Em mệt rồi không nói nổi lời yêu
Em mệt rồi cho những hoàng hôn đợi chờ trong mòn mỏi, mệt rồi khi những yêu thương vụt bay theo chiều gió. Chiều vàng… Những chiều đầu đông như vớt vát thứ gì đó của quá khứ, hanh hao buồn. Ngồi một mình nhớ đến những điều đã qua, em thấy mình chìm trong những mệt nhoài của cuộc tình dang dở. Quá khứ thì dài, những ký ức như bấu víu lấy nhau mà sống cho những năm tháng tiếp theo, liệu em có nên tiếp tục những chuỗi ngày thấy mình như một đ.ứa t.rẻ, cứ khóc rồi cười, cứ mạnh mẽ rồi yếu đuối, cứ hy vọng rồi lại khóc ròng cho những đêm trắng một mình, chỉ một mình thôi…
Chợt nghĩ, nếu một trong hai chúng ta có lúc nào đó hối hận về mối quan hệ này, thì đó là anh chứ không là em. Em không phải là đứa con gái yêu cuồng sống vội, không tự tiện đặt trái tim mình trao cho ai đó. Em đã từng cố gắng tìm thật nhiều lý do để đổ lỗi cho anh, đổ lỗi cho sự ra đi không có lấy một lý do nào cả. Em đã từng cố gắng cười vui để anh thấy rằng em vẫn sống hạnh phúc khi không có anh. Nhưng rồi em lại thất bại, lại như một chú mèo nhỏ ngoan hiền, lại yếu đuối trong vòng tay anh, lại tin vào những điều hứa hẹn khi anh muốn bắt đầu lại cuộc tình này.
Trước khi yêu anh, em luôn là một cô gái cứng rắn và có phần bất cần với tình yêu. Yêu anh rồi em mới hiểu, trong em luôn là những lo sợ không tên mà em luôn cố tình che giấu, lo sợ mất anh. Đã bao lần giận nhau về những điều vụn vặt, đã bao lần nước mắt nhòe bên khung cửa sổ leng keng tiếng chuông gió, đã bao lần đi trong vô thức vì không biết lối về. Đã bao lần như thế, đã bao lần anh vui đùa bên người khác, đã bao lần anh quên mất tình yêu của em, đã bao lần lòng tự tôn của em vỡ vụn để đón anh về…
Em đã quá mệt mỏi với tình yêu này (Ảnh minh họa)
Nhưng qua rồi…
Em mệt rồi cho những lần ướt gối, mệt rồi cho những lần lo lắng nhìn điện thoại sáng, mong chờ tin nhắn của một người mà không có.
Video đang HOT
Em mệt rồi cho những cơn đau dày xéo khi anh vui cười bên người khác, khi nhìn nhau như hai kẻ xa lạ mà suốt đời này không thể quen được.
Em mệt rồi cho những lần chạy theo anh, những lần níu tay anh lại, những lần anh bỏ đi sau những vòng tay ôm em thật chặt.
Em mệt rồi cho những hoàng hôn đợi chờ trong mòn mỏi, mệt rồi khi những yêu thương vụt bay theo chiều gió.
Em mệt rồi cho những ích kỷ nơi anh, những tàn nhẫn nơi anh, những lạnh lùng nơi anh…
Có thể ai đó sẽ chê cười vì em yếu đuối và ngốc nghếch quá chừng. Nhưng khi yêu anh, nhiều khi lý trí của em đã đặt ở một nơi rất xa, rất xa. Khi yêu anh, em luôn chân thành như thế…
Lời xin lỗi của anh bây giờ có lẽ đã nhòe nhoẹt trong tâm trí em. Những lời giải thích, những cái xiết c.hặt t.ay, những nụ hôn nóng vội bây giờ đã phai nhạt theo những lần vụn vỡ. Với anh, em đã sống đủ cho cuộc tình này…
Em mệt rồi, anh biết không?
Em mệt rồi, không nói nổi lời yêu…
Theo Tiin
Em đã thua
Em đã sẵn sàng để buông tay anh và có lẽ thật sự phải buông thôi bởi vì em đã mệt nhoài.
Anh thân! Em tưởng rằng chấp nhận yêu anh là em có thể tìm thấy hạnh phúc mà biết bao người mong có và em sẽ có được một bờ vai chia sẻ, một cánh tay dìu bước lúc em gặp khó khăn. Anh sẽ là chỗ dựa cho em những lúc em mệt mỏi, anh quan tâm sẻ chia với em những lúc em cần, hiểu em, thông cảm cho em và trên hết là có thể yêu em một tình yêu trong sáng, bao dung, có thể cho mà không đòi hỏi phải đáp lại. Nhưng có lẽ em đòi hỏi ở anh quá nhiều, tưởng rằng với anh chỉ cần có tình yêu nồng cháy chung thủy và hết lòng vì anh là đủ.
Em yêu anh nhiều như vậy vẫn chưa đủ sao anh? Yêu anh để rồi em không ngủ nổi khi mấy ngày không được gặp anh, yêu anh đến dối mẹ nhịn ăn dành t.iền mua cho anh bộ đồ đi đám cưới, yêu anh đến mức có thể khóc bất cứ lúc nào khi biết anh không quan tâm em... Yêu anh và mong được sự quan tâm chia sẻ của anh mà cũng là quá đáng sao anh? Em biết yêu anh là phải chấp nhận những gì thuộc về con người anh nhưng anh không thể vì em mà quan tâm em hơn chút nữa sao anh? Em khao khát như thế nào khi nhìn thấy từng đôi tay trong tay những ngày lễ tết, chắc tại vì em mong chờ ở anh quá nhiều nên làm anh mệt mỏi phải không anh? Anh thường nói em rất mạnh mẽ, rằng em có cá tính và điều đó làm anh yêu nhất nhưng rốt cuộc em vẫn là con gái mà anh, dù em có mạnh mẽ, cá tính đến mấy thì em cũng cần một bờ vai để dựa vào những lúc mệt mỏi cần được chia sẻ, một vòng tay ôm lấy những lúc cần được che chở, một nụ hôn để củng cố lại những lo sợ về một tương lai... như vậy đâu phải quá tham lam đúng không anh? Anh biết em khao khát những lúc gặp được anh như thế nào không?
Anh biết không, nói lời chia tay anh mà em đã khóc biết bao nhiêu lần. Chia tay anh vì lý trí nói với em rằng em sẽ không tìm thấy hạnh phúc với tình yêu đó, chia tay anh vì lý trí nói với em anh đã không dành tình yêu chân thành cho em. Anh nói rằng hãy cứ làm như em muốn và rằng anh cũng đã mệt mỏi với em nhiều rồi. Anh có biết là em đau đến như thế nào không? Chắc là duyên số không có nên đã đẩy anh và em xa nhau rồi phải không anh? Em cũng không biết thực tại anh và em ai là người khổ hơn nữa vì vậy nên em đã đổ tội cho số phận và hi vọng rằng sau đó em và anh sẽ thanh thản khi chúng mình không còn là gì của nhau.
Hi vọng em và anh sẽ thanh thản khi chúng mình không còn là gì của nhau.(Ảnh minh họa)
Em đang khóc đấy anh, những con sóng trong tim cứ ùa vào làm em như muốn nghẹt thở. Em cũng không hiểu vì sao em khóc mà cũng không biết vì sao em lại viết lá thư này dù biết rằng anh sẽ không bao giờ đọc được nó. Chắc có lẽ em mong được trải rộng lòng mình và cũng mong rằng sau khi trải rộng lòng ra thì nỗi nhớ trong em sẽ vơi đi đôi chút và rồi sẽ bớt đau hơn khi biết rằng ở một nơi tuy gần mà xa anh đang vui vẻ trong các cuộc hẹn hò để tìm một người mà anh sẽ lấy làm vợ.
Em đã thua, thua thật sự anh ạ. Em không biết rốt cục tình cảm chúng mình dành cho nhau có phải là thứ tình yêu mà dân gian ca ngợi để rồi bất cứ ai khi lớn lên đều khao khát đón chờ nó hay không nữa, và nếu là đúng như vậy thì em thật sự đang cảm thấy vị đắng trong cổ họng mình anh ạ. 26 t.uổi đầu mà em vẫn không thể biết chính xác tình yêu là gì nữa. Nếu giống như em và anh thì tình yêu nó giống như sự chịu đựng phải không anh? Và nếu như đêm đó em nghe lời anh hứa và chấp nhận dành cho anh thì chắc chúng mình bây giờ sẽ không thể bình thường như bây giờ đâu anh. Có thể sẽ là thù hận, có thể là sẽ... em cũng không biết sẽ như thế nào nữa anh ạ.
Anh à! Em đã sẵn sàng để buông tay anh và có lẽ thật sự phải buông thôi bởi vì em đã mệt nhoài, cánh tay đã mỏi nhừ theo những ngày tháng chạy theo cái bóng của anh. Và giờ đây em đã tự nhủ với mình rằng em đã là người rời xa anh mà, lẽ ra em phải lấy làm vui vẻ mới đúng chứ. Nhưng sao em lại cứ khóc, em vẫn cứ nghẹn lời khi người ta hỏi về anh và rồi khẽ quay đi chấn tĩnh và để lấy lại tinh thần. Đây không phải là lần khóc đầu tiên của em dành cho anh đúng không? Người ta nói em cứng cỏi nhưng không biết sao trước anh em có thể bật khóc nhẹ nhàng quá vậy anh?
Lá thư đầu tiên viết cho anh và có lẽ sẽ là lá thư cuối cùng. Dù đã không còn là gì của nhau nhưng thật sâu trong em luôn cầu mong anh hạnh phúc và sẽ sớm cho em đón thiệp hồng. Đám cưới anh em nhất định sẽ tới chúc phúc cho anh. Cho em xin lỗi vì tình yêu của em dành cho anh có thể đã đ.âm gai để rồi làm cho anh tổn thương nha. Anh đừng bực mình vì một người dưng như em nữa nha anh, được như vậy chắc em mừng lắm anh.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Mình ngừng yêu nhau từ hôm nay em nhé! Anh đã cố nén lại, không buồn nữa, anh làm được mà nhưng anh đau lắm, anh đau ở đây, ở trong lòng anh cơ... Anh đã sẵn sàng buông tay em ra... Thực sự phải buông thôi bởi vì anh đã mệt nhoài, bước chân anh nặng trĩu, cánh tay đã mỏi nhừ. Những ngày qua chạy theo cái bóng của em...