Em mãi yêu anh
Tình yêu là gì nếu con người không biết tôn trọng và nâng niu. Nếu thật lòng yêu em tại sao anh lại làm như thế?
Nếu nói rằng đến với em bằng sự chân thành thì tại sao lại để cho em một khoảng trống hụt hẫng đến vậy? Hàng ngàn, hàng vạn câu hỏi của em là vì sao và tại sao?
“Yêu anh là em biết đắng cay, đợi chờ. Yêu anh dù bên em biết bao gọi mời, dù em biết tình này không lối thoát mà vẫn lao vào vòng xoáy ái ân, để đêm về nghe lòng thao thức, uống cho say để thấy anh bên mình, Tình ta trao nhau, là tự tìm đến nỗi đau, dù rằng mình quá khác xa, vẫn yêu anh dù anh là chính anh”.
Anh à, có biết bao điều em muốn nói nhưng em phải nói thế nào đây và ra sao để người khác có thể hiểu được? Em sẽ im lặng tập cho mình một thói quen im lặng để người khác xa lánh em như anh xa lánh em vậy. Em chỉ biết rằng trong khi yêu cuộc sống của con người sẽ bị đảo lộn và con người sẽ sống thật với tình yêu của mình.
Gặp anh và yêu anh là một sự tình cờ giữa anh và em đúng không? Em thật sự không dám tin rằng có lúc mình cũng ngồi tự viết nên những dòng này. Có lẽ anh sẽ không đọc được nó và hi vọng anh không nên đọc nó nhưng em vẫn viết bởi nếu em có thể khóc, có thể hận anh có thể ghét anh thì em sẽ không viết ra anh à. Nhưng thực tế em đã không thể khóc được. Người ta nói rằng nếu khi buồn bạn nên khóc thật to, nên đến nơi bạn muốn đến và hét thật to lúc đó bạn có thể thấy thoải mái hơn, nhưng có những lúc em đã khóc, khóc một mình thật nhiều, thật nhiều nhưng tại sao em vẫn thấy buồn nỗi buồn và sự tự ti càng lớn khiến em không đủ tự tin để khóc, nước mắt em không thể rơi được em thấy khó chịu tim mình nhói đau anh à. Tim em đau đến nghẹn thở.
Con người ta khi yêu ai cũng có một sự huyền bí không phải đó là sự đòi hỏi lãng mạn nhưng là cách để biêt rằng người mình yêu thật sự chân thành với mình hay không? Thế giới này đâu chỉ mình anh và em yêu nhau đúng không có rất nhiều người mà. anh đã không chứng minh cho em thấy rằng đó là tình cảm chân thành của anh mà anh đã để cho em hiểu một cách khác về con người anh. Rất yêu anh em biết phải làm thế nào đây? Em yêu anh cũng chẳng giấu anh điều gì cả, chẳng vì một điều gì cả, chỉ vì một tình yêu chân thành muốn đến với anh. Em không dối anh, có những điều em làm anh không bằng lòng thật nhưng em muốn thử thách tình yêu của anh đó. Nhưng anh đã không hiểu và làm cho em biết rằng anh có chân thành với em như không?
Em buồn em thất vọng, em đã hi vọng về anh rất nhiều, tôn trọng anh bởi em cần anh. Khi em cần anh cho em biết được những gì chân thành từ anh cho em thì anh lại để em thất vọng, anh bỏ mặc em quay đi lạnh lùng. Em đã khóc thật nhiều vì điều đó. Em tự hỏi rằng chẳng lẽ anh đến với em vì một thử thách với bạn anh chăng? Vì một kế hoạch gì đó sao? Một tháng thôi, tình yêu chỉ một tháng thôi sao? Bất cứ nơi đâu, lúc nào em cũng nhớ đến anh có thể khóc vì nhớ anh. Lúc này đây em cũng đang khóc? Tình yêu là duyên phận và mỗi người sinh ra để dành cho một người có lẽ mình không thuộc về nhau nhưng em sẽ lặng lẽ nhìn bước anh đi dù sau này cuộc sống của em thế nào anh thì em cũng mãi yêu anh? Em hàng ngàn hàng vạn lần không muốn tin rằng anh chỉ coi em là một cuộc chơi qua đường, là một cơn gió thoảng qua anh à. Anh hãy hiểu cho em, em làm sao để có đủ sự tự tin trở lại đây. Anh đã nói rằng anh không tin tưởng em thì em cũng không còn gì phải giải thích vì có giải thích thì anh cũng đâu có tin đúng không? Thời gian sẽ chứng minh tất cả, em sẽ không yêu ai cả. Em làm tất cả cũng chỉ vì sợ mất anh – người mà em cần em yêu anh biết không?
Em luôn mong và nguyện cầu cho anh được hạnh phúc… (Ảnh minh họa)
Ông trời sao lại trêu đùa số phận của em nhiều đến thế, em đã không gặp được may mắn như những người khác lại càng thêm những nỗi lo âu. Em từng nghĩ rằng có lẽ cuộc sống sẽ bù đắp cho em là anh. Anh sẽ là người mang lại cho em tất cả niềm vui và cùng nhau vươn tới một điều gì tốt đẹp. Chính anh cũng đã nói ra, nhưng sao trớ trêu thế anh? Tại sao thế? Anh đã yêu em thì em không bỏ cuộc đâu, dù anh có thế nào vào lao lý hoặc khó khăn em vẫn mãi bên cạnh anh, mãi yêu anh khi nào em chết đi sẽ thôi yêu anh. Dù hạnh phúc không mỉm cười với em bởi bây giờ em còn gì đâu để tự tin chứ, em sợ rất nhiều sợ nhiều lắm anh à. Anh đến và đi đã vô tình cứa thêm một vết sâu vào con tim nhỏ bé nhạy cảm của em, thật sự quá sức chịu đựng của em và giờ nó tê dại sẽ không còn cảm giác gì nữa em không biết lúc nào nó đau lúc nào nó không đau chỉ biết rằng mỗi lúc nghẹn đăng nơi cổ họng và lồng ngực nhói buốt làm thế nào đây? Nó cần một trái tim che chở chân thành không được sao, một điều mong muốn nhỏ bé như vậy thôi cũng không được sao? Nó sẽ không nhìn về một điều gì ngoài cuộc sống của anh. Anh là người lớn và người khác mãi là trẻ con sao? Anh đừng có làm như vậy? Trẻ con nhưng con người ta cũng đủ nhận thức được những gì mình nên làm và không nên làm mà.
Trong cuộc sống này một người xuất hiện trước một người bằng cả lòng chung thuỷ và sự chân thành khó vậy sao? Em từng nói với anh rằng yêu một người rất khó vì khi đã yêu em sẽ cố gắng và vun vén vậy mà anh đã không ủng hộ em anh đã gạt em ra khỏi cuộc sống của anh. Anh không cần em anh đùa cợt tình cảm của em sao? Em không tin anh à, anh đừng có đùa cợt và thử thách em nếu là thử thách thì em sẽ vượt qua đó em sẽ vượt qua để đón nhận hạnh phúc và cầu mong sẽ có người cổ vũ em.
Video đang HOT
Cuộc sống đã đá cho em một cú thật đau có lẽ đó là một bài học em sẽ nhớ mãi anh à. Nếu em không xứng đáng để anh hi sinh, không phải là người anh yêu thì nên dừng lại vì cuộc sống của anh còn có nhiều mục đích hơn. Em luôn mong và nguyện cầu cho anh được hạnh phúc, hãy đi tìm hạnh phúc mới cho riêng mình. Em không đủ mạnh để níu kéo anh nhưng em sẽ chờ đợi một ngày nào đó một lúc nào đó anh thấy buồn thì hãy nhớ đến em, nhớ đến một cơn gió thoảng qua trong đời anh. Là đứa trẻ con anh từng coi thường ngày nào đó vẫn đợi anh lau cho nó những giọt nước mắt, cho nó dựa một bờ vai đủ tự tin về hạnh phúc anh à. Và có một điều rằng “Nếu không đắng sẽ không phải là trái khổ qua và nếu không có chút đau khổ sẽ không có tình yêu chân thành, em đã đau khổ nhưng có lẽ em vô duyên không may mắn đón nhận điều đó số em là vậy mà”. Anh hãy cố gắng nha, em không hận anh đâu chỉ hận chính bản thân em mà thôi. Anh buông tay em xuống khoảng không thì có lẽ em sẽ va vào đất đá hoặc sông nước trên đường đời cuộc sống anh à. Có thể sẽ giết chết một người con gái với trái tim tê dại vì tổn thương hoặc có thể trưởng thành hơn thì em không biết chỉ biết một điều rằng nó mãi yêu anh dù anh thoảng qua như một cơn gió, lúc nào nó chết thì nó sẽ gọi tên anh. Anh biết không, anh sẽ không phải đau khổ khi đi tìm hạnh phúc mới đâu.
Mãi yêu anh yêu một ngày khi em còn sống. Từng phút không lúc nào không thổn thức nhớ anh nó làm sao để bắt mọi suy nghĩ của nó không nghĩ về anh đây?
Theo Bưu Điện Việt Nam
êm, nỗi buồn và anh!
Anh! Lại một đêm thao thức nghẹn nhào kỉ niệm đã cố kìm nén cứ tuôn chảy trong lòng. Người đến bên em thật nhẹ và giờ người ra đi cũng như làn gió thoảng.
Đêm! Bất chợt nhớ lại mùi hương ngọc lan nhà ai vương qua ngõ khi bất chợt em đi ngang qua. Phải chăng, anh cũng như mùi hương ấy, chỉ thoảng nhẹ mà khiến em phải nhớ, phải day dứt cả đời.
Đêm! 24 tuổi có còn gọi là nhỏ bé nữa không anh nhỉ? Vậy mà sao tới giờ em vẫn còn mơ mộng vào cái gọi là tình yêu, tình yêu trong cách trở ấy. Nếu cách đây khoảng 3 tháng thôi, có lẽ em đã khẳng định chắc nịch rằng: "Chỉ cần tình yêu là đủ". Nhưng bây giờ... tình yêu với em là cái gì xa vời quá!
Đêm! Nhớ đến anh, nhớ đến tình yêu 5 năm của mình như một giấc mơ. Giấc mơ với khúc dạo đầu ngọt ngào để kết thúc là nỗi cay đắng. Còn nhớ, giờ này năm ngoái thôi, em đã vượt cả 2000 cây số để tới Quảng Ninh thăm anh, ngất ngây hạnh phúc say đắm bên anh. Thế nhưng, hạnh phúc của mình mong manh như lâu đài xây bằng cát. Em như con dã tràng lặng lẽ xây và anh - như những cơn sóng nhẹ nhàng xô nhẹ và kéo tất cả vào biển sâu. Quảng Ninh chỉ là cái gì gần gũi mà sao quá xa vời với em. Xa như những giấc mơ em cố chạm và vẫn không thể níu giữ anh!
Đêm! Nỗi nhớ cồn cào về anh lại khiến em nuối tiếc. Giá như em đừng ảo tưởng về cuộc sống, thực tế một chút. Bắt anh chịu trách nhiệm về mọi thứ một chút có lẽ tình yêu mình đã không mất hoặc không thì cũng không làm em phải đau lâu đến vậy. Như những vết thương đang rỉ máu của những người bị bệnh, em không biết khi nào mới có thể cầm lại đươc.
Đêm! Nghĩ về anh, nghĩ về mọi người lại trào dâng nước mắt. Em không tiếc công xây đắp tình yêu, chỉ thấy tiếc vì mọi người nhất là bố mẹ phải lo lắng cho em quá nhiều. Tiền làm từ mồ hôi, nước mắt của bố mẹ bị em vung vãi, đầu tư cho tình yêu quá nhiều. Món nợ ấy không lớn nhưng có lẽ em phải mất cả đời để day dứt để ân hận vì đã làm bố mẹ phải lo lắng.
Đêm! Nghĩ về những ngày đã qua như vừa ngọt ngào vừa cay đắng. Thế nhưng vẫn còn mừng vì mình vẫn còn sức để tồn tại, để làm những điều không để bố mẹ phải thất vọng nữa. Nghĩ về anh, lòng vẫn đau nhưng không còn day đứt mà thấy nhẹ nhàng. Phải chăng, nó là sự giải thoát cho 2 đứa. Ngày mai, anh sẽ nhận lại tấm bằng tốt nghiệp. Hi vọng anh hãy dùng nó để vững bước trên con đường kiếm tìm hạnh phúc.
Đêm! Tình cờ nghe được bài hát "Em nhớ anh vô cùng" của Hồ Quỳnh Hương. Những kỉ niệm, những gì cố gắng nén giữ trong lòng lại chợt òa về. Tự hỏi, sao mình vốn mạnh mẽ lại trở nên yếu đuối thế này nhỉ? Chơi vơi, chông chênh, lưng chừng những xúc cảm về anh! Hàng ngàn câu hỏi tại sao, tại sao, tại sao mình phải rời xa nhau? Câu trả lời như lọt thỏm vào đêm lạnh giá.
Em sẽ cố quên được anh, cho dù lòng vẫn nhói đau khi nghĩ đến anh... (Ảnh minh họa)
Đêm! Sao mà sợ cái cảm giác khi ngủ và mơ thấy anh thế. Anh! Giờ này anh thế nào? Em mất anh thật sự rồi, nhưng biết đâu như vậy lại tốt cho anh hơn anh nhỉ? Anh rời xa em sẽ không phải lo lắng, phải toan tính điều gì hết. Và trên hết sẽ gặp một người xinh đẹp, giỏi giang, xứng đáng với anh hơn em. Thì thôi anh nhé, em sẽ buông tay anh ra, không giữ anh làm riêng mình, không giữ anh nữa. Bởi vì anh thật ra không thuộc về em.
Anh! Những kỉ niệm về anh vẫn đong đầy trong em. Nhưng kỉ niệm vẫn là kỉ niệm. Em sẽ cố quên được anh, cho dù lòng vẫn nhói đau khi nghĩ đến anh, khi bất chợt đụng chạm vào nơi sâu nhất của tâm hồn!
Anh! Mùa đông đã về, anh còn nhớ những kỉ niệm của đôi ta? Có lẽ là không đâu vì thực ra, em cũng chỉ là một thói quen trong đời anh thôi phải không? Anh, hãy cho em vẫn mơ về anh nhé nhưng không phải là để gối nhòe nhoẹt nước mà như là một kỉ niệm, một người vô tình đi ngang đời em thôi anh nhé!
Anh! Cuộc sống của em bắt đầu có những xáo trộn, em bắt đầu lâm vào nợ nần vì những khoản nợ lo chuẩn bị cho cuộc sống của 2 đứa mình trước đây. Nhưng nó sẽ qua mau thôi, em luôn là người biết cách giải quyết mọi khó khăn, kể cả việc quen với cuộc sống không có anh.
Anh! Chúng ta quen nhau một cách vô tình và bây giờ xa nhau một cách vô tình anh nhé!
Em sẽ tiếp tục hát bài hát:
"Anh đã đến và nói với em
Ngày mai anh phải đi
Ở nơi ấy anh sẽ tìm được hạnh phúc.
Giọt nước mắt cố nén trong lòng
Đành chấp nhận như vậy thôi
Vì em chẳng thể mang được
Hạnh phúc đến với anh.
Nguyện xin giữ mãi dĩ vãng trong tim
Ngày hôm qua đã thuộc về nhau
Sao giờ hạnh phúc tan biến rồi?
Người ơi,
Chỉ còn lại những nỗi nhớ vô bờ
Biển mênh mông cuốn trôi về đâu
Anh có biết em sẽ nhớ anh vô cùng"
Chúc anh tìm được hạnh phúc bên một người con gái khác!
Theo Bưu Điện Việt Nam
Khi con gái "cầm cưa" Với thế mạnh dịu dàng, tinh tế, khéo quan tâm chăm sóc, thường khi con gái đã "cầm cưa", con trai khó mà tìm được lối thoát. Xinh đẹp, giỏi giang, Thúy có rất nhiều người theo đuổi. Nhưng từ nhỏ đến khi vào ĐH cô chưa bao giờ rung động một ai. Đùng một cái, Thúy phát hiện mình có cảm tình...