Em muốn làm hoa hậu không?
Vợ ơi, tiền anh chả thiếu, chủ yếu em có thích làm ‘huê hậu’ hay không mà thôi!
“Vợ ơi, em có muốn làm huê hậu không, em thi đi, rồi anh mua cho cái giải, đơn giản ấy mà”.
Vợ à!
Nghĩ lại bao nhiêu năm nay, em hi sinh cả tuổi xuân, cả sắc đẹp, vì bố con anh, anh thấy biết ơn em nhiều lắm. Cái ngày mình mới lấy nhau, bao nhiêu những vất vả, em ngày đánh vật với thằng con, đêm lại “đánh vật” với thằng bố, cũng khổ.
Ngày ấy, em trẻ trung, xinh đẹp, nói gì thì nói, em cũng là hoa khôi khu phố nhà mình. Có biết bao thằng theo đuổi, si mê em, nhưng anh, cũng là dạng công tử, nhà mặt phố bố làm to, dù bố anh chỉ là trưởng phòng tổ chức cơ quan bố anh thôi, anh có con xe Dim, phi đến tán em, thật là ‘oách xà lách’. Lượn mấy vòng đưa em đi ăn kem, anh cũng nhịn tiền tiêu vặt bố mẹ cho cả tháng, mua tặng em cái váy hơn trăm nghìn, và em đã đổ cái rụp, gật đầu theo anh về làm vợ anh.
Ngày ấy, em trẻ trung, xinh đẹp, nói gì thì nói, em cũng là hoa khôi khu phố nhà mình. Có biết bao thằng theo đuổi, si mê em. (ảnh minh họa)
Từ khi em có bầu thằng cu, rồi em sinh nở, rồi em đầu tắt mặt tối với nào cháo nào bột, nào đổ rác, nào giặt quần áo, nào cho con bú nào nấu cơm cho anh, thân hình em cứ ngày một xồ xề ra. Em vẫn kêu: “Ôi còn đâu cô thiếu nữ ngày nào”. Em chu tất gia đình, làm điểm tựa vững chắc, cho anh đi làm, đầu đội trời chân đạp đất, mưa nghiệp lớn.
Video đang HOT
Về nhan sắc, thì anh thấy giờ khối cuộc thi huê hậu người đẹp, thí sinh cũng thường thôi. So về nhăn sắc, em cũng chẳng kém đâu. (ảnh minh họa)
Thôi thì dựa thế của bố, đã lên được đến chức phó giám đốc, anh cũng được hưởng lộc theo. Bao năm bươn trải, anh chỉ từ một thằng đại lý quèn, giờ đã thành đại gia. Những năm bất động sản còn hoành tráng, có tí đất ở quê, anh cũng kịp mua đi bán lại kiểu ăn non, kiếm lãi kiểu nhảy dù, tiền đã kha khá. Đến khi chứng khoán lên ngôi, nhờ đầu óc nhanh nhạy, cũng chẳng vướng bận gia đình vì đã có hậu phương vững chắc là em, anh cũng đã đầu tư kiểu chộp giật rồi chạy ngay, tiền lại càng nhiều hơn. Đến lúc tất cả đều chết, thì nhà mình đã kịp có mấy cái nhà mặt phố rồi, giờ cứ cho thuê, tháng tháng lấy tiền, nhàn quá.
Ổ định sự nghiệp rồi, giờ anh mới nhìn lại, vợ anh, ôi vợ yêu ngày nào, hoa khôi của ngõ ngày nào của anh, giờ thì…
Hic, anh biết là em rất ghét nghe nhắc đến 2 chữ nhạy cảm là chứ “béo”, trong mắt anh, em lúc nào cũng đẹp, trong mắt anh, thì em là huê hậu xinh nhất thế gian. Nhưng vợ anh, giờ vòng 3, to quá, vòng 2, cũng hơi to, và vòng 1, thì đã hơi to, lại còn (anh xin lỗi) là hơi xập xệ rồi.
Ôi, biết rằng béo, hơi xấu tí, nhưng anh vẫn thấy tất cả những cái đó là đẹp, đẹp, vì cái sự xuống sắc của em, chính là sự hi sinh đầy yêu thương mà cả cuộc đời em đã dành cho gia đình, cho bố con anh.
Mỗi lần em xem thi hoa hậu, người đẹp, em vẫn cứ suýt xoa tiếc nuối một cách đầy ghen tị: “Ôi cô kia đẹp thế, trẻ thế, chân dài thế” rồi quay sang hỏi anh: “Hồi em trẻ, thì em cũng thi người đẹp được đấy nhỉ?”
Và giờ đây, anh quyết định làm cho em, dành tặng cho em một món quà lãng mạn nhất cuộc đời. Vợ ơi, em hãy đăng kí thi ngay đi, em hãy dự thi một cuộc thi hoa hậu quí bà người Việt, tầm quốc tế cũng được.
Này nhé, em đã có chồng rồi, thì em cũng đã đủ tiêu chuẩn được gọi là quí bà rồi. Em cứ yên tâm, đừng sợ người ta “dè bỉu èo ôi, hoa hậu nái xề”.
Về nhan sắc, thì anh thấy giờ khối cuộc thi huê hậu người đẹp, thí sinh cũng thường thôi. So về nhăn sắc, em cũng chẳng kém đâu. Em yên tâm, anh sẽ thuê nguyên 1 ê-kíp trang điểm xịn, mua váy vóc xống áo của các nhà thiết kế nổi tiếng nhất cho em.
Về câu hỏi ứng xử nọ kia, em không phải lo, câu hỏi lẫn câu trả lời người ta cho sẵn rồi, em cứ đọc qua qua, là thuộc, lên thi, bốc câu nào, em trả lời câu đó, cứ tự tin dõng dạc như thỉnh thoảng em quát con bé ô-sin nhà mình thôi.
Cái quan trọng nhất, là anh nghe đâu, mấy cuộc thi huê hậu quí bà quí cô kiểu này, giải thưởng có mua bán được em ạ. Chả biết chính xác không, thấy bảo hoa hậu thì bảy tám chục nghìn Mĩ kim gì đó, Á hậu thì tầm bốn năm mươi nghìn tiền đô. Cũng hơi đắt am nhỉ, nhưng thôi, mua cái suất Top 5 chắc nó cũng rẻ.
Cả đời em vất vả rồi, thôi giờ anh vung tay tí, có tốn tí tiền, nhưng em được là huê hậu, thì là mãn nguyện cả đời rồi. Anh được oai với bạn bè, em được oai với nhóm bạn hay đi xì-pa nói xấu các ông chồng ở nhà, bà con lối xóm nhìn vào nhà ta, hẳn cũng phải kiềng nể, nhà ấy, chồng giàu, vợ là huê hậu quí bà đấy, còn gì oai hơn, vợ ơi.
Thế vợ nhé, vợ đăng kí dự thi đi. Vỡ hãy nhớ lời chồng: tiền anh chả thiếu, chủ yếu em phải máu làm huê hậu.
Yêu vợ nhiều, vợ “nái xề” xinh đẹp của anh.
Theo Eva
Vợ ơi anh thèm ăn rau
Các bạn đừng vội cười tôi, hãy ra chợ hỏi thử xem giá rau thế nào rồi hãy về bàn luận tiếp nhé...
Nghĩ đến là khổ, ở cái thời đại nào rồi mà đến bữa cơm rau cũng không có mà ăn. Mỗi lần tôi gọi vợ: "Anh thèm rau vợ ạ" thì ngay lập tức vợ cau có nét mặt, khó chịu và tỏ vẻ không hài lòng, rồi hằn giọng: "Tiền đâu mà mua rau, anh tưởng rau rẻ lắm à"? Thế là tôi lại ngậm miệng vì cái sự ăn uống phụ thuộc hoàn toàn vào vợ rồi, vợ cho ăn gì thì ăn nấy. Thèm có mấy cọng rau mà giống như thèm món sơn hào hải vị. Đúng là bão giá.
Nhớ lại cái hồi còn yêu nhau, vợ thấy mình ăn khỏe, vợ bảo tốn tiền nuôi chồng nếu mà có cưới nhau. Lúc ấy tôi cười sặc sụa nói: "Yên tâm, anh ăn khỏe nhưng toàn ăn rau, không thích ăn thịt thà gì mấy. Có chăng thì tôm cá tí thôi nên em đừng có lo". Lúc ấy vợ lại cười toét miệng rồi đùa cợt với vẻ mặt yên tâm vì ăn rau thì dễ, nuôi khó gì, sợ thịt thà cá mú nhiều thì mới lo chứ rau thì...
Nhưng giờ nhé, tình thế đã lật ngược. Nghe bà con đồn đại vì đợt này rét kéo dài nên giá cả tăng vù vù. Rau xanh à, đắt gấp chục lần những ngày hồi tháng 10. Súp lơ giờ lên tới 20.000 đồng 1 chiếc, rau cải cúc bó mỏng dính, 1 bó dù luộc hay xào thì quắt queo lại được 2 gắp, thế mà tới 10.000 đồng nhé, đó là chưa kể tới gừng, hành tỏi. Rau sống thì khỏi nói... Thế là một bữa ăn toàn rau mà đã vài chục nghìn. Cả ngày vị chi cũng tới cả trăm. Thế này thì &'người nông dân' phải là sao?
Hôm nay, lên mạng thấy chị em bàn tán, than phiền về giá cả thực phẩm tăng, nhất là rau xanh lên vù vù, tôi mới biết chuyện. (ảnh minh họa)
Làm sao là làm sao bây giờ, chỉ có nước là ăn cơm mắm, vì rau còn đắt thế cơ mà. Mà người giàu có còn xót, nói gì vợ chồng công chức, lương ba cọc ba đồng. Làm cả ngày mới được 100 nghìn, tính theo lương tháng. Thế mà mới ăn rau đã hết cả số tiền ấy, tính làm sao nổi bây giờ? Đấy là còn chưa kể tiền ăn sáng nhé, thi thoảng lại mua quà vặt cho con. Ôi ôi, thế này thì có mà &'cạp đất' mà ăn vậy. Năm hết Tết đến nơi rồi, cứ tình trạng này, vợ chồng lấy gì chi tiêu?
Hôm nay, lên mạng thấy chị em bàn tán, than phiền về giá cả thực phẩm tăng, nhất là rau xanh lên vù vù, tôi mới biết chuyện. Thảo nào đợt này cơm canh đạm bạc quá. Vậy mà tôi thật vô tâm, chưa bao giờ đi chợ giúp vợ, cũng không bao giờ hỏi han vợ chuyện gì, lại còn trách cứ vợ không cho mình một bữa ăn tử tế. Kinh tế khó khăn nhiều, lương lậu thì không cao, giá cả lại đắt đỏ, có lẽ thời gian qua vợ đã phải cố gắng để trang trải chi tiêu. Nhưng gã chồng vô tâm như tôi lại không hay biết điều đó, cứ tưởng vợ tiết kiệm, chi ly tính toán từ bữa ăn của gia đình.
Đấy, cái thời xa xưa, nhiều gia đình ước có bữa thịt mà ăn cho no bụng, ngon cái miệng và ấm cái thân mà không có. Cái đó gọi là thứ thực phẩm xa xỉ. Vậy mà bây giờ, thịt thà tôm cá người ta chẳng muốn ăn vì nó vừa không đảm bảo vệ sinh an toàn thực phẩm vừa thấy ngán ngẩm. Người ta thèm một bữa rau xanh trên mâm cơm. Nếu ai không biết thì bĩu môi, có người lại bảo dở hơi à mà muốn ăn rau. Cũng dễ hiểu vì họ không biết rau xanh đăng tăng giá, đắt hơn cả thịt cá tôm. Thế nên cái gì đắt thì người ta ít mua, mà ít mua thì lại nhanh thèm. Vì thế, tôi đây mới đòi ăn một bữa rau cho ra trò mà vợ tôi còn khó khăn. Khó khăn bởi giá cả, bởi kinh tế.
Giờ thì tôi hiểu rồi, không trách vợ nữa, đợi vợ cho món gì ăn thì ăn mà thôi, chứ tiền rau hơn cả tiền thịt thì hết cả ngày lương công chức của vợ. Giá mà được trở lại cái thời xưa, cả vợ cả chồng cứ thèm ăn rau rồi chán thịt chán cá thế này thì có phải là giàu to không?
Theo Eva
Tôi làm giúp vợ mọi việc trừ... cho con bú Cánh đàn ông sợ khi cầm vào cái chổi mà nhỡ có bà hàng xóm nhìn sang thì các ông xấu mặt. Dạo này, trên các diễn đàn, các trang báo mạng người ta hay tâm sự chia sẻ những câu chuyện buồn. Nào là chồng ngoại tình, nào là chồng có người thứ ba, nào là chán chồng không hiểu vì sao......