Em muốn lấy chồng chung không?
Nếu cưới phải một gã chồng lăng nhăng, bạn phải làm gì? Bạn muốn có 4 ông chồng với 4 tờ giấy kết hôn, hay muôn có một ông chồng chung với… 4 cô khác?
Không ít phụ nữ vẫn tin vào “lý thuyết” nếu lấy chồng thì nên lấy những anh ăn chơi, hay thậm chí lăng nhăng. Vì ăn chơi hoài cũng mệt, lăng nhăng mãi sẽ chán. Quan trọng là họ sẽ tin, mình sẽ cải tạo được một gã ngựa hoang.
Mơ mộng hơn, các nàng sẽ nghĩ với sắc đẹp, với yêu thương, với tài nấu ăn ngon… sẽ đủ sức làm thay đổi một anh chàng đào hoa. Tôi không quá cứng nhắc nghĩ rằng “giang sơn dễ đổi, bản tính khó dời”. Nhưng tôi nghĩ lạt mềm có khéo cỡ nào thì vợ cũng chẳng buộc nổi chân chồng có sở thíchngoại tình. Và sợi dây tơ hồng từng cột bạn với anh chồng đa tình mỏng manh yếu ớt tựa… sợi chỉ mành treo chuông.
Em ơi, anh sai rồi!
Nếu bạn vẫn còn được nghe câu “Em ơi, anh sai rồi!” thì tôi xin chúc mừng bạn. Vì ít nhất anh ấy vẫn biết lăng nhăng là sai với bạn, trái với con, dù trước đó anh ấy áp dụng lý thuyết: “Hãy làm bất cứ điều gì – kể cả ngoạ.i tìn.h – chỉ cần đúng với mình là đúng với tất cả”. Bạn là phụ nữ sẽ thở dài mà nói với tôi rằng, câu này bạn nghe mòn cả tai, hay bạn là người vợ mỉm cười khi nói với tôi: “Mình may mắn, đã phát hiện kịp thời, đã biết bao dung và đã thành công trong việc giữ hạnh phúc gia đình”.
Dù bạn chưa bao giờ được nghe một anh chồng lăng nhăng thú nhận “em ơi, anh sai rồi” mà chỉ nghe những câu đại loại như “Làm gì có chuyện đó” hay “em thật khéo tưởng tượng” hoặc thậm chí bị chồng mắng “Chỉ giỏi nghe bạn bè rồi về hàn.h h.ạ chồng”. Dù bạn đã được nghe một lần lời thú tội “Em ơi, anh sai rồi”, dù bạn tin bạn thành công vì giữ được hạnh phúc gia đình, hay bạn đã bắt đầu lung lay niềm tin rằng có thể thay đổi cải tạo anh chồng thích lăng nhăng thì tôi vẫn chia sẻ, đồng cảm với những giọt nước mắt mà bạn phải chảy mỗi đêm.
Có một anh chồng đưa hết tiề.n lương tháng cho bạn, mua cho bạn bất cứ thứ gì, trao tặng cho bạn ngôi nhà ấm áp. Có phải từng là điều ước của chính bạn trong một mùa Giáng sinh cô đơn nào đấy khi chứng kiến bạn bè có đôi có cặp? Phụ nữ không ai không mong muốn một gia đình trọn vẹn đến mức “trên cả hoàn hảo” như thế.
Nhưng sự thật, chồng chúng ta sẽ làm nhiều hơn điều người vợ mong muốn, ước áo. Anh ấy sợ bạn buồn sẽ trao tặng thêm cho bạn vài thiên thần trẻ con, để chúng ríu rít với bạn, để giữ bạn bận rộn, để bạn quan tâm và mất tập trung vào anh ấy. Nếu lấy phải anh chàng thích nghề thợ săn, một anh chồng lăng nhăng thì chỉ cần bạn chớp mắt một giây cũng đủ để anh ta tung tăng với sở thích đặc biệt từ thời độc thân: “Săn tình”.
Video đang HOT
Biết rồi, khổ lắm, nói mãi!
Nếu có cô bạn thân nào rủ rì vào tai về những hình ảnh thân mật của chồng bạn cùng cô bé xinh tươi nào đó thì hãy mỉm cười thở ngắn hai cái, tuyệt đối không được thở dài và bảo: “Mình biết rồi, biết hết cả, khổ thân mình khi các bạn cứ nói mãi”. Có thể bạn bè sẽ nhìn như thể bạn là cô bé Maika từ trên trời rơi xuống, hoặc có người phản ứng tiêu cực hơn thì nhìn bạn đầy giận dữ, vì bạn đã không cảm ơn cho tin tức được cung cấp bởi yêu thương, không chịu thở dài, không chịu xỉu hay run rẩy tay chân.
Tôi khuyên bạn điều này, vì bạn chớ có ngây thơ nghĩ rằng nước mắt hằng đêm sẽ khiến anh ấy thay đổi. Sự ngây thơ tin vào sức mạnh của nước mắt, tin rằng tình yêu đi qua ngăn cái bao tử, tin bạn có mấy trăm dây lạt mềm hay có vài thiên thần hộ mệnh trai có gái có, để khiến anh chồng bạn chia tay với cô Hồng, cô Lan, cô Huệ,… chỉ làm cho bạn thêm tan nát trái tim và quẳng đi vài ba chiếc gối, vì bạn làm chúng ướt đến mức không nhận ra đó là gối bông gòn hay gối nước. Như thế, bạn thật đáng thương.
Bạn cũng đừng giận những phụ nữ khác, vì nếu không là Hồng, Lan, Huệ thì sẽ có Mai, Cúc, Trúc. Trái tim khó hiểu, bạn từng biết và thậm chí biết rất rõ điều này. Vì nếu không khó hiểu thì bạn cần chi giày vò chính bạn bởi nước mắt cùng câu hỏi “Chia tay hay không chia tay” khi phát hiện chồng lăng nhăng?
Tôi không ủng hộ chuyện ngoạ.i tìn.h, tôi không bênh vực cho sở thích săn tình của các gã đàn ông một vợ lắm bồ. Nhưng tôi nghĩ nếu đã “lấy phải người như anh” thì nên nhìn thẳng vào sự thật để hiểu anh ta thay vì cố gắng thay đổi hoặc che đậy sự thật xấu xí bằng những hình ảnh gia đình hạnh phúc sum vầy cùng những lời có cánh về hạnh phúc đầy sự tưởng tượng rồi chính mình là nạ.n nhâ.n khi đêm về.
Hiểu không đồng nghĩa với chấp nhận. Khi bạn hiểu chồng bạn là người trăng hoa, nếu bạn thấy mình không thể chấp nhận sự chia sẻ tình cảm, chia sẻ con người đó với người phụ nữ khác thì hãy dũng cảm chia tay với chồng, tìm cho mình một người đàn ông khác, tìm sai thì lại tìm lại. Tôi thích khái niệm có 4 chồng với 4 tờ giấy đăng ký kết hôn còn hơn có một chồng chung với 4 cô.
Nhưng nếu bạn hiểu và chấp nhận thì hãy sống vui vẻ với sự thật, tận hưởng ngôi nhà của bạn, vui vẻ với bọn trẻ, hài lòng ở vị trí có danh phận “vợ chính chủ” mà anh ấy trao tặng bạn. Hãy tự mỉm cười dù nụ cười AQ hay nụ cười hơi méo rằng mình vẫn may mắn, đầy quyền lực hơn những phụ nữ khác bên cạnh anh ấy. Vì từng lấy được chứ ký quan trọng nhất đời anh ta, ký giấy kết hôn, loại giấy tờ mà đàn ông lăng nhăng vốn rất kinh sợ.
Hãy mỉm cười khi cuộc đời trao cho bạn ly nước chanh không đường mà bạn không đủ dũng cảm để hất đổ đi. Hãy nhấm nháp vị chua của chanh, hãy thì thầm với chính mình rằng chua cay mặn đắng cũng đều là vitamin cho ta sức mạnh. Hãy nhìn thẳng vào mắt chồng và dịu dàng nói với anh ấy “Em biết anh ngoạ.i tìn.h, em biết anh lăng nhăng. Em biết rất rõ điều đó, nhưng em chấp nhận anh.”
Nước mắt rồi sẽ khô, chồng lăng nhăng rồi thì… cũng chỉ già.
Tôi chúc bạn không còn lăn tăn khi lấy phải anh chồng lăng nhăng.
Theo afamily
Hai mẹ con 'lấy chung chồng'
Hồng ở với mẹ và bố dượng được 3 tháng thì có thai với dượng. Từ đó, hai mẹ con sống cảnh 'chồng chung' cay đắng.
Đó là câu chuyện ở xã Trà Giác, huyện Bắc Trà My, tỉnh Quảng Nam. Bà Huỳnh Thị Ngọc hơn người tình Đinh Hồng Tịnh (chàng trai người Ca Dong) đến 15 tuổ.i. Con riêng của bà, chị Hồng sau khi tới ở với mẹ và bố dượng được 3 tháng, bỗng có thai với dượng. Thế là từ đó hai mẹ con sống cảnh "chồng chung".
Căn nhà bà ở không hơn túp lều là mấy nhưng lại là chỗ nương thân của 7 con người lam lũ nghèo khó. Bà Ngọc ngồi bên trong chiếc chõng tre đặt ngoài chái, rót nước từ chiếc ấm nhôm bẹp rúm mời, quanh quẩn là 4 đứa nhỏ mặt mũi nhem nhuốc, và câu chuyện buồn được bà kể chậm rãi...
Hồi ấy là đầu năm 1990, Huỳnh Thị Ngọc một thân một mình lên Trà My buôn bán làm ăn. Ở giữa nơi rừng thiêng nước độc, lại thân cô thế cô nên có nhiều nguy hiểm, và cũng buồn tủi vì thân gái dặm trường. Lúc ấy một chàng trai người Ca Dong hiền lành, chịu khó thường hay đến mua hàng hóa của bà, thấy Ngọc cô độc một mình nên thấy thương.
Sau nhiều lần qua lại mua bán, hai người kết thân với nhau. Cũng không biết Ngọc có ma lực gì, mà chỉ một thời gian ngắn, Đinh Hồng Tịnh (chàng trai người Ca Dong) đã bỏ quên cô bạn gái sắp cưới để về sống chung với người hơn mình những 15 tuổ.i. Cũng chẳng cưới xin gì, về ở với nhau và sau sáu năm hai đứa con lần lượt ra đời.
Bà Ngọc (55 tuổ.i) đang nuôi những đứa con và cả những đứa "cháu ngoại"
Cuối năm 1999 thấy làm ăn buôn bán dễ dàng, bà Ngọc về quê nhà ở biển Tam Thanh (nay thuộc Tam Thanh, TP Tam Kỳ) dẫn đứa con gái đầu là bé Hồng, lúc đó bé mới 16 tuổ.i để cùng phụ mẹ và dượng buôn bán. Ở với mẹ và bố dượng được ba tháng, Hồng có thai với... dượng. Bà Ngọc nổi cơn tam bành, cứ suốt ngày chử.i bới, rồi đuổi Hồng ra khỏi nhà, bắt lên rẫy xa dựng chòi để ở.
Thời gian sau một b.é gá.i ra đời. Cũng chẳng biết ông chồng thuyết phục thế nào mà bà Ngọc đồng ý cho con gái ôm con về ở chung với mình thành đại gia đình. Tưởng một lần lầm lỡ rồi thôi, ai ngờ chín tháng sau, Hồng lại có thai với... dượng lần nữa.
Phen này bà Ngọc làm căng, chử.i bới nhiếc móc suốt ngày, Hồng tủi cực quá đang phải mang bụng chửa vượt mặt sang Trà Giáp nấu cơm thuê cho cánh công nhân. Đến ngày chuẩn bị sinh nở, Hồng quay về nhà. Lúc đó, mẹ cô cũng sắp sinh. Thế là hai mẹ con cùng sinh một năm cho cùng một người "chồng".
Rồi những ngày tháng cả hai mẹ con vượt cạn là những ngày tháng người chồng phải chạy vạy khắp nơi, lo toan đủ thứ. Người ta bảo khổ như vợ đẻ. Đằng này người chồng này lại cùng lúc chăm cho 2 bà vợ trong cùng một ngôi nhà, với những điều kiện khốn khó không thể kể xiết. Mấy đứ.a tr.ẻ chơi quanh quẩn bên cạnh bố mẹ. Trong số những đứ.a tr.ẻ sàn sàn tuổ.i nhau này, lẽ ra đứa này phải gọi đứa kia là cậu ruột, nhưng số phận lại buộc tụi nó gọi nhau là anh em.
Ông chồng thì vừa mới qua tuổ.i 41, còn bà vợ cả đã chạm tuổ.i 55. Mấy đứa con chung đang cười đùa rất ngây thơ, xúm xít xung quanh. Tụi nó cười toe toét, hồn nhiên như cây cỏ, như không hề biết là giông bão đã ập đến từ đâu. Vợ chồng bà cũng cười ngượng nghịu... Bà nức nở tâm sự với những lời lẽ như hối hận: "Ông ấy năm nay tuổ.i 41. Tôi vừa tròn 55 tuổ.i. Vì cái nghèo không tìm được lối thoát nên không thể lường được "hai mẹ con lấy chung chồng". Khi biết, mọi chuyện đã quá muộn".
Chị Thanh, một người cùng xóm gần đó nói: "Lúc ấy biết chuyện, bà con cũng góp ý nhiều lắm, thôn rồi xã cũng có người gọi bả lên làm việc nhưng bả đâu có nghe, còn chử.i chúng tôi không ra gì, rằng chuyện riêng của gia đình người ta, xía vô làm gì? Còn nói chuyện khuyên răn với con bé thì nó cũng không nghe, còn bảo rằng, ông ấy thương tôi hơn thương mẹ tôi! Vậy là hết nói nổi!".
Trong số những đứ.a tr.ẻ này, lẽ ra đứa này phải gọi đứa kia là cậu ruột, nhưng số phận lại buộc chúng gọi nhau là "anh em".
Trong câu chuyện về nhà bà Ngọc, một người đàn ông hàng xóm kể lại với những cái lắc đầu ra chiều không đồng ý: "Mỗi lúc uống rượu với tui, thằng Tịnh nó sung sướng không ai bằng vì có bà lớn bà nhỏ, mà bà nhỏ thì thương hơn. Nhưng nó cũng than không có cái chi cho hai bà vợ ăn hết, ngày ngày nó làm quần quật trên nương trên rẫy để có tiề.n lo cho mấy đứa nhỏ. Thấy cũng tội".
Khi thấy Hồng có thai đứa thứ ba với cha dượng, làng xóm nói quá nên Hồng về quê, phá thai rồi lại tiếp tục ở đây với mẹ và cha dượng. Nhưng cũng từ đó hai mẹ con cãi nhau suốt ngày. Khi đứa con thứ hai được hai tuổ.i, Hồng bỏ nhà ra đi bởi bà Ngọc bắt phải đi vì hai mẹ con không thể chung chồng, bỏ lại mấy đứa con cho bà Ngọc nuôi.
Một thời gian sau Hồng cũng quay về thăm con, son phấn lòe loẹt, đổi giọng miền nam, rồi sau lần ấy đi biệt luôn, nghe đâu Hồng đã lấy chồng Sài Gòn. Bây giờ thì hai đứa con của Hồng sống chung với "cha và bà ngoại". "Mấy đứa con của Hồng không kêu bà Ngọc là bà mà kêu là mẹ, vì bả bắt kêu như rứa, nhưng đối xử tàn tệ với tụi chúng lắm, đán.h đậ.p suốt ngày như kiểu mẹ ghẻ thù con chồng", một người hàng xóm cho biết.
Chuyện nuôi những đứ.a tr.ẻ ở đây gặp không ít khó khăn bởi bản thân địa phương là một xã nghèo, kinh tế của những người xung quanh cũng không khá khẩm hơn nên chỉ thi thoảng giúp đỡ bọn trẻ được ít gạo, ít sách vở, quần áo. Mấy đứ.a b.é con Hồng rất muốn gặp mẹ nhưng bố không cho và cũng rất sợ mẹ Ngọc nên không dám nói.
Mấy đứ.a tr.ẻ này cũng không thể đưa vào diện mồ côi để đưa đến các trung tâm chức năng được bởi lẽ theo quy định, phải có giấy chứng tử của cha hoặc mẹ. Như vậy, làng SOS mới tiếp nhận.
Hiện giờ, mấy đứa con của Hồng với bố dượng vẫn sống ở ngôi nhà đó, đã vào học cấp 2. Giữa vùng đại ngàn mọi việc đều hành động theo bản năng, không dễ gì lay chuyển. Một cán bộ xã chia sẻ: "Gạo đã thành cơm rồi, mấy đứa nhỏ nay cũng đã hơn 10 tuổ.i, khơi lại nỗi đau thì tội nó, hơn nữa đây là vùng thiểu số với nhiều hủ tục, khó thay đổi lắm".
Theo Kinh Doanh & Pháp Luật