Em mang thai, anh hoảng hốt bỏ chạy
Tại sao anh nhẫn tâm bỏ rơi em khi biết em đang mang trong bụng giọt máu của anh? Anh à! Khi nằm bên em, anh nói rằng: “ Cảm ơn em đã cho anh cái quý giá nhất, anh sẽ trân trọng nó suốt cuộc đời này”. Nhưng… tại sao khi chuyện đã “lỡ”, anh lại để mình em gánh chịu?
Em đã quá yêu anh và tin tưởng anh nhưng điều đó thật quá mù quáng. Người ta nói rằng, em dại dột yêu người không nên yêu và quá ngu ngốc khi không biết giữ mình. Em không biết điều đó đúng hay sai nhưng em chỉ biết em yêu anh, cho anh tất cả – đó là sự thực.
Nhưng anh à! Mình yêu nhau, bên nhau suốt một thời gian dài, cũng đã sống vì nhau, cần nhau như cần một sự sống, vậy tại sao anh lại dễ vứt bỏ tất cả như vậy? Tình yêu – thứ tình cảm thiêng liêng và mãnh liệt lắm, em cứ nghĩ rằng không có gì có thể ngăn được tình yêu của chúng mình, dù gia đình có cấm đoán đến đâu, dù chúng mình có phải vất vả thế nào, chỉ cần được ở bên nhau thôi, thế đã là quá đủ. Vậy mà giờ đây, anh ở nơi đâu, để lại em mình em nơi đây cùng với đứa con trong bụng? Con của chúng mình đó anh, 10 ngày nữa thôi là được một tháng tuổi. Bác sỹ nói con đã có tim thai và trái tim con bắt đầu biết đập theo nhịp đập cộc sống. Tội lỗi do chúng mình gây ra, em không muốn con phải chịu? Con hoàn toàn vô tội.
Video đang HOT
Anh có còn nhớ chúng ta đã có một khoảng thời gian bên nhau thật hạnh phúc? (Ảnh minh họa)
Tại sao sự việc xảy ra rồi, anh lại trách rằng tất cả đều do người phụ nữ? Đúng, vai trò của người phụ nữ trong chuyện này rất quan trọng nhưng cũng không được phép nói rằng, người đàn ông có quyền được làm hại phụ nữ như vậy. Tại sao lại như vậy? Nếu anh biết mình là người đàn ông thì cũng phải biết trách nhiệm của mình chứ? Một người đàn ông chân chính khi yêu sẽ biết giữ gìn cho người mình yêu, và nếu đã dám cởi chiếc áo của cô gái ấy xuống thì cũng dám khoác lên cho cô ấy một chiếc váy cô dâu, biết dang tay che chở cho người con gái ấy, chứ không phải bỏ chạy và quên đi tất cả. Anh có thể bỏ em, có thể quên em, em chấp nhận… nhưng còn con của chúng ta, nó sẽ ra sao nếu được sinh ra?
Anh à! Hãy nhìn lại quãng thời gian qua, chúng mình đã hạnh phúc thế nào, đã cho nhau nhiều yêu thương ra sao? Chẳng nhẽ anh nỡ vứt bỏ tất cả? Dù vậy em vẫn luôn tha thứ cho anh những lỗi lần anh đã gây ra. Em luôn cầu chúc và mong anh được hạnh phúc. Nhưng mong anh có thể nhìn nhận vào vấn đề, dám nhận lỗi và sửa lỗi, dám đứng lên bảo vệ cho tình yêu của mình dù người đó không phải là em. Và anh ạ! đừng bao giờ sai lầm như anh đã yêu em, anh nhé! Cuộc tình của chúng ta – đó là một bài học quý giá cho cả anh và em!
Cuộc đời còn dài lắm, trái đất này cũng nhỏ lắm, huống hồ chúng mình lại cùng quê ạnh ạ! Rồi chúng ta sẽ còn nhiều cơ hội gặp lại nhau, hãy sống sao để khi nhìn thấy em, anh có thể ngẩng mặt nhìn em… và để con em không phải khó xử khi xưng hô với anh!
Theo 24h
Ế vì "kén cá chọn canh"
Cuộc sống cứ thế trôi đi theo những tháng ngày buồn tẻ. Không khí gia đình trầm uất, bố mẹ thì lo lắng cho cô con gái có tài có sắc mà hãm duyên.
Bạn bè Linh đi lấy chồng hết, cả nhà Linh sốt ruột vì cô con gái nổi tiếng đẹp người đẹp nết vẫn còn ế chổng trơ, không có đám nào ngó ngàng. Ngỡ tưởng con mình sẽ kiếm được đám ngon nào ngờ, chờ đợi đầu đã hai thứ tóc, sắp chỉ có một màu mà con gái vẫn còn "ngồi chờ cơm mẹ". Ấy vậy mà trước đây Linh được đánh giá là người có triển vọng nhất trong làng. Trai trong vùng thậm chí cả những anh chàng giàu có, đại gia đến Nhung cũng đều không động tĩnh gì. Rồi người ta lại lũ lượt kéo nhau đi, bỏ lại Linh vì họ nghĩ rằng, có lẽ với tầm của họ vẫn chưa xứng với một cô giáo, một giảng viên đại học vừa xinh đẹp vừa nết na ấy.
Lâu ngày không yêu ai, Linh đã chai sạn với cảm xúc. Ngày ngày chỉ biết dắt xe đi làm, là một cô giáo gương mẫu, rồi tối đến lại thân một mình. Không chơi bời, không giao du, ai đến Linh cũng chỉ ra tiếp và chào hỏi qua loa rồi xin phép vào trong nhà nằm vì mệt. Bố mẹ cũng chẳng hiểu vì sao còn các anh trai làng thì nghĩ Linh có vấn đề, không thì cũng là vì coi thường họ. Ức chế, đến một lần rồi chẳng bao giờ họ quay lại lần hai.
Lâu ngày không yêu ai, Linh đã chai sạn với cảm xúc. Ngày ngày chỉ biết dắt xe đi làm, là một cô giáo gương mẫu, rồi tối đến lại thân một mình. (ảnh minh họa)
Cuộc sống cứ thế trôi đi theo những tháng ngày buồn tẻ. Không khí gia đình trầm uất, bố mẹ thì lo lắng cho cô con gái có tài có sắc mà hãm duyên. Ông bà lo làm lễ đi cầu khấn và xem bói khắp nơi để tìm lý do tại sao con gái không lấy được chồng. Điều ông bà nghi ngờ là do vấn đất cát, tổ tiên nên thành ra như thế. Sự mê tín công với nỗi lo lắng đã làm cho đôi vợ chồng ấy ngày càng già và hốc hác đi.
Còn Linh thì cứ hờ hững, dửng dưng với chuyện chồng con. Cô chẳng mảy may lo lắng. Bảo giá như Linh có chuyện gì, bảo giá như cô chờ đợi ai mà không có ý định lấy chồng thì đã đành. Đằng này...Linh cứ lủi thủi, vẫn sống vô tư như ngày còn trẻ. Cô lảng tránh mọi ánh nhìn của đàn ông và tìm mọi cách để thuyết phục bố mẹ từ từ đừng giục chỉ vì lý do duyên chưa đến. Nhưng trong lòng cô hiều, có lẽ chẳng có cái duyên nào nữa. Đến lúc lấy chồng, cô quay mặt đi mà gật thôi. Linh kệ mặc những ánh mắt tò mò của dân làng và mặc người đời cười chê cô là kẻ "kén cá chọn canh".
Bà Linh, người ta thường gọi bà như thế bởi giờ đây bà không còn là cô gái hồn nhiên nữa và đã bước sang tuổi ngũ tuần. Nếu vào tuổi của Linh, bạn bè đã có con cháu cả thì bà vẫn một mình chăn đơn gối chiếc. Bố mẹ bà đã già cả, không còn thiết tha thì chuyện giục giã con gái nữa. Bao năm nay hai cụ đã quen cảnh sống bên con gái, được con gái chăm sóc nên dù trong lòng hơi buồn cho bà nhưng các cụ vẫn thấy đó là niềm vui và an ủi khi tuổi già.
Bây giờ chẳng còn ai hỏi bà Linh chuyện chồng con, chẳng còn ai ngó ngàng đến người con gái xinh đẹp một thời ấy nữa. Họ cho rằng bà bị lãnh cảm hoặc mang trong lòng nỗi đau tình nào đó mà không thể thổ lộ cùng ai. Trong đôi mắt bà có nỗi buồn sâu thẳm lúc nào cũng u sầu. Dù vậy nhưng chưa một lần bà than thân trách phận, chưa một lần bà mở lời để nói về chuyện chồng con.
Bây giờ chẳng còn ai hỏi bà Linh chuyện chồng con, chẳng còn ai ngó ngàng đến người con gái xinh đẹp một thời ấy nữa. (ảnh minh họa)
Bao năm nay người ta vẫn thấy bà sống như thế. Bà nhận hết danh hiệu này đến danh hiều khác, nào là giáo viên ưu tú, nào là giảng viên dạy giỏi và học hàm tiến sĩ. Nhưng cuộc sống cứ gian truân như vậy. Nhìn những thành tích của bà ai dám nói bà là một người đầu óc có vấn đề? Học trò quý mến cô giáo, ngày lễ tết hoặc ngày thường cũng đều đến thăm hỏi. Người ta cũng nhìn vào đó mà quên đi một con người lãnh cảm. Họ dần hiểu ra điều gì đó trong tâm hôn người phụ nữa kia. Họ cũng không còn ác cảm với bà thậm chí còn nhờ vả, gửi gắm con cái cho cô giáo dạy giỏi.
50 tuổi, có lẽ bà vẫn chưa một lần được làm đàn bà. Không chơi bời, không chồng con, không cặp kè với bất kì ai, bà Linh được mệnh danh là người đàn bà trinh tiết. Có lẽ cuộc sống vốn là vậy, côn danh và tình yêu thường hay không thể toàn vẹn đôi đường. Bà đã hiến dâng cả đời mình cho sự nghiệp, cho sinh viên của mình và âm thầm chịu đựng nỗi buồn và sự cô đơn. Biết rằng, không ai bắt bà phải như vậy nhưng hoàn cảnh, số phận đã khiến con người ta thành ra như thế.
Theo Bưu Điện Việt Nam
Nếu không có phụ nữ, đàn ông ngoại tình với ai? Và nếu không có những người đàn bà ngoại tình, thì chúng tôi dù có ham muốn ngoại tình như thế nào đi chăng nữa thì vẫn không thể nào thực hiện được ý đồ của mình. Không có phụ nữ, đàn ông ngoại tình với ai? Này chị Thanh Hương, chị nói hay lắm. Cứ y như một nhà tâm lý học...