Em ngốc nghếch yêu anh
Em ngốc nghếch làm trái tim mình đau nhưng lí trí của em không thắng nổi con tim dại khờ.
Đã bao giờ anh yêu say đắm và si mê một người mà người ấy không còn yêu mình? Có lẽ là chưa phải không anh. Bởi vì một chàng trai lúc nào cũng có cả tá cô gái vây quanh như anh thì làm sao có may mắn được “yêu đơn phương” hay luyến lưu người tình cũ nào cơ chứ.
Anh yêu nhanh và cũng quên nhanh vì thế làm sao mà anh biết cái cảm giác không thể nào quên một người đã hết yêu mình.
Ngay cả khi đang yêu cũng có lúc anh vô tình quên mất bạn gái của mình vì bị cuốn vào những cô gái hấp dẫn khác huống chi là nhớ một người đã xa. Anh yêu mãnh liệt, làm cho những cô gái từng được anh nói lời yêu cảm thấy mình hạnh phúc nhất thế gian rồi anh bỏ bê cảm xúc đó để đi tìm một tình yêu mới. Anh giống như người thợ săn mải mê chinh phục cánh rừng mới bỏ mặc sau dấu chân mình một cánh đồng héo hắt. Anh tàn nhẫn lắm…
Vậy mà em thật tệ. Em vẫn âm thầm dõi theo anh dù anh đã lạnh lùng nói lời chia tay và quên em ngay sau đó. Anh lại hòa vào những cuộc tình mới, bỏ quên cô gái xấu xí, đen nhẻm ngày nào mà anh từng nói lời yêu. Em biết tình yêu với em năm xưa chỉ giống như một cuộc dạo chơi khi anh đã chán những thứ đắt tiền, sang chảnh, anh cúi xuống để nhặt lên một vật tầm thường. Anh yêu em vì thấy mới lạ, vì em khác xa với những cô gái đẹp và giàu có mà anh từng quen trước đó. Tất nhiên, sự khác lạ ấy chỉ làm anh vui trong chốc lát chứ không thể khiến anh dừng chân lại ở cuộc đời em.
Video đang HOT
Em vẫn yêu anh, yêu một người đã không còn yêu mình (Ảnh minh họa)
Anh chia tay và quên em ngay sau đó, vậy mà nhiều đêm trong những giấc mơ em vẫn nhớ về quãng thời gian ngọt ngào có anh. Để rồi mỗi lần tỉnh dậy em lại thấy tim mình đau nhói khi biết rằng sự thật anh đã rời xa em quá lâu rồi. Em cứ mơ mộng về tình yêu đã qua dù em không bao giờ ảo tưởng rằng anh sẽ quay về. Em ngốc nghếch quá phải không anh? Vì yêu anh đã là một điều ngốc lớn nhất của em rồi mà.
Em biết giờ đây nếu vô tình gặp lại, có lẽ phải mất đôi chút thời gian anh mới nhận ra em, nhận ra cô gái mà anh từng gọi là người yêu. Không phải vì em thay đổi quá nhiều mà là vì anh gạt em ra khỏi kí ức quá nhanh. Nhưng em vẫn tự an ủi rằng ở một miền kí ức nào đó anh có dáng dấp của em, thế là đã đủ vui rồi.
Vì anh quên em nhanh nên anh không thể hiểu được cái hậm hực, ghen tuông, giận hờn và tủi thân khi nhìn anh đi qua những cuộc tình mới và mình thì ngày một xa dần với anh. Em đã tự trách chính mình rằng tại sao em lại si mê anh đến như vậy để tự chuốc khổ vào thân mình. Đã hai năm rồi mình không còn là gì của nhau, đã có vài cô gái nữa giống như em ôm mối tình dang dở đi qua đời anh vậy mà em vẫn nhớ tới từng kỉ niệm, từng góc phố, từng lời nói yêu thương của anh. Chiếc điện thoại vẫn đầy tin nhắn mà anh gửi. Em đọc và miên man nghĩ về quá khứ, nước mắt khẽ lăn dài…
Em không bao giờ nghĩ anh quay về nhưng em vẫn cứ thầm yêu. Dù em biết khi tình yêu đã không còn thì ta có đau, có níu kéo, có căm giận nó cũng chẳng đủ làm sống dậy một tình yêu đã chết. Nhưng em cứ yêu thôi, cứ lặng lẽ dõi theo anh từng tháng ngày và cầu mong anh hạnh phúc. Em ngốc nghếch làm trái tim mình đau nhưng lí trí của em không thắng nổi con tim dại khờ.
Em vẫn yêu anh, yêu một người đã không còn yêu mình…
Theo VNE
Trái tim không còn yêu
Tình mình giờ như một áng mây trôi, không vội vã cũng chẳng hững hờ.
Đôi lúc em vẫn tự hỏi chính mình rằng thứ tình cảm giữa em và anh là gì? Không đủ nhớ để gọi là yêu, không đủ quên mà thành xa lạ. Em chới với giữa khoảng mênh mông mà không biết định nghĩa nó là gì? Em không dám gọi tên anh bằng hai tiếng người tình. Nhưng cũng không đủ can đảm để gật đầu chào anh như người... tình cũ.
Em và anh, thật gần mà xa xôi, không đam mê mãnh liệt nhưng cũng chẳng ơ hờ. Có một chút gì chống chếnh, mờ hồ, có một chút gì rất tình và có một chút gì rất đau...
Cuộc đời thật trớ trêu khi đặt chúng ta vào mớ hỗn đoạn của cảm xúc này. Chúng ta đứng giữa cái danh giới của yêu và chia ly. Trái tim không còn đập những nhịp nồng cháy yêu thương nhưng cũng không can đảm buông tay. Biết là cố níu giữ sẽ thêm đau, sẽ thêm ngột ngạt nhưng vẫn níu giữ dù mệt nhoài. Bản thân em và anh đều hoang mang và ngờ vực chính mình khi không biết nên gọi tình cảm giữa chúng ta là gì.
Chúng mình vẫn tốt với nhau, vẫn tới khi đối phương cần nhưng cả hai cùng biết cảm xúc trong lòng mình không nhiều. Anh vẫn là một người đàn ông tử tế với em mọi lúc nhưng sự tử tế đó không giống như của một người đàn ông đang yêu si mê. Anh làm vì trách nhiệm, vì tình nghĩa, vì một cái gì đó là gọi là yêu thương chứ không phải là tình yêu. Còn em đón nhận mọi điều trong trạng thái cố tin rằng đó là tình yêu. Em không muốn thừa nhận mình không hề yêu nhau nhiều như mình nghĩ. Khoảng cách giữa hai đứa như một bức tường vô hình mà không ai dám đạp đổ. Em và anh sợ đối phương bị tổn thương nên cố tiếp tục tình cảm này dù khi ấy cả hai cùng thấy mệt mỏi.
Tình yêu ơ hờ này là bước đệm để mình không đau đớn khi tình yêu này vút bay (Ảnh minh họa)
Em đã từng rất hạnh phúc khi gặp và yêu anh. Khi ấy có lẽ anh cũng cùng chung một cảm giác. Nhưng đâu phải ai đến với nhau trong đời rồi cũng ở lại mãi. Không phải cuộc tình nào cũng tan vỡ theo cách có một người phản bội hay có kẻ thứ ba xen vào. Nó chỉ là đến như cơn gió nhẹ chiều thu và ra đi cũng nhẹ nhàng như thế... Không ai phụ bạc, không ai thay lòng đổi dạ chỉ là trái tim không còn yêu nữa mà thôi. Đó chính là bi kịch lớn nhất vì cảm xúc không bị đẩy đến tận cùng. Nếu người ta đau đến tận cùng vì bị phản bội thì người ta sẽ có dũng khí để từ bỏ. Nhưng mọi thứ cứ diễn ra thật đều đều, thế nên mới không ai dám nói lời chia tay dù biết rằng tình yêu đã không còn...
Em và anh vẫn đang tiếp tục giữ một tình yêu ơ hờ... Hai đứa biết tình cảm của mình như đang đựng trong một chiếc ly thủy tinh. Nó mong manh và dễ vỡ... Rồi sẽ đến một ngày, không phải tại anh, cũng không phải tại em, tự bản thân nó sẽ vỡ vụn vì những thứ tình cảm đựng trong đó quá đầy và khiến nó không còn giữ được nữa. Đó sẽ là ngày hai chúng mình quên nhau, gọi nhau bằng hai tiếng tình cũ...
Tình mình giờ như một áng mây trôi, không vội vã cũng chẳng hững hờ. Vậy thì cứ để nó trôi theo một cách tự nhiên nhất. Cho tới khi nào "điều ấy" xảy ra. Lúc đó hãy đón nhận mọi điều thật nhẹ nhàng anh nhé. Hãy coi như những tháng ngày giữ tình yêu ơ hờ này là bước đệm để mình không đau đớn khi tình yêu này vút bay.
Theo VNE
Gửi em nơi cao nguyên lộng gió! Giờ em nơi cao nguyên đầy gió em có nhớ và có nghĩ về anh hàng đêm không? Ban Mê Yêu! Vậy là đã chẵn 10 năm rồi, kể từ cái lần đầu tiên anh gặp em và cũng đã 5 năm kể từ lần cuối cùng mình còn gọi tên nhau. 5 năm dài không em, sao anh cứ thấy như mới...