Em muốn tựa vào vai anh
&’Cho em bờ vai để tựa vào mỗi khi em mỏi mệt, cho em được ngủ thật sâu sau chất chồng những áp lực…’
Này, người đàn ông của em! Nơi anh là giờ tháng mấy, thời tiết nóng hay lạnh, nắng ấm hay mưa dầm? Ở nơi đó anh có bình an và hạnh phúc không? Hà Nội, tháng 4 đã bắt đầu anh ạ, nhưng nhiều hôm vẫn còn những cái rét ngọt ngào lắm. Hình như nó đang cố kéo dài để chờ anh về, để anh được hưởng chút đáng yêu của mùa đông.
Về đi anh! Cơn mưa chiều nay ghé qua hỏi em khi nào anh trở lại. Em chỉ biết nín lặng để những giọt mưa làm dịu đi nỗi nhớ anh. Dưới mưa em che đi những yếu đuối những ngày xa anh, em có thể khóc mà không ai cho rằng em đang khóc. Dưới mưa em có thể quặn thắt trong nỗi đau về ảo ảnh của anh. Dưới mưa em mong anh thương em mà tới ôm lấy em, chở che cho em. Em thường ngốc nghếch làm thế, vẫn mong mưa mang anh về bên em. Nhưng em đợi anh mãi rồi, trời Hà Nội cũng đầy ắp những cơn mưa, sao anh chưa về hả anh?
Ngày ấy, ngày mà anh xa em, Hà Nội cũng mưa trắng trời, như đang hòa vào nỗi đớn đau trong em. Mưa mãi, tưởng như cả nhân gian chìm trong biển nước. Và em khóc, khóc đến cạn khô dòng lệ, khóc đến kiệt sức. Em loay hoay tìm anh trong biển người, tìm mãi, tìm mãi nhưng anh vẫn không thấy anh đâu dù chỉ là cái bóng.
Em lao đi trong mưa dầm, đến những nơi chúng ta từng qua, những mong anh ở đó, mỉm cười vẫy tay với em rồi dang vòng tay to lớn chờ em xà vào lòng anh như một đứa trẻ lạc đường. Năm tháng cứ đằng đẵng trôi, nắng mưa cũng qua bao mùa hứa hẹn, em không thôi kiếm tìm hình dáng anh, nhưng em chỉ có thêm những tuyệt vọng. Về đi anh! Em nhớ anh nhiều lắm!
Về đi anh! Sau những tháng ngày mong ngóng, mưa không thấy anh trở lại nên đã chuyển mùa. Nắng ấm lên rồi, anh về đi. Nắng đang đợi tiếng hát anh, còn đợi thương yêu nơi anh, về đi anh.
Về đi anh, em cô đơn đến héo mòn rồi.
Về đi anh! Quán quen, lối cũ vẫn nhắc anh qua. Anh về, chúng ta sẽ như trước kia, cùng dạo phố, cùng ăn kem, cùng hát rêu rao trong gió mát dưới ngọn đèn đường mờ ảo. Về đi anh, em sẽ nấu cho anh những món ngon trong thời gian xa anh em đã học. Về đi anh, em lớn hơn rồi, em sẽ không nhõng nhẽo, đòi anh chơi với em khi anh đang bận việc, sẽ không làm phiền anh khi anh mệt và muốn chợp mắt một lát. Về đi anh, em sẽ ngoan ngoãn gối đầu lên đùi anh nghe anh đọc sách mà không cựa quậy làm anh mất hứng.
Video đang HOT
Anh ơi, về đi! Em thèm lắm, nhớ lắm cảm giác được anh đu đưa trên lưng mà reo với những lối đi rằng “Anh yêu em”, “anh sẽ không bao giờ rời xa em”, cảm giác được anh vỗ về, mắng yêu, cảm giác được anh bảo vệ khỏi những va chạm khi trên đường, thèm cảm giác ỉ lại vào anh mà lười biếng mà không cẩn thận để anh lo lắng. Về đi anh. Em cần anh!
Về đi anh! Em vẫn chưa thay đổi thói quen khi bên anh. Em vẫn quen có anh chiều chuộng, an ủi. Em vẫn quen khóc đến tèm nhem khuôn mặt rồi rúc vào ngực anh, làm chiếc áo sơ mi trắng tinh của anh nhòe bẩn. Em vẫn quen ngồi đợi anh đi làm về rồi cùng ăn tối, cùng đọc sách. Em vẫn quen giận rỗi để anh vỗ về. Có điều, thói quen ấy, giờ em làm trong những giấc mơ, làm sau những ngày kiếm tìm anh.
Về đi anh, hạnh phúc mà chúng ta đang xây còn cần anh bồi đắp yêu thương.
Về đi anh, cuộc sống của em còn thiếu anh, hạnh phúc của em chỉ có anh.
Về đi anh, cho em bờ vai để tựa vào khi em mỏi mệt, cho em được nằm trong vòng tay anh khi sự ngang bướng của em mang lại những tổn thương, cho em được ngủ thật sâu sau chất chồng những áp lực.
Về đi anh, chúng ta sẽ vứt bỏ hết những lo toan xa cách mà sống những tháng ngày an bình chỉ có thương yêu.
Về đi anh! Em vẫn mong anh từng giây. Về đi anh mà đừng lo lòng em đã đổi khác, đừng lo em đã hết yêu thương.
Về đi anh, mọi thứ cho anh vẫn còn đong đầy, hạnh phúc em trao vẫn còn vẹn nguyên.
Về đi anh! Về em, nhé anh!
Theo VNE
4 năm qua vợ chồng tôi không quan hệ
Tôi nhận thấy lý do mâu thuẫn là vì kinh tế, nhưng điều thực sự khiến chúng tôi không thể quay về được với nhau chính là vì sự thiếu hòa hợp trong tình dục.
ảnh minh họa
Tôi mới ly hôn chưa đầy 2 tháng. Dù là người chủ động nhưng chia tay xong, thay vì cảm giác thoát khỏi cuộc sống bế tắc, tôi lại rơi vào tâm trạng mất mát, hẫng hụt. Tôi là con nhà trí thức, một mình từ quê vào TP HCM được 2 năm rồi gặp anh, mấy tháng sau chúng tôi kết hôn.
Lấy nhau rồi tôi mới biết chồng tinh trùng yếu không thể có con tự nhiên được. Vậy là tôi tìm mọi cách chữa trị, thuốc bắc thuốc nam, bơm tinh trùng, thụ tinh trong ống nghiệm... Tôi đã kiên trì, chữa đủ mọi cách, cố hết năm này qua năm khác. Chồng nghỉ việc ngay sau khi lấy tôi chưa đầy một năm, anh nói không phù hợp với nghề đang làm, sẽ nghỉ để học văn bằng 2. Học xong anh cũng đi làm nhiều chỗ nhưng chỉ được vài tháng lại nghỉ. Sau đó anh tiếp tục học văn bằng 3 với lý do không phù hợp với nghề đã học, rồi lại học tiếng Anh, vi tính.
Kiên trì mãi tôi cũng thành công, năm 2010 tôi có bầu bằng phương pháp thụ tinh trong ống nghiệm. Khi có bầu, thai yếu, tôi phải nằm im trên giường tại bệnh viện không được đi lại để dưỡng thai cho đến tận trước lúc sinh 4 tuần. Kinh tế lúc này tôi vẫn phải lo hoàn toàn, chồng thất nghiệp, lại đi học, tôi vừa nằm trên giường bệnh vừa phải lo viện phí ngày mai cho mình.
Khi bé chào đời, gia đình tôi rất vui, nhưng ngay sau niềm vui ấy là trách nhiệm, là nỗi lo về kinh tế. Lúc này thực sự trong nhà gần như không có tiền dự trữ, tất cả chỉ dựa vào thu nhập lúc đó của một mình tôi. Sau bao nhiêu năm phải một mình vừa làm vợ, lại làm mẹ, tôi dường như bị trầm cảm.
Khi có con, người phụ nữ nào cũng yêu con, họ ưu tiên con mình lên hàng đầu, muốn con phải được đầy đủ, hạnh phúc. Sóng gió gia đình bắt đầu từ đây, khi con tròn 3 tháng tuổi, tôi nói: "Mình lấy nhau 6 năm, em nuôi anh 5 năm, giờ có con em không lo nổi mọi thứ. Anh cứ ra ngoài kiếm việc, đi từ sáng đến tối mãi cũng kiếm được". Anh nói: "Mấy năm qua cô có nuôi tôi thì cô cũng ở nhà tôi".
Tôi khóc như chưa từng được khóc khi nghe anh nói vậy. Tôi nói: "Anh nói vậy coi tôi không bằng đứa đẻ thuê". Anh trả lời: "Chắc gì phải của tôi". Tôi biết chồng được nuông chiều từ nhỏ, chỉ biết học không biết làm gì hết. Giờ bắt anh thay đổi là rất khó, phải có thời gian. Tôi biết vậy, cũng kiên trì, nhưng thực sự không ngờ anh có thể phản kháng với tôi kiểu đó.
Bao năm qua dù anh chưa từng phụ giúp tôi về kinh tế hay việc nhà cửa bếp núc tôi vẫn làm tròn bổn phận của một người vợ, chẳng đòi hỏi ở anh điều gì, và chúng tôi chưa từng cãi nhau.
Ngày ấy, tôi không thiếu cơ hội để làm lại từ đầu, anh không sinh đẻ tự nhiên được, tinh trùng yếu cũng làm quan hệ chăn gối bị ảnh hưởng trầm trọng nhưng tôi nghĩ mình đã chọn thì phải cùng anh vượt qua khó khăn. Con người sống với nhau đâu phải chỉ vì tình yêu nam nữ mà còn vì tình nghĩa nữa. Anh cũng đâu có lỗi gì khi bị như vậy.
Tôi bình thường như bao phụ nữ khác, cũng có sự ham muốn của một người đàn bà, nhưng chưa từng phản bội anh cho dù là trong suy nghĩ. Vì chồng, trước đó tôi đã hy sinh cái quyền của một người phụ nữ, có thể cả cái quyền làm mẹ nữa (vì chúng tôi đã chữa hiếm muộn rất nhiều lần mà không hề có kết quả). Tôi đã hy sinh bản thân, nuôi chồng ăn học với một niềm tin vào anh, vào hạnh phúc ngày mai.
Sau 6 năm chung sống, 6 năm liền tôi hy sinh cái quyền của người đàn bà, 6 năm tôi chữa bệnh hiếm muộn cho chồng, nuôi chồng ăn học, để cuối cùng tôi bị ví không bằng một đứa ở nhờ, một người đẻ thuê. Tôi có thể hy sinh cả cuộc đời cho gia đình mình, nhưng không thể tiếp tục sống và chịu đựng khi biết sự hy sinh của mình không hề có ý nghĩa.
Từ đó, tình cảm của tôi đối với chồng không còn được như xưa nữa. Sau đó chúng tôi sống ly thân nhưng vẫn cùng nhà, tôi vẫn cơm nước đầy đủ và tạo điều kiện để anh làm lại, để cho anh tự tìm một công việc mới, có thể lo được cho bản thân và cho con sau này. Chuyện chẳng có gì thay đổi, sau đó chúng tôi ly hôn (sau 2 năm rưỡi ly thân).
Là người chủ động ly hôn và giành quyền nuôi con, không yêu cầu chồng cấp dưỡng gì cho con, và để lại toàn bộ tài sản (nhà cửa đất đai đều là tài sản trước hôn nhân của bố anh cho anh, thời kỳ chung sống chỉ mua được miếng đất nhỏ, đất này mang tên anh tôi cũng không tranh chấp), đến giờ tôi đã ly hôn được 2 tháng. Tôi vẫn ở nhà anh, anh ở lầu trên, tôi ở lầu dưới, chúng tôi không cãi nhau nhưng cũng không nói chuyện, đi đâu về muộn chúng tôi vẫn nhắn tin để người kia không đợi cửa.
Lúc cãi nhau tôi rất ghét anh, nhưng giờ thực lòng tôi thấy anh phải tự lo mọi thứ nên cũng thấy thương lắm. Tôi nhận thấy lý do mà chúng tôi mâu thuẫn cãi nhau là vì kinh tế, nhưng điều thực sự khiến chúng tôi không thể quay về được với nhau chính là vì sự thiếu hòa hợp trong tình dục. Bởi cho tới bây giờ thực lòng tôi vẫn thấy thương anh, nhưng vợ chồng không có được sự thân mật như những đôi khác bởi anh bất lực, 4 năm qua chúng tôi gần như không quan hệ.
Dù tôi là người chủ động ly hôn, nhưng chia tay xong, thay vì cảm giác thoát khỏi cuộc sống bế tắc như tôi tưởng, tôi lại rơi vào tâm trạng mất mát, hẫng hụt. Tôi thấy mất điều gì? Phải chăng là ngôi nhà đang ở? Không, từ từ tôi cũng tự mua được mà. Hay tôi sợ cảm giác không có chồng? Vậy những năm qua tôi có giống người có chồng không? Chồng bị bất lực mình chia tay có nhẫn tâm quá không? Không, bởi còn nhiều nguyên nhân nữa, mà mình cũng chưa hề phản bội anh vì lý do đó. Ly hôn là vì nhiều nguyên nhân cộng lại.
Tôi tự đặt câu hỏi rồi lại tự mình trả lời. Ra Tết tôi phải chuyển chỗ ở liền, phải làm lại từ đầu dù biết cuộc sống rất khó khăn. Cho tôi một lời khuyên nhé. Chân thành cảm ơn.
Theo VNE
Vợ mở mồm ra là chê chồng Nàng luôn than thân trách phận mỗi lần có dịp họp mặt với gia đình nhà chồng. Với các em tôi, cô ấy than: "Anh mấy chú chẳng làm gì ra hồn, cái gì cũng một tay chị lo. Làm vợ mà chẳng khác nào làm ôsin"... ảnh minh họa Tôi, một người đàn ông đã trên 50 tuổi, là người sống giản...