thét và dữ dội với những cơn sóng đã trực trào lên từ lâu.
Anh tìm thấy mình trong từng đốm lửa âm ỉ cháy, trong những cơn sóng của đại dương bao la, anh chôn giấu mọi cảm xúc để đánh lừa bản thân, để đánh lừa tình yêu cháy bỏng đang khao khát nơi trái tim. Đó là tình yêu, thứ tình yêu ngọt ngào nhưng rồi đắng ngắt khi nó hững hờ đi qua.
Những vết thương như được sát muối trong tim, rồi em đi. Ta chỉ kịp trao nhau những lời nói “giả tạo” và vờ vĩnh. Vẫn những ánh mắt xao xuyến, vòng tay ấm, nhưng để mà kết thúc. Anh nhẹ nhàng để em đi khỏi vòng tay, không một giọt nước mắt, anh cầu cho em những điều tốt đẹp nhưng em có biết, trong lòng anh rối bời và từng đợt sóng đang gào thét trong anh. Tại sao anh không để cho em biết điều đó, tại sao anh không thể nói?! Anh chỉ biết im lặng để giữ lại chút ấm áp còn sót lại.
Em đi, anh giữ cho đôi ta những khoảng lặng, không một chút níu kéo, không một chút hờn ghen. Vắng em, anh đành trở về với những ký ức xa xăm ngày có em, chỉ vậy thôi.
Từng cơn gió lẩn khuất vào từng góc tối, sóng đang rì rầm như muốn ào lên từng đợt. Anh đối diện với chính mình trong góc khuất của cuộc đời. Giá như anh đừng để 2 từ lặng im lấn át, giá mà anh đủ can đảm để “làm phiền” em, dù chỉ một lần thôi, anh sẽ không còn hối tiếc, không còn phải nói từ giá như, anh sẽ không còn phải đối diện với bóng tối và sự lặng im để rồi hối tiếc. Nhưng rồi hình như trái tim của một thằng con trai lại không thể át được lý trí. Anh biết đó là yếu điểm của anh. Anh vẫn lặng im, không một tin nhắn từ ngày ấy, không một chút tung tích… nhưng không có nghĩa rằng anh hết yêu em, anh vẫn sẽ đợi, đợi một ngày có thể can đảm kéo em về phía trái tim anh! Hãy quên anh như quên một con đường góc phố. Anh cầu chúc cho em được hạnh phúc!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Sự thanh thản nào cho tôi
Tôi không biết đến khi nào vết thương anh tạo ra trong tôi có thể lành lại, đến khi nào tôi mới tìm lại được tình yêu và sự thanh thản cho trái tim nhỏ bé của mình?
Hà Nội mấy ngày nay chợt mưa chợt nắng, tình cảm của con người cũng vậy cứ mãi chạy theo dòng chảy của mưa. Không biết có phải ông trời cũng đang cảm nhận được nỗi buồn của tôi mà rơi lệ cho sự yếu đuối nhất thời của người con gái.
Tôi về lại nơi tôi lớn lên để mong tìm lại giây phút bình yên sau những tháng ngày giông bão. Chỉ một lần buông lơi cảm xúc ấy mà giờ đây tôi trở thành kẻ tồi tệ, đã lỡ giết hại một sinh linh.
27 tuổi tôi đã từng yêu, cũng từng thất vọng, khổ đau. 27 tuổi đầu đâu còn dại khờ, đâu còn vụng dại nhưng tại sao tuổi 27 ấy với tôi lại trở nên đắng cay với mối tình ngang trái?
Tôi yêu anh, người đàn ông đã thuộc về một người đàn bà khác. Anh có một gia đình hạnh phúc và một cô con gái 3 tuổi. Tôi ý thức hơn ai hết về hạnh phúc gia đình, về những câu chuyện, sự dằn vặt và cả sự lên án của xã hội về kẻ thứ 3. Tôi vẫn âm thầm lên án những tình yêu khờ dại của những người con gái với người đàn ông đã có vợ, thậm chí tôi còn từng nói "dại thì gắng mà chịu" nhưng bây giờ, chính tôi lại lâm vào hoàn cảnh tương tự ở cái tuổi 27 của mình. Trong tình yêu này tôi không phải là người khơi mào, không phải là người bắt đầu nhưng lại là người cố gắng níu kéo và duy trì nó mặc dù biết đó là tuyệt vọng.
Tôi và anh làm cùng cơ quan, tính cách của hai chúng tôi có nhiều điểm tương đồng và trở nên thân thiết, chuyện gì chúng tôi cũng tâm sự được với nhau. Tôi không biết anh có cảm tình với tôi từ khi nào và có thể tình cảm ấy chỉ là sự nhớ nhung hơn bình thường một chút nhưng có lẽ, vì bản tính chiếm lĩnh đàn ông, anh đã nói thương nhớ tôi.
Tôi chạy trốn khỏi anh, chạy trốn mọi thứ nhưng rồi bất chợt lại nhớ da diết những lần cầm tay nhau, những lần ôm vai anh cười nói và rồi tôi thả rơi xúc cảm của mình, thả lỏng lý trí cho trái tim tự lựa chọn và rồi tôi đã để mình yêu anh.
Tình yêu ấy nhẹ nhàng len lỏi vào tim tôi, hình ảnh của anh âm thầm đi vào trí nhớ tôi, khi xa anh, tôi nhớ da diết, từ ánh mắt nụ cười, đến tất cả mọi thứ thuộc về anh...
Thời gian trôi qua, tôi hạnh phúc mãn nguyện với tình yêu đến sau của mình, tôi hạnh phúc vì đã tìm được một người để yêu thương, để hi sinh. Tôi vẫn nghĩ rằng tuy là người đến sau nhưng tôi vẫn là người hạnh phúc dù hạnh phúc đó bị đánh rơi... Nhưng cuộc đời không ai học được chữ ngờ, khi tôi đang vui vẻ, đang tận hưởng hương vị ngọt ngào của tình yêu thì anh nói muốn chấm dứt mọi chuyện.
Tôi không biết đến khi nào vết thương anh tạo ra trong tôi có thể lành lại... (Ảnh minh họa)
Tôi chới với trong thế giới của riêng mình, khổ đau trong tình yêu của bản thân và day dứt với những tình cảm lẫn lộn đang trỗi dậy trong lòng. Tôi từ bỏ mọi thứ chỉ để được ở bên anh, được nắm tay anh, được dựa vào vai anh để quên đi những mệt mỏi đời thường. Yêu anh, tôi chưa một lần đòi hỏi vật chất, thời gian hay bất cứ thứ gì khác, tôi chấp nhận đợi anh khi nào anh muốn ở bên tôi.
Tôi cũng chưa từng nghĩ đến chuyện giành giật anh từ gia đình. Tôi chỉ cần âm thầm đi bên cuộc đời của anh, được nhìn thấy anh mỉm cười và vui vẻ, vậy mà...
Anh nói rằng anh không muốn sai lầm thêm nữa, anh mệt mỏi vì phải giấu giếm vụng trộm, anh mong tôi hiểu cho anh. Tôi không dám trách anh vì khi yêu anh, tôi chấp nhận sẽ phải khổ đau, nhưng chưa bao giờ tôi tưởng tượng ra anh lại rời xa tôi như vậy!
Người ta nói đàn ông có vợ thì chuyện đến với người con gái khác chỉ là lợi dụng thỏa mãn nhu cầu nhưng tôi không tin điều đó, đến bây giờ khi anh chính thức bỏ tôi tôi vẫn không tin anh là người như vậy, tôi vẫn mong rằng anh là người ngoại lệ trong số những người đàn ông ấy.... Những ngày này, tôi mong lắm một tin nhắn của anh, một lời hỏi thăm của anh nhưng mọi thứ đều rơi vào thinh không...
Tôi hiểu rằng, trong tim anh vốn không hề có hình ảnh của tôi và sự xuất hiện của tôi lúc này là vật cản của anh. Nhìn sâu vào ánh mắt của anh, tôi chỉ thấy sự bực dọc của anh dành cho tôi. Đôi mắt ấy với tôi bây giờ không còn yêu thương, không còn cảm xúc. Tất cả bây giờ đã trở thành con số không, tôi bị trời phạt vì làm việc thất đức khi nghe anh bỏ đi đứa con của mình.
Bây giờ chỉ còn một mình tôi im lặng đi dưới cơn mưa, im lặng hồi tưởng về những kỉ niệm ngọt ngào, những phút giây hạnh phúc và cả những nỗi đau sâu thẳm trong trái tim mình. Nước mắt hòa vào nước mưa, tôi vẫn âm thầm gọi tên anh, người đàn ông cho tôi cả ngọt ngào và cay đắng. Tôi không biết đến khi nào vết thương anh tạo ra trong tôi có thể lành lại, đến khi nào tôi mới tìm lại được tình yêu và sự thanh thản cho trái tim nhỏ bé của mình?
Theo Bưu Điện Việt Nam
Hy vọng Mọi người đều bảo tình yêu của anh và em sẽ mau sớm thay đổi vì mình chỉ là tình cờ quen nhau nên lúc chia tay cũng sẽ là mau như vậy thôi. Nhưng hiện tại em không muốn tin vào điều đó, em muốn chính minh cho mọi người thấy rằng họ đã sai. Em đang sống trong hy vọng và...