Em mạnh dạn đặt dấu chấm hết cho cuộc tình mù quáng
Giọt nước cuối cùng tràn ly. Em tỉnh ngộ. Thật phi lý và điên rồ nếu cứ tiếp tục đặt tình yêu, niềm tin vào anh, người đàn ông dối trá.
ảnh minh họa
Cô gái trẻ ngồi trước mặt em. Gương mặt xinh xắn của cô vẫn chưa khô nước mắt. Đứa bé trạc vài tháng tuổi cô bồng trên tay cứ khóc ngằn ngặt. Em bàng hoàng đau đớn, lặng người trước sự thật phũ phàng về anh mà cô ấy vừa phơi bày.
“…Chị ơi, em cũng không muốn tìm đến đây làm phiền chị, nhưng em cùng đường rồi, không còn cách nào khác. Em thật lòng yêu anh ấy và đã trót trao thân. Đến khi em có thai, anh mới thú thật đã có người yêu nhiều năm nay là chị, nên không thể cưới em. Anh còn bảo em phá thai… Không nỡ bỏ đứa con máu thịt, em cũng không muốn mất anh ấy vì đã quá yêu.
Em đã về quê ngoại nương náu để đợi ngày sinh, nuôi hy vọng đứa con ra đời sẽ níu giữ được anh. Ai ngờ, sau khi con em chào đời, anh vẫn muốn giũ bỏ mẹ con em. Anh bảo, có dám thì đến nói chuyện với chị, nếu chị chịu chia tay, anh sẽ cưới em… Chị ơi, em xin chị! Hãy giúp em với!
Con em cần có cha. Chị hãy thương giùm con em mà… buông tha anh ấy. Em biết yêu cầu này thật quá đáng và không công bằng với chị, nhưng không còn cách nào khác. Xin chị hãy cứu mẹ con em!..” – cô gái nói từng lời, từng lời trong nấc nghẹn…
Video đang HOT
Em nên làm gì và có thể làm gì trước yêu cầu của cô gái ấy? Những câu hỏi quay cuồng trong đầu em… Chúng ta yêu nhau đã sáu năm, bao buồn vui hò hẹn hờn giận, bao kỷ niệm quấn quýt. Em đã yêu và tin anh còn hơn chính mình.
Sáu năm qua, bao lần em thúc giục anh lo chuyện cưới hỏi, nhưng anh cứ hẹn lần hẹn lữa, đưa ra hết lý do này đến lý do khác để trì hoãn. Khi thì “Các em còn nhỏ, anh phải có trách nhiệm phụ giúp ba má lo cho chúng ăn học…”; khi khác lại “Trước khi cưới hỏi, anh phải ổn định sự nghiệp đã…”; lúc thì “Anh phải dành dụm được một số tiền kha khá để có vốn làm ăn rồi mới tính tới chuyện lấy vợ…”, “Chưa mua được nhà riêng thì anh chưa thể rước em về”. Cứ thế, em mòn mỏi đợi chờ anh năm này qua năm khác.
Sáu năm qua, đã bao lần em phát hiện anh dan díu với những cô gái khác, cũng đã bao lần em ngậm bồ hòn làm ngọt bỏ qua. Khi mối quan hệ giữa anh và Hạnh vỡ lở, anh đã nói: “Chỉ yêu mình em. Hạnh chỉ là trò đùa vui của anh mà thôi”.
Lúc em phát hiện anh dan díu với Liên, anh một hai khẳng định: “Với anh, chỉ có em là tình yêu đích thực, ngoài ra chỉ là chơi qua đường…”. Chuyện với Kiều đổ bể, anh dỗ dành: “Với cô nào thì cũng do anh thiếu kiềm chế, mềm lòng. Thực tâm, anh chỉ muốn cưới một người duy nhất là em. Chỉ có em mới xứng đáng làm vợ anh”.
Gần đây nhất, khi bạn bè đồn ầm ĩ chuyện về cô Lan; thề sống thề chết với em, anh bảo: “Xin em tha lỗi. Anh thề với em đây là lần cuối cùng, sẽ không bao giờ tái phạm. Nếu em không tha thứ mà chia tay, anh sẽ không sống nổi”.
Lời thề hôm ấy mới tắt trên môi anh chưa được bao lâu đã xảy ra chuyện hôm nay. Suốt sáu năm qua, em mềm lòng tha thứ cho anh hết lần này đến lần khác. Bây giờ, trước cô gái trẻ và đứa bé măng sữa, sao em đủ rộng lượng bỏ qua?
Giọt nước cuối cùng tràn ly. Em tỉnh ngộ. Thật phi lý và điên rồ nếu cứ tiếp tục đặt tình yêu và niềm tin vào anh, người đàn ông dối trá, ích kỷ, chỉ biết yêu bản thân mình. Bây giờ em đã có thể mạnh dạn đặt dấu chấm hết cho cuộc tình mù quáng. Không còn gì hối tiếc.
Theo blogtamsu
Vợ vào trại tâm thần sau khi xem clip nhân tình của tôi gửi
Sau khi vợ mang bầu, tôi có nhân tình bên ngoài. Nhưng không thể ngờ, nhân tình lại có thể gửi đoạn clip khiến vợ tôi phải vào trại tâm thần.
Mỗi khi vào trại tâm thần thăm vợ, tôi lại cảm thấy cắn rứt lương tâm. Nếu không phải tôi mù quáng, "ham của lạ" thì giờ cô ấy đã không đến nông nỗi này.
Vợ tôi là một người hiền lành, xuất thân từ một gia đình nghèo khó. Cô ấy là bạn thân với em gái tôi. Sau lần đầu gặp mặt cùng với sự gán ghép của em gái, chúng tôi đã yêu nhau. Có lẽ, chính sự mộc mạc và giản dị của em khiến tim tôi rung động.
Sau khi em ra trường, chúng tôi tổ chức đám cưới. Vì tôi hơn em 5 tuổi và có công việc ổn định với mức lương khá cao nên khuyên vợ ở nhà làm nội trợ. Ban đầu, vợ tôi phản đối vì không muốn công sức học hành 4 năm bỏ không và phải "ngửa tay" xin tiền chồng. Bởi vậy, tôi đồng ý cho vợ đi làm công việc mà cô ấy ưa thích. Đến khi vợ mang thai, tôi càng có thêm lý do để "cầm chân" cô ấy ở nhà. Nhưng cũng phải sau vài lần nài nỉ, vợ tôi mới chấp nhận bỏ việc để ở nhà dưỡng thai.
Trong khoảng thời gian vợ mang bầu, vì không được đáp ứng nhu cầu nên tôi có vụng trộm với một đồng nghiệp nữ. Dù có quan hệ với nhân tình nhưng tôi vẫn cố gắng đối tốt với vợ. Tôi tự dặn lòng rằng, khi nào vợ "vượt cạn" xong và sinh hoạt vợ chồng có thể bình thường trở lại thì sẽ trở về làm người chồng, người cha mẫu mực.
Nhưng đến khi lên chức bố, nhân tình của tôi tiếp tục bám riết. Bởi vậy, tôi lại tiếp tục sa vào sai lầm này. Khi về nhà nhìn thấy vợ con, tôi lại ân hận nhưng không biết phải làm sao để chấm dứt việc mình đang làm.
Đen đủi cho tôi là lỡ ngoại tình với một người con gái "không phải dạng vừa". Cô ấy muốn tôi ly hôn vợ để cả hai có thể "danh chính ngôn thuận" đến với nhau. Tuy nhiên, tôi tìm cách thoái thác lời đề nghị này. Trước câu trả lời của tôi thì cô ta bỗng dưng "nổi đóa". Cô nhân tình còn đe dọa sẽ khiến gia đình tôi tan nát.
Đến nằm mơ, tôi cũng không thể tin rằng nhân tình của mình lại lén ghi lại clip và những hình ảnh khi ân ái. Và rồi, cô ta đến nhà chuyển tận tay những thứ này đến người vợ ngoan hiền của tôi. Vì tuyệt đối tin tưởng chồng nên khi nhìn thấy cảnh tôi ôm hôn người phụ nữ a khác, cô ấy đã rất sốc. Hôm đó, khi tôi trở về thì thấy vợ ngồi trong bóng tối và không nói gì. Trên màn hình tivi và sàn nhà vẫn còn bằng chứng mà nhân tình của tôi mang đến. Chắc rằng vợ tôi đã xem những thứ này nhiều lần. Khi tôi quỳ xuống khóc và xin lỗi thì vợ tôi bỗng đáp trả bằng điệu cười ngây dại. Sau đó, vợ tôi vò đầu và không nhận thức được hành vi của mình nữa.
Khi tình trạng của vợ ngày càng nặng hơn thì mẹ tôi sang ở cùng để chăm cháu. Dù không muốn nhưng tôi đành gửi vợ vào trại tâm thần để điều trị. Tôi sợ rằng, cứ ở trong căn nhà này và bị ám ảnh bởi những ký ức chẳng tốt đẹp kia thì bệnh của cô ấy sẽ càng nặng lên.
Sau mỗi lần vào trại tâm thần về, tôi bị dằn vặt bởi ánh mắt điên dại của vợ. Vợ tôi còn không cho chồng đụng vào người. Có lẽ, vợ tôi sẽ chẳng thể nào tỉnh lại được. Người thiệt thòi lớn nhất chắc sẽ là con tôi, khi lớn lên không có tình yêu thương của mẹ. Sau này, tôi biết phải làm sao để giải thích với con rằng chính mình đã khiến mẹ nó bị điên. Hy vọng, sai lầm của tôi sẽ "cảnh tỉnh" mọi người tránh đi vào "vết xe đổ" tương tự.
Theo Blogtamsu
Phụ nữ khi yêu thường đố kị một cách kỳ lạ Người ta thường nói tình yêu là mù quáng, và khi yêu phụ nữ thường có những loại tâm lý khó đoán, khó chấp nhận..... Bạn có vướng phải kiểu tâm lý nào sau đây không? Xem mình là trung tâm Tâm trạng khi yêu phổ biến của phụ nữ là chỉ mong người yêu luôn xoay quanh mình, nghe lời mình và...