Em lụy tình trong tình yêu
Chúng em không hợp nhau về trình độ, em đã chia tay anh ấy nhưng rồi lại tự xin quay về vì không thể xa nhau.
Em là sinh viên năm cuối trường đại học thương mại Hà Nội. Anh ấy là bạn thân của anh trai em. Biết nhau đã lâu vì anh ấy hay đến nhà em chơi. Chẳng biết tự lúc nào em và anh ấy nảy sinh tình cảm đặc biệt. Nhưng ngại một điều là gia đình em phản đối cuộc tình này quyết liệt. Lý do mọi người đưa ra là em và anh ấy chênh lệch quá nhiều, em là sinh viên đại học, anh ấy lại đang đi làm nghề lái xe máy múc, và anh cũng chỉ mới học hết lớp 9. Ba mẹ em bảo nếu em đến với anh ấy em sẽ rất khổ.
Nghề của anh phải đi nhiều, và hiện giờ anh vẫn đang loay hoay tìm việc. Em đành nói lời chia tay với anh trong nước mắt, lòng em thương anh ấy nhiều vô hạn, anh là mối tình đầu của. Ba mẹ em nói bây giờ em phải chú tâm vào học, sau này đi làm đã tính tới chuyện chọn người yêu và lập gia đình. Nhưng làm sao có thể ngăn trái tim thổn thức khi phải hàng ngày nhìn thấy anh. Nhà anh ấy cách nhà em 5 phút. Em buồn và kể với anh lý do vì sao em nói chia tay, anh cũng rất buồn và nói rằng tùy em quyết định và lựa chọn, anh không muốn ép ai hết, nếu yêu anh thì phải chấp nhận. Em khó nghĩ quá. Em đã cố tìm mọi cách để quên anh mà không sao quên được, em đổi sim, xóa số điện thoại của anh nhưng em đã thuộc lòng số điện thoại mất rồi, và em lại là người chủ động liên lạc với anh sau khi thay sim điện thoại.
Có phải em quá quỵ lụy trong tình yêu không chị? Em cũng đã từng nghĩ đến tương lai, quen anh em sẽ có cuộc sống nhiều khó khăn, vì sự chênh lệch về trình độ, về tính chất công việc nữa. Nhưng chị ơi em cảm nhận được anh sẽ là người cha tốt vì anh rất thích trẻ con. Hơn nữa, ở bên anh em luôn thấy bình yên, anh vốn ít nói. Anh luôn nói không muốn giữ em cho riêng mình, anh để cho em lựa chọn.
Giờ em không phải bù đầu bù cổ với hàng đống sách vở, nhưng qua tết thì em sợ không thể tập trung vào việc học được. Bây giờ em phải làm sao đây?
Theo Eva
Con gái ơi, ba xin lỗi!
Hôm qua, thấy con khóc, không ăn cơm, ba rất giận. Ba nghĩ con cái bây giờ thiệt hết biết. Ba mẹ nói động chút xíu đã làm mình, làm mẩy, như vậy thì làm sao mà dạy dỗ?
Cổ nhân đã dạy "gần mực thì đen, gần đèn thì sáng". Con chơi với đám đó, không hư mới lạ! Thế nhưng, con lại bảo: "Sao ba không nghĩ con là đèn, muốn gần gũi để cảm hóa các bạn ấy? Các bạn đã bất hạnh, không có gia đình, mẹ cha; không ai thèm chơi. Con muốn an ủi, động viên các bạn vượt lên nghịch cảnh. Có phải con bắt chước học thói lêu lông của các bạn ấy đâu mà ba lại mắng con giữa mặt bạn bè như vậy?"- con vừa nói vừa khóc tức tưởi.
Lúc đó ba chỉ giận là con dám cãi lời, dám trả treo với ba chứ không nghĩ sâu xa những điều con nói. Mãi đến khi mẹ thủ thỉ: "Anh như vậy là sai rồi. Có gì thì về nhà nói với con, sao lại la mắng um sùm ngoài đường như vậy? Hơn nữa, bé Mai cũng ý thức được chuyện nó làm là muốn giúp đỡ, lôi kéo bạn bè đừng nghe theo bọn xấu... Chính cô bí thư Đoàn phường đã nói cho em biết. Người ta khen con mình hết lời, trong lúc đó anh lại la mắng nó".
Những lời mẹ nói khiến ba bừng tỉnh. Ba đúng là hồ đồ. Lẽ ra ba phải hiểu con, tin con và biết chuyện con làm, có đâu lại hời hợt, thậm chí thô lỗ với con và các bạn như vậy. Ôi, ba thấy thật xấu hổ! Ngày mai, ba sẽ đưa con tới nơi sinh hoạt với các bạn. Ba sẽ xin lỗi các bạn con về những lời nói nóng nảy của mình hôm trước.
Còn bây giờ, con gái ơi, ba xin lỗi con. Hãy xuống ăn cơm với ba mẹ và anh hai. Ba hứa từ nay về sau, làm gì, nói gì cũng sẽ suy xét thật cẩn thận...
Theo VNE
Kiểm đếm lại tình yêu "Anh có hối hận vì đã yêu em không?"- em nhìn sâu vào mắt anh. "Không có" - anh nói rất thật lòng. "Thế anh có biết tại sao mình chia tay?" - em lại hỏi. "Vì em không còn yêu anh nữa" - anh lại siết chặt tay em. Rất lâu rồi, mình mới có một bữa nói chuyện cởi mở như...