Em muốn lấy chồng…
Em cần ổn định, cần có chồng, có gia đình, có trẻ thơ gọi bằng mẹ như bao người phụ nữ khác. Khi mọi thứ đã được an bài đúng chỗ, khi bạn bè đã không còn độc thân vui vẻ bên em nữa, khi công việc của em đã ổn định, em đã không còn trẻ nữa và khi anh đã có vợ con… em muốn lấy chồng.
4 năm qua, em ôm trong lòng nỗi nhớ nhung da diết. Nếu một người chưa từng yêu và chưa từng bị thất tình hay bỏ rơi, sẽ không tài nào hiểu được cảm giác trong lòng em. Em đau đớn tưởng chết đi được. Em khóc mà trái tim như bị ai đó bóp nghẹt, em cồn cào ruột an và thấy khó chịu vô cùng vì nhớ anh. Có những lúc em muốn được ai đó ban tặng cho mũi dao đâm vào tim và em sẽ ngủ mãi chẳng bao giờ tỉnh dậy nữa. Vì nỗi đau ấy quá lớn, nỗi nhớ anh quá nhiều khiến em không còn đủ sức chịu đựng nữa. Em muốn buông xuôi tất cả.
4 năm qua, em ôm trong lòng nỗi nhớ nhung da diết. (ảnh minh họa)
Nhưng rồi, em cứ cố gắng sống, cố gắng gượng dậy. Cuộc đời còn quá dài, còn cả trăm nghìn điều em phải làm mà em chưa làm được. Trước đây, em là cô bé có nhiều đam mê, em muốn ra sức thực hiện những hoài bão của mình. Vậy mà khi quen anh, yêu anh rồi bị anh bỏ rơi, em lại từ bỏ tất cả, em sẵn sàng vứt bỏ ngay cả mạng sống của mình. Tình yêu thật lạ, nó là vũ khí giúp ta mạnh mẽ hơn nhưng nó cũng là thứ thuốc độc có thể giết chết một con người.
3 năm, quãng thời ấy em đã sống khổ sở thế nào giờ em cũng không muốn nghĩ lại. Đúng hơn là em không dám làm điều đó vì em sợ một lần nữa lại đau.
Video đang HOT
Em gọi điện cho bạn bè để tụ tập, họ đã từ chối. Những câu từ chối khiến em xót ruột &’tao đang chăm con mày ạ. Chồng tao không có nhà, tao không đi một mình đâu…’, hay &’hôm nay tao ở nhà nấu ăn cho ông xã’. Em đã từng mơ được một lần như thế, mơ được làm vợ và chăm sóc cho anh nhưng cuối cùng anh đã làm chồng của người phụ nữ khác. Em thông cảm cho họ, em cũng chẳng trách cứ ai cả vì rồi ai cũng có cuộc sống riêng. Nếu là em, em cũng sẽ làm như vậy.
Là ai giờ với em không còn quan trọng nữa. Em sẽ lấy người đàn ông yêu thương em, dù là em chỉ yêu họ một chút ít thôi. (ảnh minh họa)
Em lại bồn bề với công việc, với lo toan cuộc sống. Nếu trước đây em phải chắt chiu từng đồng một để trả tiền thuê nhà hàng tháng thì giờ đây mọi thứ đã quá dư giả. Em đã có đủ điều kiện để trang trải mọi thứ cho mình và gia đình.
Và em lại nghĩ, anh không còn bên cạnh nữa. Tại sao lại đánh đổi cuộc đời, tuổi thanh xuân của tuổi trẻ để chỉ nghĩ về một người đàn ông đã phản bội mình, đi lấy người con gái khác. Thế rồi, em muốn lấy chồng…
Là ai giờ với em không còn quan trọng nữa. Em sẽ lấy người đàn ông yêu thương em, dù là em chỉ yêu họ một chút ít thôi. Còn ai để em yêu thương hơn anh được nữa. Nhưng dù vậy em vẫn phải lấy chồng. Em cần ổn định, cần có chồng, có gia đình, có trẻ thơ gọi bằng mẹ như bao người phụ nữ khác. Và vì em muốn trốn chạy cô đơn, trốn chạy tất cả để cảm thấy mình là phụ nữ, là người xứng đáng được yêu, được hạnh phúc và không còn lạc lõng giữa cuộc đời này. Em sẽ sống hạnh phúc, em hứa đấy để anh thấy được rằng, chẳng phải chỉ có anh mới khiến em cười.
Theo Eva
Sau 1 tuần quen biết, tôi quyết định cưới
Sau 1 tuần yêu, những cử chỉ gần gũi chưa có, thậm chí chưa có một nụ hôn, chúng tôi quyết định lấy nhau. Chuyện như đùa nhưng chẳng đùa chút nào. Cuộc hôn nhân vội vã trước sự ngạc nhiên của bao người cuối cùng cũng diễn ra. Cuối cùng cũng có ngày tôi mặc váy cô dâu, khoác lên mình bộ trang phục lộng lẫy nhất. Ngày mà tôi từng mơ ước. Chỉ có điều chú rể không phải là người tôi mong đợi, không phải người đàn ông tôi từng yêu tha thiết và muốn được ở bên anh suốt đời.
Người ta nói, yêu nhau nhiều nhưng cuối cùng lại chẳng thể lấy nhau, rồi đùng một cái cô gái đi lấy người đàn ông mới quen trong vòng vài tháng. Mối tình của tôi và chồng tương lai còn chưa được một tháng nếu không muốn nói là 1 tuần. Đó là một cuộc hôn nhân không định trước, cả hai không hẹn và gặp bởi sự sắp xếp của người lớn.
4 năm tôi vật lộn với những đau khổ, ngày ngày dày vò bản thân bằng việc lao vào làm và quên đi tất cả. Nhưng càng cố quên lại càng nhớ, bóng hình người cũ cứ ám ảnh tôi, khiến tôi đau đáu không nguôi.Tôi mệt mỏi vì chuyện phải quên đi một người. Người ta nói đúng, quên một người thật khó khi mà trái tim đã khắc cốt ghi tâm hình bóng ấy, tôi thấy mệt mỏi vô cùng.
Rồi có những đêm mẹ nằm khóc vì thương tôi, tôi hiểu mẹ lo cho tôi nhiều lắm nhưng biết làm sao được. (ảnh minh họa)
Nếu anh phản bội tôi thì lại là chuyện khác. Đằng này, anh lặng lẽ ra đi vì một căn bệnh quái ác, không một lời từ biệt. Tôi từ yêu anh, tưởng chừng được cưới anh cuối cùng lại chịu đắng cay. Trước đây người ta nói tôi có đôi mắt buồn, khổ vì tình, tôi chỉ cười trừ không nói gì, nhưng bây giờ có lẽ điều đó đúng thật. Tôi chưa từng được một ngày tháng hạnh phúc. Yêu anh được một thời gian, đó là quãng đời vui vẻ nhất của tôi. Nhưng rồi tôi gánh chịu khổ đau. Anh đã bỏ tôi lại một mình.
4 năm trôi qua, mọi người lo lắng, bố mẹ tôi bất an vì tôi đã không còn trẻ mà lại không tính gì chuyện yêu đương chồng con. Tôi chưa có cảm xúc với bất cứ người đàn ông nào khác, những kỉ niệm về anh cứ chôn chặt trong tim. Bố mẹ sợ tôi ế chồng vì đã 30 tuổi mà cứ dửng dưng như không nên rất đau đầu. Ngày nào tôi cũng chịu áp lực từ gia đình họ hàng, tôi thấy mệt mỏi vô cùng.
Rồi có những đêm mẹ nằm khóc vì thương tôi, tôi hiểu mẹ lo cho tôi nhiều lắm nhưng biết làm sao được. Cuối cùng, khi đã nghĩ thông mọi chuyện, tôi đồng ý gặp mặt người đàn ông mà bố mẹ cảm thấy ưng ý và tôi có thể yên tâm lấy anh ta. Sau 1 tuần gặp gỡ, tôi gật đầu làm đám cưới.
Và tôi đã làm cô dâu như thế, sau 1 tuần yêu, những cử chỉ gần gũi chưa có, thậm chí chưa có một nụ hôn, chúng tôi quyết định lấy nhau. Và giờ, tôi cứ sống như vậy, có một gia đình, có một người chồng và sinh con đẻ cái, thế là đủ. Còn hạnh phúc ư, tôi không biết đó là gì, tôi đang chờ đợi thời gian, hi vọng tôi sẽ cảm nhận được những cung bậc thật sự của nó.
Theo Eva
Ngoại tình ngay sau khi cưới 1 ngày ... Chỉ vì bố mẹ bắt tôi bỏ anh để lấy một người đàn ông già nhưng giàu có mà tôi không hề yêu thương. Bi kịch lấy người không yêu Chấp nhận lấy người đàn ông hơn chục tuổi, tôi đã ngậm đắng nuốt cay để làm vừa lòng bố mẹ. Sự ân hận ấy chỉ lên tới tột cùng khi tôi...